Tàng Yêu

Chương 44




Mở mắt nhìn, bên cạnh không có ai, đưa tay sờ sờ phía sau, chỉ chạm vào tường. Chẳng lẽ tối hôm qua là hắn nằm mơ? Khóe mắt phiêu đến đầu giường nhìn thấy một kiện đại y phục [y phục rộng lớn] không phải của hắn, Nguyệt Quỳnh bi ai phát hiện, chuyện tối hôm qua không phải là hắn nằm mơ. Không muốn cử động, trong lòng nặng nề, hắn còn đang vì sự kiện vừa biết được tối hôm qua mà khổ sở.

Có người đẩy cửa tiến vào, Nguyệt Quỳnh vẫn vô thần nằm ở nơi đó. Khi thân thể cao lớn của ai đó xuất hiện bên giường, hắn giương mắt nhìn lại, không muốn cử động. Quái vật lớn ngồi vào bên giường, đại chưởng thô ráp sờ lên mặt hắn: “Muốn nôn?”

Lắc đầu, Nguyệt Quỳnh muốn đứng dậy. Tay trái chống xuống giường, cái bụng năm tháng làm cho hắn đứng dậy thực khó khăn. Cánh tay to duỗi ra, Nguyệt Quỳnh bị ôm vào trong lòng người nào đó, thân thể nhỏ bé được người kia mặc cho đại y phục [y phục rộng lớn] không phải của hắn.

“Tiến vào.”

Hồng Hỉ Hồng Thái nâng thủy bồn [chậu nước], mang xiêm y của công tử bước vào. Nguyệt Quỳnh giương mắt nhìn lại, hai người cúi đầu, hiển nhiên đã bị kinh hách rất lớn. Hồng Hỉ nâng thủy bồn đứng trước mặt Nghiêm Sát, Nghiêm Sát cuộn tay áo lên, thò tay vào trong bồn chà xát bố khăn. Nguyệt Quỳnh nhân cơ hội trộm nhìn hai người, hai người cũng nhân cơ hội này trộm nhìn công tử.

Nguyệt Quỳnh: bị dọa đi.

Hai người: ân.

Nguyệt Quỳnh: ta cũng bị dọa. Đừng sợ.

Hai người: ân.

Nguyệt Quỳnh: xem như chúng ta chưa có ra khỏi phủ.

Hai người: ân.

Chà xát bố khăn xong, Nghiêm Sát vắt khăn, bố khăn tỏa ra hơi nóng, Nghiêm Sát đặt khăn lên mặt Nguyệt Quỳnh, lau mặt cho hắn. Hành động này làm Nguyệt Quỳnh hoảng sợ. Sau đó, lổ tai của hắn, cổ và hai tay đều được chà lau tỉ mỉ, Nghiêm Sát thậm chí còn đem cả cánh tay phải của hắn lau một lần. Lau cho hắn xong, Nghiêm Sát vò vò bố khăn, rồi lau mặt cùng tay mình. Nguyệt Quỳnh trừng mắt nhìn y, đôi mắt đã to nay còn lớn hơn nữa.

Hồng Hỉ lui ra, Hồng Thái tiến lên, Nguyệt Quỳnh nhanh chóng ngồi thẳng dậy, Nghiêm Sát cầm xiêm y mặc vào cho hắn, tiếp theo là trung y, ngoại sam, cuối cùng là mặc quần, Hồng Thái liền lui ra ngoài. Được Lệ vương hầu hạ, cảm giác của Nguyệt Quỳnh thực phức tạp.

Mặc y phục cho Nguyệt Quỳnh xong, Nghiêm Sát sửa lại xiêm y của mình, rồi ôm hắn ngồi ở bên giường, sau đó lại mang vớ, mang giày cho hắn. Lòng bàn chân trắng noãn bởi vì nhiều năm khiêu vũ mà có một lớp chai thật dày, tựa như lòng bàn tay của Nghiêm Sát, bất quá không thô như y. Mang vớ và giày cho Nguyệt Quỳnh xong, Nghiêm Sát ôm hắn đến bên bàn.

“Tiến vào.”

Hồng Hỉ Hồng Thái bưng điểm tâm phong phú vào, còn có nước súc miệng cho Nguyệt Quỳnh. Hồng Thái giúp công tử súc miệng, khi Nguyệt Quỳnh dùng mao loát [bàn chải]  ngâm muối tẩy sạch răng, hắn nôn khan vài lần, lục mắt liền trở nên u ám.

Súc miệng, Nguyệt Quỳnh lẩm bẩm: “Hồng Thái . . . . . . Hoa Chước cùng An Bảo. . . . . .”

