Thần Mộ 2

Chương 437: Giá lâm




Thần Nam từng cho rằng toàn thế giới đã hủy diệt, chỉ còn lại mình hắn, hiện tại thấy một quang minh thế giới, một thành thị của nhân loại xuất hiện trước mắt, đương nhiên hắn phải kích động.

Giày vò lớn nhất là cô độc, dù tu vi thông thiên nhưng nếu toàn thế giới diệt vong, chỉ còn lại một mình trong thế giới hủy diệt thì có ý nghĩa gì?

"Ngẫu mễ đầu phát! Ta hưng phấn quá." Tiểu long bắt đầu nuốt nước bọt ừng ực, cao hứng lẩm bẩm: "Cuối cùng cũng vào được quang minh thế giới, ta muốn ăn cánh gà nướng, ăn băng đường hồ lô, uống hồng tửu."

Nó cao hứng bay tung tăng trên đầu Thần Nam đoạn lăn lên lăn xuống trên đầu vai hắn.

Xung quanh hoa thơm chim hót, núi non rừng rậm không phải là ảo ảnh mà là thế giới thực tại. Thần Nam mang tiểu long bay về đại thành. Nhưng trên đường đi, hắn dừng lại, đáp xuống một khe suối trong vắt, vốc một vốc nước lớn rải lên người, khí lạnh khiến hắn cảm giác như trải qua một kiếp.

Trong thế giới tối tăm lúc trước, tất cả đều ủ ê, thế giới sinh động tái hiện, tất cả đều tươi đẹp.

Hắn mang tiểu long vào thành, không biết đã qua bao nhiêu năm rồi, thời gian đã xóa mờ tất cả, những người ở đây tựa hồ đã quên cơn ác mộng Lục đạo tan vỡ.

Trên khắp ngõ ngách đều có người lai vãng, hai bên đường đầy hàng quán, xứng danh tòa thành phồn hoa.

Đôi mắt tiểu long híp lại, các tiểu điếm đầy đồ ăn ngon ánh xạ vào óc nó, cả kế hoạch hành động cũng thế.

Thoáng chốc, Thần Nam thấy là lạ, ngẩng lên trời liền phát giác thái dương chỉ là một cầu thể phát quang, cách mặt đất chừng mấy chục dặm.

Xem ra đây là một thế giới hoàn toàn mới, do người ta dùng đại pháp lực ngưng tụ thành một phiến không gian, mọi vật ở đầy đều mang từ Lục đạo vào.

Giống như một nội thiên địa vô chủ.

Thần Nam hơi có cảm giác mất mát, nhưng đây là sự thật, Lục đạo đã hủy diệt, không thể có đệ thất giới xuất hiện.

Hắn và Long Bảo Bảo vào một tử lâu, lấy một viên minh châu từ Lôi Thần điện đổ nát trong nội thiên địa ra, gọi một bàn rượu thịt. Sau bao nhiêu năm mới lại được thưởng thức đồ nhắm.

Tu vi cỡ hắn cũng không cần ăn uống, bất quá đó là một kiểu hoài niệm, muốn cảm thụ khoái lạc xa xưa.

Tránh rắc rối xảy ra, hắn để Long Bảo Bảo hóa thành hài đồng, hiện tại "búp bê" xinh xắn đó đang ăn như rồng cuốn.

"Ngươi cứ ở đây hưởng thụ, ta đi quanh một chút, nhớ là vạn lần đừng gây họa."

"Yên tâm đi, ta sẽ chén sạch cả viên minh châu, quyết không rời khỏi đây."

Tâm thần của Thần Nam đặt hết lên thiên giai cao thủ lúc trước, không muốn phí quá nhiều thời gian, búng mình lên xuất hiện ở ngoài thành.

Hắn không nội tìm đối phương thanh toán mà muốn hiểu rõ không gian này trước xem những "bạn cũ" Hắc Khởi, Hắc Ám đại ma thần trốn ở đâu.

Hắn tăng tốc lên cực hạn, tung hoành trong vùng không gian, nhưng rất nhanh chóng bay đến điểm tận đầu, phiến thế giới này không hẳn to nhưng cũng không nhỏ, diện tích chừng hơn trăm vạn dặm, nếu tính theo hình vuông, mỗi cạnh của nó không quá ngàn dặm.

Nhân khẩu lại không ít, phải tới hơn ngàn vạn, có tới mười mấy toàn thành thị của nhân loại tụ tập quá nửa nhân khẩu. Trừ không có trời sao và diện tích hữu hạn, nơi này khá giống Nhân gian giới khi xưa.

Hiện tại hắn biết đây không phải là một Huyền giới vô chủ, được mấy thiên giai cao thủ chế tạo ra.

