Tận Thế Tông Sư

Chương 33




Yến Thừa Cựu và Lâm Ẩm Vô từ trong tay Tiểu Hân lấy được chip ghi lại tin tức và phương pháp làm thuốc. Theo cách nói của Tiểu Hân, loại thuốc này được chế tạo thành dạng phun sương, sau khi phun lên người, lập tức có thể tự do hành tẩu dưới ánh mặt trời, hiệu quả phòng ngự cao nhất có thể đạt đến 6 tiếng đồng hồ, 6 tiếng sau yêu cầu phun gấp đôi lượng thuốc lại một lần. Khuyết điểm duy nhất của loại thuốc này là càng về hậu kỳ thì lượng thuốc phải dùng càng lớn. Hơn nữa vì suy xét đến an toàn, cho dù có thể đi lại dưới ánh mặt trời, vẫn yêu cầu làm tốt những bảo hiểm khác, làm chậm tỷ lệ nhiễm bệnh cho thỏa đáng.
Nhưng chỗ tốt của loại thuốc này với Yến Thừa Cựu lại càng thêm rõ ràng. Chỉ có thể khoác áo choàng đi nơi nơi thật sự rất khó chịu, có thể đường đường chính chính đi dưới ánh mặt trời quá mức dụ hoặc. Đến nỗi vật liệu chế thuốc khó tìm, tỷ lệ thất bại cao đối với Yến Thừa Cựu ngược lại cũng không còn quan trọng.
Sau khi giải thôi miên cho Tiểu Hân, có lẽ cô ý thức được điều gì đó, vờ không hỏi Lưu Cương Địa đi đâu.
"Tôi cũng muốn xuất phát." Tiểu Hân cõng bao lên, phất tay với Yến Thừa Cựu nói, "Trước đây tôi và anh Lưu có đặt mua một căn nhà nho nhỏ, ở phía trước không xa, các cậu không cần phải dẫn tôi theo."
"Nhưng......"
"Không có việc gì." Tiểu Hân cự tuyệt ý tốt của Yến Thừa Cựu, lại nhìn thoáng qua Lâm Ẩm Vô nói, "Cậu lợi hại hơn so với tôi, cậu nhất định sẽ có kết quả tốt."
Yến Thừa Cựu thấy thế, khẽ nhíu mày, "Thật ra tôi với hắn không phải anh em."
"Hahaha, tôi nhìn ra rồi." Tiểu Hân cười tủm tỉm nói, "Vậy cáo biệt ở chỗ này nhé, về sau có cơ hội, chúng ta sẽ gặp lại thôi."
Yến Thừa Cựu nhìn nụ cười xán lạn trên mặt Tiểu Hân, cảm thấy có chút không thích hợp.
Mặc kệ thế nào, biểu hiện của Tiểu Hân cũng quá mức dị thường, nhưng Lâm Ẩm Vô bên cạnh không nói một lời, hình như không muốn lãng phí thời gian. Yến Thừa Cựu nghĩ nghĩ, đem nghi hoặc đè xuống đáy lòng.
Kỳ thật nói đến cùng, bọn họ cũng chỉ là bèo nước gặp nhau. Nhân sinh của người khác không để cho cậu xen vào, cáo biệt như vậy có lẽ cũng là chuyện tốt.
"Hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại."
Thân ảnh Tiểu Hân chậm rãi biến mất, Lâm Ẩm Vô duỗi duỗi người, rốt cuộc nói ra câu đầu tiên, "Chúng ta cũng phải về thôn Y Sơn. Cần có máy móc mới đọc được dữ liệu chip, Lưu Cương Địa đã giết Tiểu Quỷ rồi, tin tức sẽ nhanh chóng đến tai Môn Vương."
Yến Thừa Cựu gật gật đầu, lại liếc Lâm Ẩm Vô một cái rồi đề nghị, "Không phải lúc trước Lưu Cương Địa còn vây khốn mấy Dương Tuyển giả sao, hay chúng ta đi giải quyết bọn họ trước?"
"Chờ tới lúc cậu nhớ thì họ đã sớm chạy." Lâm Ẩm Vô không chút khách khí cười nhạo, "Tôi giết rồi."
"…… Khi nào?"
