Tận Thế Chi Ma Chủng Hàng Lâm

Chương 34: 34: Chương 17-2




Căn cứ Nga thành, trong căn phòng đám người Phùng Tuấn Lỗi từng sống, một người phụ nữ cầm đèn pin đang lục lọi tìm gì đó trong căn phòng tối tăm và bừa bộn.

Căn nhà này có ba phòng, trước đây không lâu có thánh đồ sống ở đây, mặc dù hiện tại đều đã rời đi, trong nhà cũng bị lục soát vô số lần, nhưng người phụ nữ vẫn hy vọng tìm được một ít đồ ăn hoặc vật dụng có ích mà người khác đã bỏ sót.

"Cô đang tìm cái gì? Người đang sống trong nhà này đâu?" Trong căn phòng tối đen đột nhiên vang lên một giọng nói.

Trên bệ cửa sổ trong phòng khách không biết khi nào đã xuất hiện một bóng người, trong bóng tối không thấy rõ khuôn mặt, chỉ có đôi mắt lạnh lùng hơi phản chiếu ánh sáng.

"..."

Người phụ nữ giật mình, vứt thứ đồ đang cầm trên tay đi, muốn chạy ra ngoài.

Bóng đen ngay lập tức di chuyển đến phía sau người phụ nữ, một con dao dài lạnh lẽo đặt trên cổ cô ta.

"Đừng, đừng giết tôi, tôi chỉ sống ở tầng dưới, tôi không biết người nào sống ở đây cả." Người phụ nữ hoảng sợ giơ tay lên, cẩn thận nói: "Ngài muốn hỏi cái gì, chỉ cần tôi biết tôi nhất định sẽ nói hết tất cả cho ngài nghe."

Trong lòng người phụ nữ rất sợ hãi, cô ta biết những thánh đồ có dị năng này đã không còn coi trọng mạnh sống của người bình thường nữa.

"Người đâu?" Thanh âm lạnh như băng lại vang lên.

"Trước kia ở đây có một đôi cha con, cô con gái có lẽ là thánh đồ, sau đó nghe nói hình như xảy ra chuyện gì đó, đã bỏ chạy, mấy ngày trước người của Giáo hội Thánh Thiên Sứ đã đến đây lục soát một lần, nói là đang tìm người, đưa tất cả mọi người trong tòa nhà đi thẩm vấn."

"Bọn họ bỏ chạy? Một cô gái khác sống ở bên cạnh đâu?"

"Cô gái kia sao, cô ấy đã trở thành người phụ nữ của Bành ca trong đội tuần tra. Sáng sớm đã chuyển đến chỗ Bành ca, hôm qua tôi còn gặp cô ấy trên đường."

Nói xong những lời này, người phụ nữ cảm thấy xúc cảm lạnh buốt trên cổ đã biến mất.

Chờ một lúc, người phụ nữ lặng lẽ quay đầu lại, căn phòng trống rỗng, không có một ai.

Nơi ở của Bành Hạo Vũ có vẻ rất lộn xộn, vì phòng ngừa trộm cắp, hắn đem tất cả các loại vật tư, thậm chí cả tứ chi ma vật thu thập được trực tiếp chất đống trong góc phòng ngủ.

Giờ phút này, một người phụ nữ xinh đẹp tát thẳng một bàn tay lên mặt Cam Hiểu Đan.

Một ngón tay ngọc mảnh khảnh chỉ thằng mặt cô: "Đồ hồ ly lẳng lơ, hiểu rõ quy tắc cho tôi, mọi thứ phải biết trước sau, chỉ bằng cô mà cũng muốn tranh anh Hạo Vũ với tôi!"

Cam Hiểu Đan ngã xuống đất, ôm mặt khóc thút thít.

Bành Hạo Vũ nửa dựa vào giường, hờ hững nhìn qua, nhẹ nhàng nói một câu: "A Quyên, vậy được rồi."

Với hắn mà nói, việc phụ nữ vì hắn mà tranh giành tình cảm là một loại thể hiện mị lực đàn ông.

Huống chi Cam Hiểu Đan hiện tại đã không còn giá trị lợi dụng, cũng không cần thiết phải dỗ dành.

A Quyên thấy Bành Hạo Vũ không quan tâm, càng to gan hơn, chân mày dựng lên, xoa tay chuẩn bị vung xuống. "

Cô tay cô ta bị một bàn tay chắc khỏe giữ lại, một bóng đen không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh cô ta.

