Tay Bắn Tỉa Ở Sarajevo

Chương 2




Edit: Dờ

Có ý kiến cho rằng, thế kỷ 20 thuộc về Sarajevo. [1]

[1] Thế kỷ 20 bắt đầu với vụ ám sát Đại công tước Áo-Hung ở Sarajevo, mở màn Thế chiến I, sau đó thế kỷ 20 lại chấm dứt tại cuộc nội chiến Bosnia–Herzegovina, cho nên mới có cách nói là "thế kỷ 20 thuộc về Sarajevo".

Linne nghĩ đúng là nói hơi quá, nhưng cậu không thể phủ nhận cảm giác căng thẳng khó tránh khỏi khi đến thành phố này. Không một nơi nào có thể khiến cậu trở nên lo âu và đau đớn âm ỉ không nói nên lời như ở đây. Nó giống như một gia đình nguyên sinh với ham muốn chiếm giữ cực kỳ mạnh, từng người dân Nam Tư đều biết rằng khó có thể chạy thoát. Cho dù họ đi đến đâu, bao nhiêu tuổi thì bất cứ lúc nào bọn họ cũng phải đối mặt với Sarajevo.

Sau khi xuống máy bay, bầu không khí thay đổi thật rõ ràng. Sân bay Sarajevo chỉ mở một cửa ra, hai chiếc xe tăng lớn lần lượt xếp hai bên đón khách, quân nhân đeo súng đạn thật vây quanh cả tòa nhà, bọn họ kiểm tra tất cả xe cộ và giấy tờ của hành khách. Những viên cảnh sát chìm mặc quần áo lôi thôi đang đọc báo, uống cà phê, nói chuyện phiếm ở quầy tiếp khách, dường như bọn họ đã quên mất, trên con phố mà cảnh sát còn nhiều hơn cả dân thường này, sự căng thẳng và sợ hãi đã nồng đậm như phấn hoa mùa xuân, dân thường không bao giờ có hứng mà ngồi nhàn nhã như vậy.

Linne giả vờ rụt rè, cậu ăn mặc như một sinh viên - cặp sách, giày thể thao, chiếc áo khoác dơ dáy và cặp kính mắt ra vẻ trí thức. Tài xế đón cậu, Linne để ý khẩu âm của ông ta, trả lời lại bằng tiếng địa phương Bosnia: "Tới nhà hát opera quốc gia."

Tài xế tưởng cậu là người cùng tộc, không khí trên xe dễ chịu hơn rất nhiều.

"Đại học cho nghỉ rồi sao? Tôi bảo này, bây giờ không phải là thời điểm tốt để học đại học đâu." Ông ta tiếp tục tán gẫu: "Cháu tôi cũng thi đỗ khoa pháp luật, nhưng bây giờ pháp luật có gì đáng để học? Cậu nhìn khắp nơi đều bạo động giết người, pháp luật giải quyết được không?"

Linne nhướn mày: "Giết người?"

"Không phải ư? Hôm qua lại có người chết, bọn ác ôn Serbia đó! Người thứ tám rồi, đã là nạn nhân thứ tám rồi!"

"Người Serb giết sao?"

"Còn ai vào đây nữa? Có ai mà bọn chúng không dám giết?" Tài xế rất phẫn nộ.

Linne lựa chọn im lặng, bây giờ cậu không muốn thảo luận vấn đề sắc tộc.

Tài xế tưởng cậu quá giận không nói nên lời, tốt bụng nhắc nhở cậu: "Cậu cũng nên chú ý an toàn, chàng trai à, đừng đến nơi ở của bọn Serb, mất mạng lúc nào không biết đâu."

"Cảm ơn." Linne cảm ơn tài xế rồi xuống xe ở con phố đối diện nhà hát opera.

Lúc này còn sớm, quán cà phê còn bán cả bữa sáng. Linne mua cà phê và bánh vòng, chọn một chiếc bàn lộ thiên, vừa ăn vừa quan sát ngã tư đường.