"Lúc cậu giải thôi miên cho cô gái kia." Lâm Ẩm Vô nhún nhún vai, "Đi thôi, về thôn Y Sơn trước, đừng lãng phí thời gian."
Sau khi Tiểu Hân cáo biệt hai người Lâm Ẩm Vô và Yến Thừa Cựu, dựa theo lời nói với Yến Thừa Cựu, về tới ngôi nhà của cô và Lưu Cương Địa.
Cô còn nhớ rõ sự tình phát sinh khi mình bị thôi miên, cũng nhớ rõ anh Lưu ở trước mặt Lâm Ẩm Vô và Yến Thừa Cựu ôm lấy mình nói lời âu yếm. Người như Lưu Cương Địa, hẳn chỉ có thời điểm cô không có phản ứng mới dám tráng lá gan nói lời âu yếm. Cô cũng nhớ rõ cái ôm cực kỳ ấm áp của Lưu Cương Địa, cẩn thận ngẫm lại, kỳ thật cô rất ít khi ôm ai, càng chưa từng biết đến tư vị được đàn ông không cùng huyết thống ôm qua.
Tiểu Hân nghĩ, chính mình hiện tại thật ra có thể lý giải vì sao các cặp đôi thích ôm ấp hơn hôn môi, cảm giác bị hơi thở của hắn vây quanh thật sự rất kỳ diệu. Đến nỗi anh Lưu rốt cuộc là cái loại người gì, Tiểu Hân ngược lại cũng không để ý tới vậy. Người cô quen là anh Lưu, là một Dương Tuyển giả, không phải là Lưu Cương Địa đã bị bắt chết lúc trước.
"Quả nhiên đã từng về." Tiểu Hân nhìn thoáng qua trong nhà, liếc mắt một cái là có thể phát hiện nơi nào đã từng bị động qua, nơi này là do công sức của cô từng chút từng chút dọn dẹp, cho dù anh Lưu nỗ lực khôi phục nguyên trạng cho nó cũng không có khả năng qua mắt cô.
"Pháp trường sao?" Tiểu Hân lẩm bẩm tự nói một mình, ở nhà thu thập một ít đồ ăn và nước, không chút do dự rời đi.
Đây không phải là nhà của cô, chỉ là một căn nhà trống không có ai ở.
Nếu anh Lưu không còn sống được bao lâu, cũng không còn quan hệ với căn nhà này.
Cô cũng không phải rất muốn sống.
Trong tận thế, nếu có thể tìm được người mình thích, cùng nắm tay nhau chết dưới ánh mặt trời, hẳn là sẽ được rất nhiều cô gái hâm mộ.
"Ha." Tiểu Hân cầm lòng không đậu cười một tiếng, nhảy nhót đi về phía pháp trường, trong miệng còn vui sướng hát ca, "Ở nơi nào ~ ở nơi nào gặp qua anh ~ bộ dáng của anh quen thuộc như vậy ~ nhưng em nhất thời nhớ không nổi ~"
Thôn Y Sơn.
Bác sĩ không nghĩ tới Lâm Ẩm Vô và Yến Thừa Cựu nhanh như vậy đã thành công mang tin tức trở về, bởi vì Lưu Cương Địa không phải là người dễ dàng bị nắm giữ, muốn lấy tin tức từ trong tay hắn khẳng định phải đưa đồ vật đồng giá ra đổi. Bác sĩ nghĩ, bọn họ có thể trở về trong vòng một tháng đã coi như trời đất khó lường, không nghĩ tới chỉ mới nửa tháng đã quay về rồi.
"Phương diện này đúng là tin tức của Dương Minh không sai." Bác sĩ chỉ vào folder trong máy tính nói, "Hơn nữa còn phân loại, tin tức rất đầy đủ. Đây không phải loại có thể làm ra trong ngày một ngày hai." Chỉ sợ Lưu Cương Địa trước kia ở Dương Minh đã lén lút chuẩn bị cho tốt, chỉ không nghĩ tới cư nhiên một hơi đã đem cho bọn họ?
Yến Thừa Cựu không trả lời, Lưu Cương Địa ăn một dao, chỉ sợ không còn sống được bao lâu, hắn vừa chết, Tiểu Hân lập tức trở thành người có khả năng mang theo tin tức nhất. Mà cậu và Lâm Ẩm Vô tốt xấu gì cũng sẽ không xuống tay với Tiểu Hân, nên hắn mới có thể đem tin tức giao cho bọn họ.