Người tới không chút thương hương tiếc ngọc vặn gãy cổ tay rồi ném cô ta xuống đất.

A Quyên hét lên một tiếng ngã xuống đất ngất đi, Bành Hạo Vũ vừa muốn đứng dậy.

Sở Thiên Tầm đã đến trước mặt hắn, giơ chân đạp hắn ngã xuống đất.

Bành Hạo Vũ nôn một ngụm máu, đầu óc ong ong.

Người tới là Sở Thiên Tầm.

Lần đầu tiên hắn nhận thức rõ chênh lệch thực lực của người phụ nữ và hắn là một khoảng rất lớn.

Sở Thiên Tầm giẫm chân lên lưng hắn, một tiếng keng vang lên, đao được rút ra khỏi vỏ, kề vào động mạch cổ của Bành Hạo Vũ.

" Đừng, em gái Thiên Tầm. Không, chị Sở. Chuyện gì cũng từ từ nói, từ từ nói. "Bành Hạo Vũ vội vàng cầu xin thương xót:" Hiểu Đan, nhanh đến giúp anh cầu xin một chút. "

Cam Hiểu Đan ngơ ngác đứng dậy, tóc cô rối bù, khuôn mặt hốc hác, nửa gò má sưng đỏ.

Chỉ mới mấy ngày không gặp mà cô ấy gần như đã thay đổi hoàn toàn.

Sở Thiên Tầm không nhìn cô ấy, chân dùng sức:"

"Diệp Bùi Thiên ở đâu?"

"Diệp Bùi Thiên? Chuyện này không liên quan đến tôi a.. Ai nha! Chị Sở! Nhẹ một chút, hạ thủ lưu tình!"

Cam Hiểu Đan bước về trước hai bước, mở miệng khuyên nhủ: "Thiên Tầm.."

Sở Thiên Tầm soạt một tiếng rút ra một con dao ở thắt lưng, chỉ thẳng vào cổ cô, lạnh lùng vô tình nhìn cô: "Nói tôi biết, Diệp Bùi Thiên đang ở đâu? Cha con Thiến Thiến xảy ra chuyện gì rồi?"

Cam Hiểu Đan môi run run, nước mắt lập tức rơi xuống.

Lưỡi dao của Sở Thiên Tầm đẩy mái tóc dài của cô ra, không chút lưu tình ấn vào chiếc cổ trắng nõn: "Nói."

"Mình, mình không biết." Cam Hiểu Đan cuối cùng cũng sợ hãi: "Buổi tối ngày cậu rời đi, các giáo đồ của Thánh Thiên Sứ kêu mình tới, bọn họ giam giữ mình, còn lấy cớ kiểm tra mà giam giữ Thiến Thiến.."

"Tại sao bọn họ lại biết tôi đi?" Sở Thiên Tầm nhìn chằm chằm vào mắt cô.

Ánh mắt Cam Hiểu Đan hoảng loạn một chút, cô nhìn thoáng qua Bành Hạo Vũ trên mặt đất.

"Cho nên, là cô nói cho Bành Hạo Vũ, Bành Hạo Vũ nói cho bọn họ. Diệp Bùi Thiên là vì cô và Phùng Thiến Thiến mới bị ép ở lại." Sở Thiên Tầm lạnh lùng nói.

"Chuyện này, mình không biết, mình căn bản không biết giáo hội lại không tiếc cái giá phải trả mà muốn giữ Tiểu Diệp lại." Cam Hiểu Đan vội vàng giải thích.

"Thực ra cho dù Tiểu Diệp không chủ động ở lại thì anh ấy cũng không thể đi được, sẽ khiến cậu gặp nguy hiểm mà thôi. Cậu không biết, ngày đó lúc bọn họ đưa tiễn cậu, trong đại sảnh đã mai phục bao nhiêu thánh đồ. Những người kia chỉ là cố gắng tránh xung đột với cậu thôi, nếu bắt buộc, bọn họ cũng sẽ không nương tay."

Sở Thiên Tầm nhìn cô càng ngày càng thất vọng.

"Thiên Tầm, đó là sự thật, mình cũng bị lừa. Phó Oánh Ngọc nói với bọn mình, chỉ là mời Tiểu Diệp tham dự một ít thí nghiệm, làm sao mình biết bọn họ lại làm như vậy.." Cam Hiểu Đan càng nói càng nhỏ, nói đến phía sau căn bản là không dám nhìn vào mắt Sở Thiên Tầm nửa. Hiển nhiên cô biết rõ chuyện gì đã xảy ra với Diệp Bùi Thiên.

