Tên Bán Nhà, Lấy Thân Gán Nợ Đi!

Chương 51




Tôi và lão ngũ chạy đến công trình đang thi công dạo một vòng. Wow, cũng chả trách sao chủ xí nghiệp bị chọc tức điên lên. Nhà tầng khởi xông xây dựng được 2 kỳ rồi mà còn chưa hoàn thiện, các hộ có cửa sổ lớn phía bên của phòng bếp đều bị đổi thanh cửa số nhỏ. Đổi thanh cửa sổ nhỏ thì cứ đổi, sao lại phải đổi thanh bé tí thế kia, nhìn kiểu gì cũng chỉ bé như miệng cái pháo đài để súng máy.

“Anh Hùng này, để súng máy ở đó bắn thì có được không nhỉ?”

“Súng bắn cái gì mà bắn, cái này giống pháo đài này. Theo suy đoán của anh mày thì chủ thầu bán mình cho lũ quỳ để làm hán gian rồi.” Tôi dung điện thoại chụp một bức lưu niệm. Chưa bao giờ thấy cái cửa sổ nào đỉnh cao như thế.

Sau khi coi cửa sổ xong, tôi cùng lão ngũ lên xe, chúng tôi phải đi đòi nợ.

“Lấy của bố mày thì phải trả vè, ăn của bố thì phải nhổ ra. Ông đây đã ghi lại hết trong sổ sách rồi, chờ mi đến trả nợ cho ông – á a à a –“ Lòng tôi vui sướng, hát suốt một đường, lời ca cực kỳ hợp ý.

Lão ngũ lái xe. Tôi thì gọi điện đến cho Trần Cẩm Bình:”Này, trưởng phòng Trần, nhiều ngày không thấy ông, ông đã chuẩn bị đủ các khoản của công trình ông thiếu chúng tôi chưa?”

“Ai thiếu khoản nào công trình của mấy người!” Giọng điệu của Trần Cẩm Bình cực kỳ tệ.

“Có đúng thế không nhỉ. Tôi và lão ngũ, tính ra là 60 vạn tiền công trình, ông còn chưa chuẩn bị tốt cho chúng tôi hả?” Huýt sao một tiếng, lão ngũ thì đằng đằng sát khí.

“Hiện tại, tôi không có tiền cho mấy cậu, nếu không thì mấy cậu cứ kiện tôi ra tòa di.” Trần Cẩm Bình nói một cách vô lại.

“Theo trình tự pháp luật thì đi kiện có đến già cũng chẳng lấy được tiền nợ. Nhưng mà cũng chẳng sao. Trưởng phòng Trần à, hiện tại tôi đến công ty ông, đến rồi mà tôi còn không thấy tiền thì chúng ta dung phương pháp dân gian giải quyết việc này chứ nhỉ?”

“Cậu uy hiếp tôi?”

“Nói gì thế. Ông là quan, tôi là dân, dân làm sao đấu lại được quan. »

« Cậu muốn nói cái gì? »

« Tôi không có ý gì đâu. Tôi chỉ muốn lấy lại tiền công trình của tôi thôi mà. »

“Tôi đang đi công tác rồi. Mấy cậu có tới công ty tôi cũng chẳng tìm thấy tôi đâu.” Trần Cẩm Bình vừa nói xong thì tắt luôn đi động.

Bà nội mi, không thu thập được mi mi lại khó chịu.

Lão ngũ chạy đến công ty hắn ta. Chúng tôi xuống xe, bảo vệ liền chạy ngay đến hỏi 2 người chúng tôi tìm ai. Tôi bảo:”Tìm trưởng phòng Trần của bên Dịch vụ Công Cộng.”

“Trưởng phòng đi ra ngoài rồi, không có ở văn phòng đâu.” Bảo vệ trả lời.

Chạy nhanh ghê nha. Tôi xem ông trốn được bao lâu.

Tôi và lão ngũ lên xe. Lão ngũ tức giận hỏi « Anh Hùng, cứ thế thả tên vương bát đản kia thế hả? »

“Ui mẹ ôi, may mắn anh mày có chuẩn bị.” Tôi tìm thấy một quyển sổ nhỏ trong túi tiền. Trong quyển sốt này đều ghi chép lại địa chỉ nhà và số điện thoại. Đống này đều là tôi mất công nhờ người tìm thông tin về Trần Cẩm Bình.

“Anh có chuẩn bị gì cơ?” lão ngũ cầm lấy quyển sổ, tỏ vẻ bối rối.

“Đợi lát nữa mày sẽ biết.”