“Hoa Chước công tử cùng An Bảo ở tiền sảnh dùng cơm.”

Nguyệt Quỳnh yên tâm, bất quá. . . . . . hắn giương mắt cùng Hồng Thái  trao đổi ánh mắt.

Nguyệt Quỳnh: bọn họ đã biết người này đến đây đi.

Hồng Thái : ân.

Nguyệt Quỳnh: bọn họ bị dọa đi.

Hồng Thái : ân.

Nguyệt Quỳnh: bảo bọn họ không phải sợ.

“Ăn cơm!”

Nguyệt Quỳnh đã nói xong lập tức ngồi xuống cầm lấy đôi đũa, Hồng Hỉ Hồng Thái cúi đầu rời khỏi. Điểm tâm hôm nay có thể nói là bữa ăn thịnh soạn nhất từ sau khi Nguyệt Quỳnh rời khỏi phủ. Nghiêm Sát to lớn như vậy, thức ăn ít nhất cũng phải nhiều hơn người bình thường hai lần. Ăn món nhẹ nhàng thanh đạm trước, Nguyệt Quỳnh cầm thìa ăn cháo. Hắn chỉ có tay trái có thể cử động, dùng bữa chậm hơn so với người thường rất nhiều. Nghiêm Sát không thích ăn cháo, trong cái bát to lớn của y là diện điều [mì]. Trong bát của Nguyệt Quỳnh là cháo, nhưng hắn nhìn thấy diện điều [mì] trong bát của Nghiêm Sát rất ngon miệng.

Nghiêm Sát thấy Nguyệt Quỳnh liếc mắt một cái, liền đem bát cháo trước mặt hắn để trước mặt mình, đem cái bát to lớn của mình đẩy qua.

“Mau ăn!”

Đôi mắt to hiện lên vẻ ngạc nhiên. Nguyệt Quỳnh cũng không từ chối, cúi đầu ăn, hắn nghe thấy Nghiêm Sát đang ăn cháo.

Ăn điểm tâm hết nửa canh giờ, Nguyệt Quỳnh xoa xoa dạ dày căng tròn: “No rồi.” Không chỉ ăn thực nhiều diện điều, hắn còn ăn bánh bao, trứng gà, còn có thật nhiều thức ăn. Nghiêm Sát đã ăn xong cháo, thấy Nguyệt Quỳnh quả thật ăn no. Y cầm lại cái bát to của mình, đem toàn bộ thức ăn còn lại của Nguyệt Quỳnh ở trên bàn tống nhập vào bụng mình. Đôi mắt to vẫn nhìn người đang dọn dẹp chiến trường, khóe miệng mỉm cười.

Dùng cơm sớm, Nguyệt Quỳnh muốn đi dạo trong viện một chút, Hồng Hỉ  Hồng Thái đã hỏi thăm rõ ràng, hắn phải đi nhiều một chút, đến lúc đó tiểu yêu quái mới dễ đi ra. Ra khỏi phòng, Nguyệt Quỳnh nhìn thấy Hoa Chước cùng An Bảo, còn có Nghiêm Mặc Nghiêm Tráng cùng Nghiêm Mưu. Nguyệt Quỳnh đi qua, một tả một hữu giữ chặt Hoa Chước cùng An Bảo, dẫn theo bọn họ đi ra ngoài.

Đứng lặng cạnh cửa, Nghiêm Sát chăm chú nhìn người đang cùng Lê Hoa Chước và An Bảo vừa nói vừa cười, tản bộ trong viện. Bụng của người nọ nhô lên rõ ràng, tay trái thủy chung khẽ vuốt bụng, vẻ mặt hạnh phúc cùng thỏa mãn. Đối với tiểu yêu quái hồ đồ chạy sai bụng kia, người nọ sau khi qua cơn khiếp sợ đã lựa chọn nhận, không chỉ chấp nhận, mà còn xem như bảo bối. “Không cho” y làm tổn thương tiểu yêu quái kia.

“Vương gia.” Nghiêm Mặc đứng ở phía sau Vương gia khẽ lên tiếng, “Nghiêm Bình vừa truyền tin đến, ‘hậu phủ’ đã được thu thập rất tốt.”

“Chuẩn bị xe.”

Nghiêm Mặc cùng Nghiêm Mưu lập tức đi ra ngoài, Hồng Hỉ Hồng Thái liền đi thu thập hành lý.

Nhận thấy có người đang nhìn hắn, Nguyệt Quỳnh đang cười ha hả, nói chuyện cùng An Bảo khẽ quay đầu nhìn lại, một đôi mắt  xanh biếc nhìn thẳng vào hắn, tâm Nguyệt Quỳnh liền đập thình thịch.