"Còn có nhật ký của Lưu Cương Địa." Sắc mặt bác sĩ không khỏi trịnh trọng lên, "Bên trong nói đến việc bọn Môn Vương lén lút làm giao dịch với người đương nhiên của một vài đại căn cứ, vì thế cố ý chế tạo Dương Tuyển giả, mượn sức bọn họ diệt trừ những kẻ phản kháng chúng. Bất quá Lưu Cương Địa không hiểu biết về việc này nhiều lắm, chỉ vội vàng lược qua. Hắn chỉ nhắc tới hai người khác trong Dương Minh, quan hệ đối lập với Môn Vương, nói không chừng chúng ta có thể lợi dụng điểm này."
"Ừ, vậy cậu nghiên cứu đi, sửa sang lại cho tốt rồi đưa cho chúng tôi." Lâm Ẩm Vô bình tĩnh nói, "Tôi với Thừa Cựu đi về trước, à chúng tôi còn muốn một ít thuốc, nếu nơi này của cậu có tốt nhất là đưa cho tôi một ít."
"Không thành vấn đề, anh viết một đơn thuốc đi, tôi sẽ tận lực tìm cho anh." Bác sĩ không từ chối, y biết thu hoạch của Lâm Ẩm Vô và Yến Thừa Cựu không chỉ có tin tức này, nhưng giá trị của tin tức cũng đủ để y làm lơ những thứ khác rồi. Y vốn dĩ là bác sĩ, chỉ cần có được đơn thuốc, đã có thể phỏng đoán ra một vài thứ rồi.
Yến Thừa Cựu lập tức dứt khoát tuôn ra tên của một vài loại thực vật, trí nhớ rất tốt, trong đó có một ít cậu tự thêm, một đống thế này quậy lại với nhau, chẳng sợ bác sĩ là Hoa Đà tái thế cũng không nhìn ra điều gì.
Lâm Ẩm Vô cho Yến Thừa Cựu một ánh mắt khen ngợi, phát hiện Yến Thừa Cựu ở phương diện xử sự ngày càng quen thuộc, cũng làm hắn cảm thấy thập phần vừa lòng.
Khá thông minh, đồng bọn hợp tác ăn ý như vậy thật sự rất khó tìm.
Lâm Ẩm Vô cảm thấy bản thân có thể đối xử với Yến Thừa Cựu tốt thêm tí nữa.
"Tìm được rồi thì đưa lại chỗ chúng tôi." Yến Thừa Cựu cười nói, "Chủng loại hơi nhiều, có thể phân từng nhóm cho chúng tôi." Chờ đến sau khi bác sĩ đồng ý, Yến Thừa Cựu và Lâm Ẩm Vô mới cùng rời đi.
Nhìn những tin tức đó, chỉ sợ đêm nay bác sĩ không ngủ nổi.
"Lúc bác sĩ vừa thấy nội dung tin tức, sắc mặt có chút biến hóa." Yến Thừa Cựu bỗng nhiên lên tiếng. Lấy tâm cơ của bác sĩ, thế nhưng sẽ thay đổi sắc mặt trước mặt bọn họ, thật sự là rất kỳ quái.
"Chỉ sợ là đã thấy những cái tên chưa từng nghĩ tới trong danh sách nhân viên Dương Minh." Lâm Ẩm Vô hơi nghĩ nghĩ nói, "Thôn Y Sơn lớn như vậy, nếu Môn Vương có tâm tư này, không có khả năng mặc kệ. Cắm mấy thám tử ở đây cũng là bình thường."
"Chúng ta thật sự đi giết Môn Vương sao?" Yến Thừa Cựu nghi hoặc nhìn Lâm Ẩm Vô, "Nếu muốn giết, anh hẳn có thể trực tiếp giết gã. Không có khả năng Môn Vương không có lúc ở một mình, chỉ cần theo đuôi mấy tháng, muốn giết chết gã dễ như trở bàn tay." Từ xưa đến nay, ám sát vẫn luôn là biện pháp giải quyết kẻ địch tốt nhất, năng lực Môn Vương là không gian, lực phòng ngự của bản thân hẳn không quá xuất sắc. Mà Yến Thừa Cựu vẫn luôn không nhìn thấu được năng lực của Lâm Ẩm Vô, chỉ cảm thấy con người sâu không lường được này không phải là kẻ địch, nhưng Lâm Ẩm Vô cư nhiên lại nguyện ý phối hợp như vậy, thật sự vượt quá tưởng tượng của Yến Thừa Cựu.