Sarajevo không thay đổi nhiều so với trong trí nhớ của cậu. Thành phố này là bản nâng cấp từ Thế vận hội mùa đông năm 84, để chuẩn bị cho buổi lễ long trọng, chính phủ đã cho xây dựng rầm rộ, điều chỉnh hệ thống cơ sở hạ tầng của thành thị lên mức cao hơn. Tất cả mọi thứ đều mới, đường phố, cầu vượt, khách sạn, trung tâm thương mại, sân trượt tuyết... Những khu dân cư cũ cũng phải tô son điểm phấn mới dám bày ra tiếp khách, có những công trình trát vữa quá vội vàng, giống như hôm sau có đoàn thanh tra đi kiểm tra mà học sinh nước đến chân mới nhảy, vội vàng trang điểm hai bên má đỏ như mặt trời.

Thế vận hội mùa đông ấy chính là liều thuốc trợ tim cuối cùng dành cho liên bang sắp sụp đổ này, nó mang đến sự khởi sắc ngắn ngủi về kinh tế. Sarajevo trở thành địa điểm du lịch nổi tiếng, bày ra trước mắt người dân toàn thế giới. Ít nhất thì trong năm 84, tất cả nhân dân Nam Tư đều ngập tràn hy vọng, bọn họ tin rằng Sarajevo sẽ có một tương lai tươi sáng, những niềm hạnh phúc đẹp đẽ đó đúng là đã từng tồn tại.

Linne tập trung vào nhiệm vụ. Cậu đến để quan sát nhà hát opera.

Nhà hát opera Sarajevo là một tòa kiến trúc hai tầng màu trắng rất tinh tế, thiết kế mang theo chút cổ điển tao nhã, trước cửa là một quảng trường lớn trồng cây xanh và nuôi bồ câu. Với Linne thì kiến trúc kiểu này không quá lý tưởng, rạp hát quá thấp, gần như bị chôn vùi trong cả tòa nhà, những ngọn cây cao có thể cản trở tầm mắt. Lại bởi vì vấn đề quy hoạch đô thị, chiều rộng của ngã tư đường quá lớn sẽ gia tăng độ khó trong quá trình điều chỉnh phù hợp với tốc độ gió.

Gió thổi từ hướng Bắc, phân tán và dao động mạnh, giống những hồn ma vất vưởng chẳng hề quy luật. Hai bên Đông và Tây của nhà hát đều có một con hẻm nhỏ thông gió, tốc độ gió ở đó quá nhanh, rất dễ ảnh hưởng đến tốc độ và hướng đi của đầu đạn.

"Cần vật tham khảo."

"Ví dụ?"

"Lụa màu, cờ, thứ gì bay được ấy, để tay súng có thể tham khảo tốc độ gió. Có thể buộc trên cột cờ quảng trường hoặc ở cửa, đêm trước khi diễn ra hòa nhạc nhất định phải trang hoàng, buộc thêm vài dải lụa màu cũng không kỳ lạ."

"Địa điểm ngắm bắn ở đâu?"

"Có hai nơi khá phù hợp, một là đồn cứu hỏa phía Đông, hai là chung cư phía Tây. Nếu muốn vào đồn cứu hỏa thì chính phủ sẽ phát hiện ra mất, không tiện giữ bí mật. Cho nên chỉ còn khu chung cư dân thường. Cự ly ngắm bắn là 1.6km, thời gian đạn bay khoảng 3 đến 4 giây."

"1.6km, xa như vậy vẫn có thể bắn trúng?"

"Nếu tôi không làm được thì chẳng ai làm được."

Thượng tướng rất hài lòng. Ông ta bắt đầu cảm thấy thích tay súng bắn tỉa này, Linne cũng đủ kiêu ngạo và tự tin, một khi tự tin mới có thể bình tĩnh. Cậu đã thấy quá nhiều binh lính sợ mất mật trên chiến trường rồi.

Tay súng bắn tỉa tiếp tục báo cáo: "Nếu tiến hành nhiệm vụ vào buổi tối thì ánh sáng là một vấn đề. Đèn trên quảng trường phải thay đổi vị trí, bố trí đèn hiện tại có thể gây cản trở. Còn nữa, có truyền thông đến không? Ngoại trừ những thiết bị chiếu sáng thì còn vật gì sẽ được thêm vào đột xuất không? Tôi còn cần một bản sắp xếp nhân viên tại hiện trường, lịch trình cụ thể, bao gồm cả phương án bảo vệ an ninh của đối tượng. Mục tiêu là người quan trọng, bọn họ có lẽ sẽ chuẩn bị phương án chống bắn tỉa."

"Rất cẩn thận."

"Đề phòng ngoài ý muốn thôi."