. . . . . . . . .

Dùng bữa trưa xong, Nguyệt Quỳnh đang chuẩn bị ngủ trưa thì bị Nghiêm Sát bảo phải quay về Giang Lăng, hắn lúc này liền ôm bụng hô: “Ta không quay về. Ta đã không còn là công tử của ngươi.”

Lục mâu trầm xuống, thân thể Nguyệt Quỳnh run rẩy, nhưng vì tiểu yêu quái cùng chính hắn, hắn phải đấu tranh. “Ta không quay về, trong phủ nhiều người như vậy, tiểu yêu sẽ sợ, bọn họ cũng sẽ sợ tiểu yêu. Nơi này thực yên lặng, tiểu yêu thích nơi này.” Nói xong, bụng hắn liền giật giật, xem đi, hắn đâu có nói sai.

“Là ngươi sợ hay là tiểu yêu sợ?” Lục mâu bỗng phát sáng.

Nguyệt Quỳnh nuốt nuốt nước miếng: “Đều sợ.” Thật vất vả mới đi được, chờ tiểu yêu xuất thế, hắn còn muốn nhanh chóng nghĩ biện pháp làm đại sự của hắn, hắn không thể trở về.

“Lại đây.”

Nguyệt Quỳnh tựa bên bàn, ma ma chít chít [chậm chạp lề mề] không muốn đi qua.

“Lại đây!”

Ôm bụng đi đến trước mặt Nghiêm Sát, Nguyệt Quỳnh vừa vặn có thể nhìn thẳng vào Nghiêm Sát đang ngồi. Sau đó hắn chợt nghe Nghiêm Sát nói: “Ta không có khả năng chạy luân phiên hai nơi Giang Lăng, Hợp Cốc.”

A? Người này vì sao phải chạy luân phiên hai nơi Giang Lăng, Hợp Cốc? Tâm Nguyệt Quỳnh lại đập thình thịch.

“Ngươi cùng tiểu yêu không muốn ở trong phủ, ta sẽ an trí nơi khác cho các ngươi.”

Mắt to kinh ngạc. Mà câu tiếp theo của Nghiêm Sát liền đem Nguyệt Quỳnh nhốt vào  thiên lao.

“Nói thêm những câu linh tinh như ngươi không phải công tử của ta nữa, ta liền cho ngươi uống thuốc sẩy thai.”

“Không được!”

Lá gan của vị công tử này đã vượt qua sự khống chế của vị Vương gia kia, bao thiên bao địa.

“Ta là ai?”

“. . . . . . Nghiêm Sát.”

Vương gia một lần nữa khống chế được vị công tử kia, hài lòng lấy râu đâm lên mặt đối phương.

Đi theo Nghiêm Sát rời khỏi tân gia hắn mới ở được nửa tháng, tư vị trong lòng Nguyệt Quỳnh a, gì cũng có. Ôm hòm bảo bối của mình, Nguyệt Quỳnh không buông tha nhìn chung quanh một cái: “Viện này tốn hai trăm lượng bạc của ta. Giường cũng là Hoa Chước vừa mới gọi người làm cho ta, tốn mười hai bạc. Còn có chăn đệm, nồi bát đồ vật linh tinh, cũng tốn không ít bạc.”

Hồng Hỉ  Hồng Thái Hoa Chước An Bảo đều cúi đầu, bả vai khẽ run, Nguyệt Quỳnh nghĩ rằng bọn họ giống như mình, đau lòng không thôi, liền sâu kín thở dài. Đại chưởng duỗi ra, đem hắn ôm chặt: “Nghiêm Mưu, mang viện tử cùng mọi thứ trong phòng đem bán hết.”

“Vâng ạ, Vương gia.”

Nguyệt Quỳnh kinh hỉ: “Nghiêm quản sự, ngài đừng quên trả lại bạc bán được cho ta.”

Khuôn mặt Nghiêm Mưu khẽ co giật: “Vâng.”

Lục mâu u ám, Nghiêm Sát nhanh chóng ôm lấy Nguyệt Quỳnh rời đi. Hồng Hỉ Hồng Thái Hoa Chước An Bảo ngẩng đầu lên, mặt đỏ bừng, nhịn cười thực khổ a.

Được Nghiêm Sát ôm vào xe ngựa rộng rãi thoải mái, Nguyệt Quỳnh sờ sờ bụng: “Tiểu yêu, chúng ta phải đi Giang Lăng, ngươi ngoan ngoãn ngủ, tỉnh ngủ  chúng ta đã đến nơi rồi.”