Hắm cảm giác được khí tức của ba vị thiên giai cao thủ, trong đó có người hắn đang theo dõi.

Từ lời lẽ những người trong thế giới này trao đổi, Thần Nam biết ba nơi ba kẻ đó ở được gọi là thánh vực, chúng là chúa tể của thế giới này, là thánh nhân được người ở đây lễ bái mỗi ngày, thần linh thủ hạ của chúng được gọi là thánh sứ.

Đồng thời hắn biết được một tin tức kinh nhân, bao năm nay bách tính đều muốn về quê mẹ trong truyền thuyết: quê của tổ tiên.

Ai cũng có niềm tin như thế, họ nhất định sẽ về. Nếu hắn đoán không sai, họ muốn quay về Lục đạo thế giới đã bị tàn phá. Đương nhiên hắn không hiểu tại sao họ muốn làm thế.

Linh khí dày đặc khiến hắn như được tắm trong gió xuân. Hắn đã tới thánh vực của thế giới này, ở đây ẩn chứa đại địa linh căn. Hắn muốn lấy đi nhưng biết chúng sinh còn cần nên dẹp ngay chủ ý.

Quan sát cẩn thận, hắn phát giác chỉ có một thiên giai cao thủ từng công kích mình, hai người kia chưa gặp qua. Hắn không muốn lạm sát vô cớ, cũng không muốn diệt hết cả ba thiên giai cao thủ của thế giới này rồi gây ra hậu hoạn.

Hắn giấu đi chân dung, chỉ thể hiện ma tính, phát ra ma khí ngùn ngụt, rảo bước vào thánh vực, phong thái như đế vương giá lâm, các thần linh tuần phong bị chấn bay hết dưới làn ma diễm ngút trời.

"Ầm."

Hắn mở toang cửa thần điện tiến vào như thượng cổ quân vương đến phục cừu, mọi vật chất đều bị tử vong ma khí biến thành cát bụi.

"Ai dám xông vào Sáng thế thần điện?" Trong điện truyền ra thanh âm cực kỳ uy nghiêm.

Thần Nam cười lạnh, Sáng thế thần điện? Định coi mình là Sáng thế thần sao? Hắn quát vang: "Ta là Diệt thế thần."

"Ầm."

Nơi hắn đi qua, thần điện đổ nát, thần tiên tránh xa.

"Thiên giai cường giả?"

Thân ảnh chớp lên, ba nhân ảnh xuất hiện chặn đường hắn.

"Hiện giờ chúng ta còn chưa đến đó lần nữa, lại muốn phát động chiến tranh sao?" Hiển nhiên cao thủ từng công kích Thần Nam không phát hiện được khí tức của hắn.

"Ta từ thế giới phá toái trở về, chưa có Sinh Mệnh nguyên tuyền sản sinh, chúng ta quay lại đại lục hắc ám nhưng phải đợi rất lâu nữa, lẽ nào ngươi muốn phát động Thái cổ chư thần chi chiến?" Thanh âm chất vấn cực kỳ lạnh lẽo.

Thần Nam biết được tin tức trong yếu trong câu nói này, lòng dậy sóng: "Chư thần giáng lâm? Hắc… hắc hắc…e rằng ngươi không đợi được đến lúc đó." Hắn lạnh lùng quát, tử vong ma khí tràn khắp thánh vực.

"Ngươi phản lại ước định giữa chư thần, trước khi chúng thần giáng lâm không được khai chiến, ngươi là ai?"

"Ta? Ha ha… một oán hồn bị các ngươi giết chết nên đến đòi lại tất cả."

"Nói láo." Ba vị thiên giai cao thủ hiển nhiên bị chấn trụ, đại lục hắc ám rộng lớn chính là Lục đạo bị hủy diệt, ai sống nổi trong trận đại hủy diệt? Nếu kẻ còn sống sót nổi chắc chắn là ác ma của ác ma. "Hắc ám thế giới sao lại có sinh mệnh sống sót! Không thể nào, đó là một vùng tuyệt vọng tử vực, không ai thoát được."

"Lúc xưa các ngươi giết người quá nhiều nên quên rồi sao?" Thần Nam lạnh lùng nhìn thiên giai cao thủ từng ra tay với mình: "Lúc đó ngươi tranh đoạt linh khí, đồ sát sinh linh quá nhiều, ta là hỗn hợp thể của họ, đến phục cừu từ đại lục hắc ám."

"Đừng giở trò nữa. Rõ ràng biết đại lục hắn ám sẽ hồi phục, ngươi chẳng qua muốn phát động chiến tranh trước, ngươi thật ra là phe nào? Của quân vương Hắc Khởi? Hay Thái cổ cự hung Cáp Xích? Hoặc người của hỗn độn di dân Lý Nguyên?"