"Môn Vương không đáng để tôi lãng phí mấy tháng." Lâm Ẩm Vô cười nhạo một tiếng, "Bác sĩ bọn họ làm tốt chuẩn bị an toàn cho chúng ta, chúng ta chỉ cần động thủ là được, không phải tiết kiệm rất nhiều sức lực hay sao?"
Yến Thừa Cựu đang muốn nói, Lâm Ẩm Vô lại bổ sung một câu, "Cậu sẽ nấu cơm? Cậu sẽ giặt quần áo? Cậu sẽ làm điểm tâm? Hay là cậu sẽ làm chút chuyện vô dụng để tôi bật cười giải sầu?"
Liên tiếp bị hỏi bốn câu, Yến Thừa Cựu không còn lời nào để nói.
Cậu đúng là không làm được!
Bất quá cuộc tranh đấu của bác sĩ và Môn Vương trong mắt anh chỉ là một buổi diễn giải sầu giải quyết cuộc sống khó khăn của anh thôi sao?
Yến Thừa Cựu khó có được một lần tràn ngập dục vọng muốn nói gì đó, trước kia Tạ đại ca luôn nói cảm xúc này của bọn họ là "Phun tào". Giờ thì tốt rồi, hiện tại cậu chỉ muốn phun một đống tào vào mặt Lâm Ẩm Vô.
Không biết bác sĩ và Môn Vương mà biết được suy nghĩ chân chính của Lâm Ẩm Vô có liên hợp lại giết chết hắn trước không?
Thật ra Yến Thừa Cựu không có một chút phản ứng nào khác, quan hệ giữa cậu và Lâm Ẩm Vô đã quen thuộc đến trình độ khó có thể cho nhau một lời nói thật lòng.
Chỗ bác sĩ lại tụ tập một đám người.
Bất quá lúc này có điểm khác nhau, có một vài vị nòng cốt không mấy êm đẹp từng ngồi ở đây, giờ đã biến thành những thi thể bày biện dưới mặt đất.
"Đây đều là người Dương Minh." Bác sĩ lạnh mặt, lướt qua thần sắc khác nhau của những người có mặt, "Tôi có thể chịu được việc trong thôn có người rời đi, nhưng tôi không thể chịu đựng việc toan tính ích lợi bán đứng thôn đi hãm hại người khác. Muốn đi thì đi đi, không cần nói với tôi, trực tiếp đi đi."
"Bác sĩ yên tâm, chúng tôi nhất định không đi."
"Đúng vậy đúng vậy, nơi này an toàn nhất, chúng tôi sẽ không phản bội."
Dương Tuyển giả có mặt tỏ vẻ sôi nổi, nhưng mức độ đáng tin cao bao nhiêu, cũng chỉ có bản thân họ mới rõ ràng.
Bác sĩ cảm thấy rất mệt, y cũng không muốn gánh vác nhiều trách nhiệm đến thế, nhưng thôn là tâm huyết của y, y chưa từng nghiêm túc làm việc nào như vậy. Nói thôn nhất định phải bị hủy diệt, không bằng nói cứ giết y trước. Hiện tại thanh trừ một phen, trong thôn hẳn là sẽ yên tĩnh hơn rất nhiều.
"Tôi đã có được tin tức quan trọng, nếu thuận lợi, Môn Vương không còn đắc ý được bao lâu nữa." Bác sĩ tiếp tục nói, giống như mình không phải người từng ở bên ngoài nói Môn Vương như mặt trời ban trưa, "Môn Vương lén lút thực hiện giao dịch với người của đại căn cứ, hại chết không ít Dương Tuyển giả và người thường, tôi đã sửa sang chứng cứ lại phát cho quản lý của các đại căn cứ một phần, cứ thế này thì gần đây Môn Vương sẽ sứt đầu mẻ trán, mọi người cũng phải thành thật với tôi một ít, hiểu không?"