Lão ngũ theo yêu cầu của tôi tìm bốt điện thoại công cộng. Chúng tôi dừng lại tại một hàng tạp hóa, chỗ này có bốt điện thoại. Tôi dung điện thoại công công gọi đến một dãy số:”Alo, xin hỏi cô có phải là vợ của Trần Cẩm Bình đúng không?”

“Đúng vậy, cậu là ai? » Vợ của Trần Cẩm Bình hỏi bên đầu kia điện thoại.

“Chồng cô đang bao dưỡng tôi nè, siêu siêu yêu tôi, hiện tại tôi đang mang thai rồi, tôi muốn đứa con của chúng tôi có danh có phận. Cô có thể ly hôn với Trần Cẩm Bình để thanh toàn cho tình yêu của tôi và anh ấy được không?” Tôi cố giả trang thành tiếng của phụ nữ.

Vợ của Trần Cẩm Bình nổi điên lên, chửi loạn bên kia điện thoại. Tôi cũng giả thanh giọng nữ mắng vài câu:”Bà không chủ động ly hôn với Trần Cẩm Bình, tôi sẽ làm cho Trần Cẩm Bình rời khỏi bà, đồ đàn bà chanh chua!” Tôi dập điện thoại. Trong long thì cười nắc nẻ.

Lão ngũ đứng cạnh cũng khúc khích “Anh Hùng, anh còn nói được cả giọng nữ hả?”

“Còn nữa cơ, chưa xong đâu.” Tôi cười nói

Tôi lại gọi một dãy số khác, nghiêm nghị hỏi:”Xin hỏi bà có phải là mẹ của trưởng phòng Trần Cẩm Bình không?”

“Đúng vậy, có chuyện gì vậy?” Bên kia điện thoại truyền đến chất giọng già nua của mẹ Trần Cẩm Bình.

“Chuyện là như thế này: tôi có một tin xấu muốn nói cho bà, mong bà uống thuốc trợ tim trước rồi tôi lại nói sau.” Tôi tỏ vẻ vô cùng đau đớn.

“Có chuyện gì thì anh nói mau đi, con tôi làm sao?” Mẹ Trần Cẩm Bình hỏi.

“Hôm nay trưởng phòng Trần ngồi xe đi ra ngoài kiểm tra công trình, chẳng may tai nạn xe, bây giờ đang ở trong bệnh viện. Bác sĩ bảo ngài ấy bị thương quá nặng, cho dù cứu sống được cũng chỉ có thể là người thực vật.” Tôi vừa dứt lòi, bên kia điện thoại vang lên tiếng “bang”, có người ngã. Sau đó là một loạt các tiếng ồn ào, có người kêu gào, có người gọi xe cứu thương, bà lão đột phát bệnh tim rồi.

Tốt quá. Phản ứng này chính là điều tôi cần

Lão ngũ đứng đằng sau đã chẳng nín được cười nữa. Hắn mua một gói thuốc lá ở cửa hàng tạp hóa, đưa cho tôi một điếu, châm thuốc, nói:”Anh Hùng, em phục anh ở điểm đó. Em thấy Trần Cẩm Bình không bị gây sức ép đến mức sứt đầu mẻ trán mới là lạ.”

“Anh mày đã hỏi rồi,  vợ Trần Cẩm Bình dữ như con hổ cái. Trần Cẩm Bình thật sự có bí mật dưỡng gái bên ngoài. Anh còn có địa chỉ đây. Nếu hắn không trả tiền nợ công trình cho chúng ta, chúng ta ép chết hắn luôn.” Tôi nói

Giữa trưa, tôi cùng lão ngũ đi ăn món cay Tứ Xuyên ở quán nhà hắn. Tôi mới vừa thoải mái uống được 2 ngụm bia thì điện thoại vang lên. Tôi cầm lên thì thấy cuộc gọi đến của Trần Cẩm Bình “Ồ, trưởng phòng Trần hả, có chuyện gì vậy?”

“Có phải mày bày trò không?” Trần Cẩm Bình lo lắng.

“Tôi đã làm gì cơ? Trưởng phòng Trần à, tôi không có văn hóa, nghe không hiểu.” Tôi làm bộ không biết Trần Cẩm Bình nói cái gì.

“Chính là mày gọi cho vợ tao và mẹ tao!”

“Không phải tôi. Có chuyện gì xảy ra à? »

“Hiện tại, vợ tao dang hỏi tình nhân tao đang nuôi ở chỗ nào, mẹ tao thì đang trong viện cấp cứu, mawy mắn cứu được đúng lúc. Mày làm tốt lắm!”