"Đã nói rồi, ta là người của Bất tử quân vương ở đại lục hắc ám. Hiện tại không có gì muốn nói, chỉ cần tính mệnh của ngươi."

Bao năm khổ tu của Thần Nam không bị lãng phí, đệ nhất nhị tam thức của Nghịch Loạn bát thức cùng xuất ra.

Ba thiên giai cường giả bị chấn tung đi, trong sát na hai người kia văng ra, Thần Nam mở toang nội thiên địa, thu nhân vật cần thiết vào rồi hóa thành một đạo ma quang rút lui.

Thoáng chốc, hắn lại xuất hiện ở thành thị ban đầu, ôm Long Bảo Bảo say khướt, nhanh chóng phá tan hỗn độn, rời khỏi vùng không gian này.

Lúc hai cao thủ kia đuổi đến thành thị thì hắn đã về hắc ám đại lục, thả thiên giai cao thủ ra, tận tình chiến đấu.

Trận chiến hoàn toàn không cân sức, sau cùng thiên giai cao thủ chung hóa thành điểm điểm linh khí, bị thu vào nội thiên địa của hắn.

Hắn nhìn lên thinh không hắc ám vô tận, lạnh lùng nói: "Chư thần sẽ quay về không gian này sao? Hay lắm, Hắc Ám đại ma thần, Minh Thần…Lúc các ngươi giáng lâm là lúc chúng ta chiến đấu." Thoáng chốc đã qua trăm năm, Long Bảo Bảo không chịu tịch mịch, thường cùng Thần Nam đến quang minh thế giới quen thuộc ăn uống thỏa thuê.

Cả hai thường phát hiện thiên giai thần niệm từ trên trời xa quét xuống, tựa hồ tìm kiếm trên vùng đất mênh mang này. Lần nào, cả hai cũng tránh thoáng thần thức hùng hậu đó, chuyên cần tu luyện trong tử vong thế giới.

Thần Nam cố quên hết tất cả "pháp", định phá trừ tất cả "pháp" cố hữu, sáng tạo ra "pháp" hoàn toàn mới.

Thời gian trôi đi, tử vong thế giới không còn vĩnh hằng cô tịch, thiên ngoại chư thần lục tục xuất hiện bóng dáng, ngày họ quay về không còn xa nữa.

Hắn nhớ lại những bằng hữu và thân nhân, không biết mấy ai còn sống sót. Hắn không muốn cả nghĩ bởi từng có dự cảm không lành.

Nhìn hài cốt trải khắp tử vong thế giới, hắn lại nhớ đến Thiên Quỷ, tâm niệm nhất động, mới chỉ là ý nghĩ thử xem, lập tức niệm Thiên giai đại triệu hoán thuật.

Vốn không hi vọng gì nhưng hắn cả kinh bởi cảm ứng được dao động cực nhẹ.

"Thiên Quỷ chưa chết." Hắn mở mắt, trong vùng hắc ám vô tận xạ ra hai tia sét.

"Long Bảo Bảo, chúng ta đi cứu người."

"Ngẫu mễ đầu phát, cứu con lươn sao, một mình uống rượu mất hết vị, thật sự nhớ những khi cùng lão du côn uống rượu."

Thần Nam liên tục triệu hoán Thiên Quỷ, men theo dao động phi hành trong tử vong thế giới, hai mươi vạn dặm trôi lại sau lưng, sau cùng cũng đến được nơi phát ra dao động.

Tàn tích của Phong Đô sơn trước kia đã tan tành, chỉ còn lại một vùng băng lãnh.

Sức mạnh thiên giai không ngừng đánh xuống, vô số xương cốt tan nát bay tung lên, đào thành một đại hợp cốc sâu ngàn thước, Thần Nam mới phát hiện ra tàn thân của Thiên Quỷ.

Tấm thân như cự sơn giờ chỉ còn nửa khô lâu đầu vỡ tan, điểm điểm hào quang nhàn nhạt lóe sáng, e rằng không lâu nữa sẽ tịch diệt.

"Chúa thượng…" Thiên Quỷ yếu ớt gọi.

"Chúng ta là bất tử chi vương, trùng sinh tại đại lục hắc ám tuyệt vọng." Thần Nam cảm thán, dùng sức mạnh ma tính giúp Thiên Quỷ khôi phục bản nguyên. Hắn không cần trợ giúp nhiều, chỉ cần giúp nó thoát khỏi âm ảnh là được, rồi nó sẽ tự khôi phục, tử vong thế giới này là "đất" của nó.