Nghiêm Sát sờ lên bụng hắn, tiểu yêu quái ở trong bụng liền đá chân, lục mâu nháy mắt u ám. Đột nhiên, tay hắn bị người chụp lại, vị công tử to gan lớn mật kia nén giận phàn nàn: “Nó vừa mới ngủ, ngươi đừng đánh thức nó, nó tỉnh dậy sẽ gây sức ép nửa ngày.”

Lục mâu ám a ám, đại chưởng thô ráp đơn giản kéo xiêm y Nguyệt Quỳnh ra, trực tiếp chạm lên bụng hắn. Tiểu yêu quái trong bụng tựa hồ thực sự bị đánh thức, cánh tay cánh chân đồng loạt động đậy, ở trong bụng Nguyệt Quỳnh trở mình. Nguyệt Quỳnh bị tiểu yêu quấy đến mức dạ dày khó chịu, bất quá thấy biểu tình của Nghiêm Sát thực nghiêm túc, thực chuyên chú, hắn cũng không lên tiếng.

Động tĩnh phía dưới đại chưởng phi thường rõ ràng, một bàn tay không đủ, Nghiêm Sát đặt cả hai tay lên. Thấy tiểu yêu quái rất tỉnh táo, Nguyệt Quỳnh đưa tay trái ấn nhẹ lên tay Nghiêm Sát: “Ngươi sờ sờ hắn, bảo hắn mau ngủ.”

Hai tay Nghiêm Sát lập tức ở trên bụng Nguyệt Quỳnh sờ tới sờ lui, thần sắc càng thêm nghiêm túc: “Mau ngủ!” Khóe miệng Nguyệt Quỳnh mỉm cười, hắn chưa bao giờ thấy qua Nghiêm Sát như thế này.

Gây sức ép hơn nửa ngày, bụng Nguyệt Quỳnh đều bị ma xát đến đau, tiểu yêu quái mới chịu an ổn, thật lâu cũng không cử động, tựa hồ đã ngủ. Tay Nghiêm Sát vẫn còn đặt trên bụng Nguyệt Quỳnh, khi y giương mắt nhìn lên, Nguyệt Quỳnh đang tựa vào vách xe ngủ gà ngủ gật. Lục mâu chớp chớp, nhẹ nhàng kéo xiêm y của Nguyệt Quỳnh xuống, bàn tay to bao quát, người đang mệt mỏi rã rời gối lên bụng Nghiêm Sát. Tìm được một tư thế thoải mái, Nguyệt Quỳnh cùng tiểu yêu quái trong bụng hắn an ổn cùng nhau ngủ.

Đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng mà vuốt ve gương mặt Nguyệt Quỳnh, một lát sau, y vô tình phiêu mắt đến hòm bảo bối Nguyệt Quỳnh mang lên xe. Y chưa quên cái hòm kia chính là cái hòm được lấy ra từ dưới ván giường của Nguyệt Quỳnh. Nếu không phải y một mực ở trong phòng, không cho Nguyệt Quỳnh một cơ hội nào, nếu không người này khẳng định sẽ thừa dịp y không có ở đó mà lại trộm lấy ra xem. Khi lấy hòm này ra, Nguyệt Quỳnh thực khẩn trương, có vẻ rất không an tâm.

Đem hòm lấy lại đây, khẽ mở ra, bên trong dĩ nhiên là một ít bạc vụn. Ba đồng, hai đồng, năm lạng, một lạng. . . . . . Nghiêm Sát đóng nắp hòm lại, đem hòm để sang một bên, tay đặt trên bụng Nguyệt Quỳnh, dưỡng thần.

Khác với lần trước vội vàng chạy về Giang Lăng, lần này xe ngựa chạy phi thường thong thả, đến chạng vạng, đoàn người của Nghiêm Sát mới đi được hai dặm. Nghiêm Mặc đã tìm được một dịch quán rất tốt, Nghiêm Mưu cùng Nghiêm Tráng mang theo đội cận vệ của Nghiêm Sát bao vây dịch quán chặt chẽ, tất cả những người nhàn tạp trong dịch quán đều chuyển tới hậu viện. Xe ngựa đứng ở cửa dịch quán, Hồng Hỉ Hồng Thái, Hoa Chước An Bảo đi vào trước tiên để thu xếp phòng ở, còn Nguyệt Quỳnh đang ngủ bị Nghiêm Sát che mặt lại rồi ẵm vào phòng. Đêm nay hai người đều không có ra khỏi phòng, khi trời tờ mờ sáng, Nghiêm Sát vẫn như cũ che mặt người đang ngủ rồi ẵm lên xe ngựa. Người ngoài chỉ biết Vương gia đại giá, lại không hề biết Vương gia đã dẫn theo một nam tử có mang yêu quái.