"Được."
"Mọi người đi tìm một ít thuốc đem về cho tôi, đơn thuốc ở đây, mỗi người lấy một tờ." Bác sĩ lấy ra một chồng đơn lớn.
Nhóm Dương Tuyển giả sôi nổi tiến lên, mỗi người đều lấy một đơn. Sinh sống tại thôn Y Sơn bao lâu nay, bọn họ cũng mưa dầm thấm đất biết được tên của không ít dược phẩm. Trên giấy hầu như đều là cây thuốc thường thấy, muốn tìm vẫn rất dễ dàng.
"Không còn việc gì, mọi người có thể đi rồi." Bác sĩ không kiên nhẫn phất tay nói.
"Được được." Dương Tuyển giả sôi nổi rời đi, chỉ sợ chạy chậm một giây là sẽ biến thành thi thể nằm trên sàn nhà. Bọn họ biết rõ ràng, không phải bác sĩ chỉ biết một mình chữa bệnh mà thôi, y còn nhiều biện pháp giết người thần không biết quỷ không hay nữa kìa.
"Lâm Ẩm Vô sẽ có lòng tốt như vậy sao?" Trương lão lưu lại hỏi, "Hắn không có khả năng không biết chuyện của chúng ta."
"Chúng ta hy vọng hắn cùng Môn Vương trai cò đánh nhau, nói không chừng hắn cũng hy vọng như vậy. Hắn là người duy nhất có thể giết Môn Vương, còn những việc khác, chỉ có thể do chính chúng ta động thủ." Bác sĩ suy tư một lát rồi trả lời, "Nếu thật sự không được, cũng có thể dùng người Dương Minh."
"Bọn họ chưa chắc sẽ nghe lời." Trương lão do dự nói.
"Chỉ cần bọn họ không muốn chết, nhất định phải nghe lời!" Trong mắt bác sĩ hiện lên một tia lạnh lẽo.
Hai người Yến Thừa Cựu và Lâm Ẩm Vô nhàn nhàn trải qua một tuần ở thôn Y Sơn.
Trong một tuần này, bọn họ rốt cuộc đã thành công làm ra thuốc phun sương, phỏng chừng có thể dùng rất nhiều lần. Chờ đến khi chân chính làm xong, họ mới biết được lý do Lưu Cương Địa nói quá trình sản xuất loại thuốc này rất lãng phí!
Một lọ thuốc phun sương nho nhỏ thế này, hao phí sinh mệnh của ba Dương Tuyển giả, còn chưa bao gồm những đồ vật linh tinh khác.
Bất quá thành quả vẫn làm Yến Thừa Cựu cực kỳ cao hứng.
Đồng thời không khí trong thôn Y Sơn cũng ngày càng trầm trọng.
Người thường trong thôn căn bản không thể nào ra ngoài hoạt động, mặt trời xuất hiện ngày một kéo dài, bọn họ suốt đêm vẫn không ra ngoài. Ngay cả quán ăn của ông chủ kia, cũng không thể không đóng cửa nghỉ bán. Nếu không phải Lâm Ẩm Vô trực tiếp mang con mồi chạy đến nhà ông muốn ông làm cơm, đại khái Yến Thừa Cựu lại phải ăn thịt nướng.
Đúng lúc bọn họ cho rằng bác sĩ sẽ không có động tĩnh nào, bác sĩ lại phái người qua mời bọn họ đi thương lượng cách giải quyết Môn Vương.
Yến Thừa Cựu và Lâm Ẩm Vô cùng đi đến nhà bác sĩ, phát hiện nơi này còn có một ông lão, một người phụ nữ, một tả một hữu ngồi bên cạnh bác sĩ chờ Lâm Ẩm Vô bọn họ đến.
"Tôi tìm các anh tới, hẳn các anh cũng đã có suy đoán trước." Bác sĩ đứng dậy tiếp đón Lâm Ẩm Vô và Yến Thừa Cựu, "Tôi thu được tin tức, sự tình Môn Vương giao dịch với đại căn cứ đã bị phơi bày trước ánh sáng, căn cứ quốc gia vẫn luôn âm thầm thu nạp những thế lực căn cứ khác, Môn Vương vừa lúc đụng phải, không thể dễ dàng giải quyết như vậy được. Vì thế, vài hôm nữa Môn Vương sẽ đến căn cứ quốc gia để biểu đạt bản thân không có ý đối nghịch với quốc gia."