“Lời này mà ông cũng nói được. Ông trả tiền cho tôi, tôi cam đoan tất cả mọi việc đều ổn thỏa. Nếu ông không trả tiền thì tôi không có tiền, tôi không có tiền thì chẳng sống được. Tôi dã nghĩ kĩ rồi, tôi không thể cứ thế chết đói được, có chết đói cũng phải kiếm cái đệm lưng chết cùng. Đến địa ngục thì 2 người làm bạn, 3 người thì chơi đấu địa chủ, 4 người có thể chơi mạt chược rồi. Ông xem xem, tôi đã như thế rồi, nếu tiền còn không trả, đầu đề báo có lẽ sẽ xuất hiện một ai đó …” Tôi cười nói, “Tôi cũng không sợ đâu, dù sao thì tôi cũng hay ra vào đó, trại tạm giam đều có người quen của tôi cả. Nhưng có người còn chưa vào đó lần nào đâu, một khi đã vào đó rồi sẽ thấy, người cũ bắt nạt người mới, vân vân, cũng có người chết trong đó,ông nói xem.”

“Coi như mày lợi hại. Mày đến đây, tao trả tiền cho mày.”

“Thôi, tôi cho ông số tài khoản, ông chuyển tiền vào cho tôi là xong. Loại lưu manh như tôi làm sao dám đến chỗ cao quý như ngài chứ.” Nếu đến chỗ hắn ta, vạn nhất bị tính kế thì đời ông đây đi tong.

“Nói nhảm ít thôi, tao chuyển tiền cho mày ngay lập tức. Vợ tao đang làm loạn trên công ty, mày mà không nói rõ ràng ảnh hưởng đến đánh giá của tao thì mày liệu hồn!” giọng Trần Cẩm Bình ở đầu kia điện thoại như sắp khóc đến nơi rồi, thoang thoảng còn có tiếng phụ nữ la hét chửi bậy ầm ĩ với vài tiếng khuyên giải của nhân viên, khá nhộn nhịp.

“Được rồi, tôi nhận được tiền thì sẽ đến ngay công ty ông để giải thích.” Tôi cười nói.

Lão ngũ vừa nghe được tiền sắp về, mắt sáng lên “Anh Hùng ạ, em đến ngân hàng kiểm tra tiền vào tài khoản.”

Tôi đưa chi phiếu cho lão ngu, nói “Tiền đến rồi thì để anh mày còn đến công ty lão giải thích cho vợ lão.”

Lão ngũ chạy nhanh, tôi đứng đợi ở cửa tiệm cơm. Trong chốc lát lão ngũ đã chạy về:”Anh Hùng ơi, tiền về tài khoản rồi. Em đã chuyển 30 vạn của em vào tài khoản, số còn lại cho vào tài khoản của anh rồi.”

“Tốt. Anh mày đi đây. Ôi mẹ ơi, đầu năm nay làm người tốt chẳng dễ chút nào.” Tôi cao hứng cười haha lên xe cùng lão ngũ lắc lư đi. Nhanh gọn trả tiền thù lao có phải tốt không, dây vào ông mày làm quái gì có chuyện có kết cục tốt dược.

Tôi cũng không biết chỗ đó đã loạn thanh cái gì nữa, không chừng loạn chia năm xẻ bảy rồi. Dù sao thì ông chủ có bao nhiêu rắc rối thì thời tiết cũng chẳng thay đổi,

Buổi chiều, tôi ngồi xe moto đi đến tòa nhà công trình đang xây, cửa số đã bị đập nát, công nhân còn đang khẩn trương ráp lại.

Bảo vệ vừa thấy tôi thì sợ run “Cậu đến đây làm gì vậy?”

« Tôi đến mua nhà> » Tôi nói

“Mời vào bên trong.” Bảo vệ thở phào nhẹ nhõm, nhân viên công tác mỉm cười tiếp đón.

« Ngài muốn mua nhà ạ? » Nhân viên hỏi tôi.

« Đúng vậy, mua cho em trai, chứng minh thư của em trai tôi có mang theo. »

Ong đây là chủ nhà, tất cả CMND trong nhà đều là ông đây giữ mới tiện sử dụng.

« Ngài muốn một căn hộ như thế nào ạ? »

“Phải rồi, ở đây có căn hộ nào 131 thước vuông ở tầng 1 không?”

“Có ạ, căn 32 ở tầng một là 131 thước vương, nếu ngài thích ở tầng 1.” Nhân viên công tác cười nói.

“Ở tầng một tiện hơn, tôi có chứng sợ độ cao.” Miệng tôi lại bắt đầu phun bậy.

“Nhà số 32 131 thước vương bố trí khác hợp lý, cực kỳ thích hợp để ngài mua căn đó.” Nhân viên tòa nhà chào hàng.