Baleramović mang cậu ra hai chiếc xe đỗ ở hẻm sau, cửa xe mở ra, có người đang nối máy truyền tin: "Chúng ta sẽ lắp đặt trung tâm chỉ huy ở đây, tôi sẽ dẫn theo 16 người, bao gồm ba tiểu đội bắn tỉa, cậu có thể dùng bất kỳ ai, họ đã nhận lệnh phải phối hợp với cậu. Còn có hai chiếc xe công vụ này cậu đều có thể điều phối, tôi đã xem tuyến đường rút lui của cậu, có thể sắp xếp một chiếc đón cậu ngay lúc đó."

"Trung tâm chỉ huy" đặt bên cạnh chung cư gần nhà hát opera, từ nơi này có thể nhìn thấy lan can chạm khắc của nhà hát và một khoảng trời. Linne thấy tất cả đều mặc thường phục, bên hông không đeo súng. Đây là một hành động cẩn thận, danh tiếng của người Serb trên mảnh đất này đã không thể tồi tệ hơn được nữa, nếu bị dân chúng nhận ra thì sẽ rất bất lợi cho bọn họ.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao Linne không dùng nhà dân làm địa điểm ngắm bắn trong thành thị nếu không hết cách. Nếu phát hiện quân đội đang hành động, dân chúng cùng lắm chỉ hỏi han một số câu hỏi kỳ quái, nhưng nếu dân chúng có cảm xúc mâu thuẫn sâu sắc với quân đội, họ rất có thể sẽ tụ tập đứng lên quấy nhiễu hành động quân sự, thậm chí tiến hành bao vây. Bắn tỉa thường chỉ đi một mình hoặc theo nhóm 2 người, thời điểm đối mặt với dân chúng khủng hoảng và giận dữ, họ sẽ mất đi ưu thế.

Nhân viên liên lạc báo cáo lịch trình ngày hôm đó: "Buổi hòa nhạc sẽ diễn ra lúc 8 giờ tối. Tầm 7 giờ 40, quảng trường sẽ diễn ra một buổi đọc diễn văn, thị trưởng sẽ giới thiệu nhà hát và thành phố trong 10 phút, sau đó mới chính thức bắt đầu. Mục tiêu là khách quý, sẽ được sắp xếp ngồi ở hàng thứ nhất, ghế thứ ba từ trái qua."

Linne nhận được bản đồ ghế ngồi, một nét bút đỏ khoanh vào chỗ mục tiêu. Cậu nhìn vị trí thực tế qua kính viễn vọng bội số lớn, thầm tính toán khoảng cách trong đầu.

"Chúng ta đã cài người vào nhân viên công tác, nếu lịch trình có thay đổi sẽ báo cho trung tâm chỉ huy. Tin tức trước mắt là mục tiêu sẽ đi cùng hai vệ sĩ, nhưng vệ sĩ sẽ không ngồi, bọn chúng sẽ đứng ở hàng ghế ở gần cánh gà. Nói cách khác, thời điểm mục tiêu ra khỏi vòng bảo vệ là 10 phút thị trưởng đọc diễn văn, đây là thời gian hành động của chúng ta."

"Muộn nhất là 7 giờ 50 phút phải hoàn thành nhiệm vụ. Sau khi thành công sẽ có xe đón cậu lái thẳng đến sân bay, chuyến du lịch ngắn ngủi nhưng đầy vui vẻ sẽ kết thúc." Thượng tướng nói.

Linne vững tâm hơn: "Việc cuối cùng, cũng là việc quan trọng nhất."

Thượng tướng ra hiệu cứ nói.

Linne hỏi: "Quan sát viên của tôi đâu?"

18:15 PM.

Một thanh niên hoạt bát khoác ba lô thể thao xuất hiện, huýt sáo với Linne: "Hey! Chàng trai!"

Linne thấy người đó, rốt cuộc cũng nở nụ cười đầu tiên trong mấy ngày qua: "Rất vui được gặp cậu, Roman."

Roman Makovetsky là quan sát viên của Linne: "Tôi biết cậu sẽ trở về mà. Lúc họ bảo cậu đang ở Sarajevo, tôi đã rất vui đấy. Cậu có nhận được thư không? Người anh em, cậu thật là vô tâm, tôi đã viết cho cậu thật nhiều thư vậy mà cậu chẳng hề trả lời tôi lấy một chữ, tôi còn chưa từng viết thư cho cha mẹ nhiều đến thế."