Dương Tuyển giả lợi hại thật, nhưng căn cứ quốc gia vẫn là một con quái vật khổng lồ. Vẫn luôn không ra tay quản Dương Minh, một là vì quốc gia đem lực chú ý lớn nhất đặt trên Thần Mặt Trời, hai là hiểu được đạo lý "Chỉ thấy lợi trước mắt", máu thịt Dương Tuyển giả đối với an toàn của bọn họ ắt hẳn không thể thiếu, cho nên Dương Tuyển giả không thể không tồn tại, thậm chí còn phải nhiều thêm một chút mới tốt. Nhưng nếu những Dương Tuyển giả này muốn liên hợp lại đào góc tường quốc gia, thậm chí muốn nhúng chàm thế giới này, vậy không thể mặc kệ được nữa.
Dương Tuyển giả lợi hại cách mấy, có thể lợi hại hơn đạn hạt nhân sao?
Căn cứ quốc gia vẫn luôn sừng sững không ngã, hầu hết người Dương Minh đều không dám tìm họ gây phiền toái, chỉ dám đi bắt nạt những căn cứ nhỏ khác, đúng là vì thực lực quân sự của căn cứ quốc gia đã vượt xa khỏi tưởng tượng của chúng. Nếu bị bức đến tàn nhẫn, ai cũng không thể sống.
Môn Vương rất rõ ràng điểm này, cứng đối cứng chúng không có khả năng thắng, nhưng chúng sẽ chờ.
Chỉ cần mặt trời còn tồn tại một ngày, thực lực của bọn chúng sẽ mạnh hơn một phân.
Hiện giờ bị người ta hố một phen, tuy rằng Môn Vương hận bác sĩ và Lâm Ẩm Vô, đối với Lưu Cương Địa hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn từ bỏ mặt mũi hạ mình đi đến căn cứ quốc gia để bày tỏ thiện ý. Dương Minh có rất nhiều người thanh danh không tốt, Môn Vương vẫn luôn ra tay sau lưng, thanh danh cũng không tính kém, trước ổn định căn cứ quốc gia mới là chính sách tốt nhất.
"Cậu muốn chúng tôi lẫn vào căn cứ quốc gia?" Yến Thừa Cựu nghi hoặc không thôi.
"Đúng vậy." Bác sĩ gật gật đầu nói, "Căn cứ quốc gia cũng muốn giết Môn Vương, nhưng Môn Vương có một ít nhân mạch trong căn cứ, muốn giết gã không dễ dàng. Bất quá gã khó có được một lần ra ngoài, đây là cơ hội tốt nhất."
"Đầu tháng sau, dựa theo tính toán của chúng tôi, thời gian mặt trời đen xuất hiện sẽ kéo dài đến chín tiếng." Trong mắt bác sĩ hiện lên một tia uể oải, "Nó đại biểu cho việc mặt trời đen sẽ chiếm toàn bộ ban ngày. Ngày kia, căn cứ quốc gia hẳn sẽ đều đặt ánh mắt trên mặt trời, chỉ sợ Môn Vương sẽ lợi dụng cảm xúc của những người này để thu thập nhân tâm rồi đưa ra yêu cầu, nếu có thể giết gã vào hôm đó thì không gì tốt bằng."
"Nhưng Lâm Ẩm Vô hẳn là vào không được." Yến Thừa Cựu nghi hoặc nói.
"Cho nên tôi mới tìm họ tới đây." Bác sĩ cong cong mắt, chỉ chỉ hai người bên cạnh mình, "Trương Lão có năng lực che giấu gương mặt, thời gian liên tục có thể đạt tới một tháng. Hai người nhìn đối phương vẫn như vậy, nhưng trong mắt những người khác lại không phải bộ dáng này. Bất quá như thế vẫn không đủ, Tiểu Khiết là nhà thiết kế, sẽ biến trang lại cho hai người một lần, cho dù là Môn Vương tự mình đứng trước mặt, cũng chưa chắc có thể nhận ra hai người là ai!"