“Tôi nghe nói ở đây đang chiết khấu, thế chính sách ưu đãi như thế nào?”

“Ở đây chúng tôi có bán giá gốc là 6500 một thước vuông, hiện tại chúng tôi xúc tiến hoạt động chiết khấu 5500 một thước vuông nếu trả trong một lần.”Nhân viên mỉm cười giới thiệu

“Bình quân 5500, tôi muốn mua căn ở tầng 1 cũng là 5500?”

« Tôi mang bảng giá cho ngày xem. » Nữ nhân viên đi trong chốc lát đã cầm bảng giá quay lại. Lật một lát thì tìm được nhà 32 tầng 1, tính toán một lúc thì nói « Tầng một là 5250 một thước vuông. »

“5200 thì được không thì quên đi, tôi hỏi giá mua nhà ở đây chính là khách hàng của mấy người rồi. Mà hiện tại tôi muốn mua cho em trai, ưu đãi them một chút đi, 5200.” Tôi bảo

Nhân viên cũng khó xử:”Tôi không làm chủ được việc này, phải xin chỉ đạo của cấp trên.”

“Được, tôi chờ cô nhận chỉ thị.”

Nhân viên đi rồi, chỉ trong chốc lát cũng ko thấy cô nhân viên quay lại mà là Lam Thiếu Bằng nhà chúng ta tới, mỉm cười ngồi đối diện hỏi:”Anh Hùng à, anh muốn mua nhà hả?”

“Đúng thế, một thước 5200, bán đi.”

“Giá này đã là giá tốt nhất rồi, hạ giá nữa thì bên em còn lợi nhuận gì nữa đâu.”

“5250 số xấu, nói ra khó nghe, 5200 đẹp hơn.”

“5250 sao lại là số xấu, em thấy đây là con số may mắn thì đúng hơn, cứ chốt vậy nhé.”

Lam Thiếu Bằng lại sử dụng mĩ nam kế, cười ngọt ngào vô cùng, đổi chỗ lại gần tôi:”Anh Hùng ơi, công trạng tháng này của em là nhờ anh cả mà.”

“Bé yêu à, chúng ta là người nhà, có quan hệ với người bán, mà anh hiện tại là người mua nên anh có quyền lợi đòi ưu đãi chứ.” Tôi nghiêm trang bất động, tay lại không an phận sờ mó người Lam Thiếu Bằng.

“Về nhà nhận ưu đãi được không, ở đây em cho anh ưu đãi thế nào được?” Lam Thiếu Bằng vuốt vet ay tôi mà hỏi.

“Nếu không thì chúng ta lên văn phòng ký hợp đồng giao tiền luôn, bên em có chính sách ưu đãi, anh cũng chẳng ngại làm thằng ngốc một lần.” Tôi chẳng có ý tốt gì mà trả lời.

“ Anh đồ lưu manh.”

“Em có yêu tên lưu manh này không?”

“Ai yêu anh đều là đồ con heo.”

“Vậy em chính là heo con trắng xinh của anh.”

“Ghê tởm.” Lam Thiếu Bằng liếc một cái, ngoài ý muốn mà mời tôi vào văn phòng em ấy “làm khách” ha ha ha…

« Anh làm gì thế… » Lam Thiếu Bằng sợ hãi cắn môi kêu.

Tôi làm gì ấy nhỉ, tôi đang làm việc mà tôi cực kỳ yêu thích. Ngồi trên ghế văn phòng, Lam Thiếu Bằng ngồi trên người tôi, mặt hướng ra ngoài. Đương nhiên em ấy không mặc quần ngồi trên người tôi, quần áo đều vắt trên người. Tôi từ sau ôm lấy em. Thân thể em, chỗ đó của em, đang ngậm chặt thằng nhỏ của tôi, vận động liên tục.

Cửa ban công đã khóa, nhưng cách âm ở van phòng này cũng không tốt, Lam Thiếu Bằng cũng chẳng dám kêu. Em ấy nhẫn nhịn cũng khá vất vả.

Tôi cầm điện thoại đặt gần nơi chúng tôi đang gắn liền, quay lại nơi thân thể kết nối. Đôi mắt Lam Thiếu Bằng đầy nước, biểu tình xấu hổ và giận dữ « Anh đồ biến thái, dừng lại ngay! »

Đương nhiên tôi mặc kệ yêu cầu của Lam Thiếu Bằng, vì để em ấy vui, tôi đã phải bỏ ra thêm 50 đồng tiền cho mỗi thước vương, tất nhiên là phải đòi lại lợi ích rồi. Cứ tiếp tục quay.

*1 thước = 0,33m