Tay súng bắn tỉa nở nụ cười chua xót: "Nhận được rồi, tôi đã đọc hết. Xin lỗi, tôi...."

Lúc cậu bị giáng chức thì vừa hổ thẹn vừa không cam lòng, tự nhận không còn mặt mũi nhìn chiến hữu, càng đừng nói tới chuyện hồi âm.

Roman hiểu ý: "Tôi hiểu mà, trở về là tốt rồi. Tôi chỉ muốn biết cậu có bình an hay không thôi."

Linne thực sự cảm động: "Tôi rất ổn, cảm ơn cậu."

Đôi chiến hữu trao nhau cái ôm ngắn ngủi, thu thập trang bị tới địa điểm ngắm bắn.

Roman cũng là lính có kinh nghiệm, cậu ta từng làm quan sát viên cho Linne lúc còn trong đơn vị đặc nhiệm, công việc chủ yếu của cậu ta là kể lại hoàn cảnh tác chiến, hỗ trợ tay bắn tỉa điều chỉnh tốc độ gió và phương hướng để giúp ích cho việc ngắm bắn.

Đối với những tay bắn tỉa, sự phối hợp của quan sát viên có thể ảnh hưởng trực tiếp đến thành bại. Loại bắn tỉa hai người phối hợp tác chiến này rất thông dụng trong thực tế, khác xa với những tay bắn tỉa độc lai độc vãng đầy máu me trong phim ảnh. Nhất là ngắm bắn trong thành phố, tay bắn tỉa phải chú ý nhiều hơn, tầm quan trọng của quan sát viên cũng rõ ràng hơn.

"Mấy năm nay Ustaša phát triển không tốt lắm, nhân thủ không đủ, cho nên xung quanh đây hẳn là không có bắn tỉa. Tôi nghĩ chúng cũng chẳng có phương án chống bắn tỉa, cho nên chuyện này không khó giải quyết." Roman vừa lắp súng vừa đùa giỡn: "Cậu còn nhớ năm ở Croatia không? Kỹ thuật bắn súng của bọn chúng đúng là nát ha ha ha!"

Linne nhớ về chuyện cũ thì cũng buồn cười: "Thử nhìn xem mấy năm nay chúng có tiến bộ không."

"Ấy, buổi tối tốt lành thưa quý cô Lev." Roman nhận ra khẩu súng cũ trong tay Linne.

Tay súng bắn tỉa yêu khẩu M82 này như mạng, nó đã theo Linne nhiều năm, là cô vợ do chính cậu tự nhận, thậm chí còn lấy cả biệt danh "quý cô Lev".

"May mà mấy năm nay có nó ở bên cạnh." Linne vuốt ve báng súng. Vì để tiện ẩn nấp trong thành phố, cậu sơn một lớp ngụy trang cho nó.

"Nó già lắm rồi, cậu nên đổi một khẩu trẻ trung xinh đẹp hơn đi. Nghe nói RT-20 đã sản xuất hàng loạt rồi, muốn mua một khẩu không?"

"Độ chính xác rất thấp."

"Chậc chậc, tiêu chuẩn cao quá."

"Thứ người Croat làm ra, nhìn nó một cái đã là giữ thể diện cho chúng lắm rồi."

......

Linne điều chỉnh vị trí súng, qua ống ngắm 3-16, cậu ngắm chuẩn xác vào vị trí của mục tiêu.

Ánh mặt trời hoàn toàn biến mất, đèn trên quảng trường nhà hát dần được bật lên. Đám truyền thông lục tục đến dự, những ánh đèn chiếu và đèn phản quang đều tập trung lại, ánh sáng mạnh giống như như đường đạn đan chéo vào nhau, lấy sân khấu làm bia ngắm, chúng chiếu thẳng vào từ bốn phương tám hướng. Trong chốc lát nữa, thị trưởng sẽ đứng ở nơi ấy, phải cam đoan để ông ta trở thành mục tiêu nổi bật nhất. Chiến trường thực sự sẽ diễn ra ở một nơi gần đó, ở nơi không ai để mắt tới.

Dải lụa màu bay phấp phới trên quảng trường hắt bóng lên kính ống ngắm. Tay súng bắn tỉa thầm nhủ, gió đêm nay lớn thật.