Thiên Quỷ khiến hắn kinh ngạc, bởi nó dùng thiên giai quỷ hồn bảo lưu được linh thức của một người nữa là đồ đệ Cổ Tư. Nó tu dưỡng mười mấy năm, Cổ Tư mới tỉnh lại từ đáy sâu linh hồn sư phụ, tách hẳn ra.

Gặp lại hai người quen, trong lòng Thần Nam đầy niềm vui, phi thường hi vọng nhưng người quen cũ đều quay về nhưng cũng biết không thể, có những người được chú định vĩnh viễn tan biến.

Long Vũ, Huyền Trang, Đại Ma, Tiềm Long, Mộng Khả Nhi, Không Không, Tử Kim thần long, Y Y, Nam Cung Ngâm, tiểu công chúa, Đạm Đài Tuyền… ai còn sống?

Lại thêm năm mươi năm, linh khí trên đại lục hắc ám dày hơn, tử khí nhạt dần. Hôm đó, Thần Nam và Long Bảo Bảo chợt thất thiên địa nổi sấm, đồng thời bay lên không mà không kinh động đến hai khô lâu vương đang tu luyện.

Họ nhanh chóng bay về phía nam đại lục hắc ám.

"Trời ạ, ngẫu mễ đầu phát. Linh khí, linh khí dày đặc." Long Bảo Bảo kêu ầm lên: "Lẽ nào… đại địa sẽ nổi sinh cơ?"

Thần Nam và nó nhanh chóng đáp xuống, hài cốt vô tận tạo thành một vùng tử vong chi hải nhưng ở chính giữa là có dao động sinh mệnh tràn ra, linh khí vô tận vút lên.

Hóa ra… là một nguồn Sinh Mệnh nguyên tuyền.

Tử cực rồi sinh, sinh cực thành tử, xưa này sinh tử tương giao.

Năm xưa vô vàn sinh linh bị diệt, một biển sinh mệnh chi năng chìm xuống đại lục hắc ám, đến hôm nay sinh ra Sinh Mệnh nguyên tuyền trong vùng hài cốt, bản chất không khác gì Sinh Mệnh nguyên tuyền của Thần Ma lăng viên năm xưa.

"Đại lục mênh mang này không thể chỉ sản sinh ra một nguồn Sinh Mệnh nguyên tuyền, chư thần sẽ bắt đầu mở mang vùng của mình." Thần Nam nhìn lên vòm không cười lạnh.

"Ngẫu mễ đầu phát, chả trách mấy tên khốn đó hoạt động ngày càng nhiều ở đại lục hắc ám, khẳng định nhắm đến Sinh Mệnh nguyên tuyền, chúng ta quyết không cho cho chúng."

Không cần nó nhắc, nguồn Sinh Mệnh nguyên tuyền đầu tiên trong thiên địa không đời nào Thần Nam để cho chư thần, ý nghĩa của linh tuyền quá trọng yếu.

Sinh Mệnh nguyên tuyền đầu tiên trên đại lục hắc ám bị Thần Nam lấy vào nội thiên địa. So với linh tuyền trong Thần ma đồ năm xưa, nó còn tinh thuần hơn, dù sao cũng do vô tận sinh linh diệt vong hình thành, sinh mệnh chi năng mạnh đến khó tưởng tượng nổi.

Công năng của thánh tuyền vượt cả tưởng tượng, những tiên quả thụ đã chết trong nội thiên địa của Thần Nam đều nảy sinh cơ, tiên căn đều sống lại.

Vốn chỉ còn lại mười mấy cây biến thành dày đặc, thần quang lấp lánh.

Dù những cây cỏ tầm thường được Sinh Mệnh nguyên tuyền tưới vào cũng thành thần thụ, nói gì đến tiên căn thần thụ vốn có.

Ngày nào Long Bảo Bảo cũng được căng bụng, ngày nào tiên thụ cũng khai hoa kết quả, nội thiên địa trở thành nơi đẹp nhất với nó.

Thần Nam biết ý nghĩa của Sinh Mệnh nguyên tuyền cực lớn, đó là bất tử thần dược! Sau này tất có chỗ dùng.

"Ầm, ầm, ầm." Đại lục hắc ám vang lên tiếng nổ.

"Mau đi xem là chuyện gì?" Long Bảo Bảo chỉ hoàng kim trảo ra.

Thần Nam ngước nhìn, chỉ thấy một vùng hào quang sáng lóa từ trên không hạ xuống đại lục hắc ám.

"Là… một Huyền giới vô chủ. Chư thần bắt đầu quay về rồi."

"Ầm, ầm, ầm."

Lại thêm một tiếng nổ, khí tức hùng hồn tràn khắp thiên địa, một quang minh thế giới giáng xuống.

Đại lục hắc ám liên tục biến hóa, chư thần đi xa lần lượt giá lâm.