"Vậy Thiến Thiến đâu?" Ngữ khí Sở Thiên Tầm vẫn bình tĩnh.

"Thiến Thiến không sao." Cam Hiểu Đan cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: "Sau khi mọi người đi, anh Phùng mấy lần muốn đến thăm Tiểu Diệp đều bị chặn lại. Anh Phùng nhận ra có gì đó không đúng, vào buổi tối liền mang theo Thiến Thiến trốn thoát. Hiện tại cũng không biết đi đâu."

Sở Thiên Tầm suýt chút bật cười: "Hai cha con Thiến Thiến một mình trốn đến nơi hoang dã, cô cảm thấy như vậy vẫn là không sao?"

Cam Hiểu Đan tránh ánh mắt của cô.

"Diệp Bùi Thiên hiện tại đang ở đâu?" Sở Thiên Tầm hỏi.

"Mình.. Mình không biết." Cam Hiểu Đan lặng lẽ nhìn thoáng qua Bành Hạo Vũ.

Bành Hạo Vũ lập tức hét lên: "Ả đàn bà chết tiệt, nhìn tôi làm cái gì, tôi cũng không biết. Tôi chỉ dựa vào Giáo hội Thánh Thiên Sứ làm việc, chứ không phải thành viên nòng cốt của bọn họ."

Sở Thiên Tầm xoay đao lại, tra hai thanh đao vào vỏ.

Bành Hạo Vũ vừa muốn thở phào nhẹ nhõm.

Sở Thiên Tầm một tay che miệng hắn, một tay rút dao găm ra, một dao đâm vào đùi phải của hắn.

Bành Hạo Vũ đau đớn hét lên lại bị Sở Thiên Tầm che chặt miệng.

Cô xoay lưỡi dao 180 độ, rút ra, lại đâm một dao nửa vào chân trái của hắn.

"Ô.. đừng.. ô.. tôi nói."

Sở Thiên Tầm hỏi xong những thông tin cô muốn từ Bành Hạo Vũ. Cô thu hồi lưỡi dao đầy máu, dùng một đòn nặng đánh Bành Hạo Vũ bất tỉnh, đảm bảo trong thời gian ngắn hắn không dễ di chuyển, liền đứng dậy chuẩn bị rời khỏi.

"Thiên, Thiên Tầm." Cam Hiểu Đan gọi cô lại.

Sở Thiên Tầm nghiêng mặt nhìn qua.

"Cậu dẫn mình đi đi, mình không muốn tiếp tục đợi ở đây nửa, mình sai rồi, mình và cậu cùng đi được không." Cam Hiểu Đan nói.

Sở Thiên Tầm đột nhiên cười lớn: "Đợi tôi cứu Diệp Bùi Thiên ra, toàn bọ thánh đồ của Giáo hội Thánh Thiên Sứ đều sẽ đuổi theo tôi, cô xác định muốn đi chung với chúng tôi?"

Cam Hiểu Đan nghẹn họng, sắc mặt tái nhợt, không còn nhắc đến chuyện rời đi: "Thiên Tầm, cậu thật muốn đi cứu Diệp Bùi Thiên? Chuyện này quá nguy hiểm, bọn họ theo dõi anh ấy rất chặt chẽ, dù cậu có lợi hại đến đâu cũng không thể chống lại nhiều người như vậy."

Nhìn Sở Thiên Tầm quay người rời đi, Cam Hiểu Đan không cam lòng hỏi: "Diệp Bùi Thiên chẳng qua cũng chỉ là người lạ chúng ta vừa mới quen biết! Tại sao cậu lại vì anh ta mà mạo hiểm như vậy?"

"Hiểu Đan, tôi cũng không biết vì sao." Bóng lưng Sở Thiên Tầm dừng ở cửa: "Thế giới này rất nhiều người đã khác trước đây, có lẽ tôi cũng đã khác trước."

Cô để lại những lời này rồi biến mất trong hành lang.

Cam Hiểu Đan đuổi tới cửa, trong hành lang mờ tối đã không còn một ai. Cô hiểu rõ, bản thân đã bỏ qua cơ hội cuối cùng.

Cô đột nhiên nhớ lại đoạn đường mà bản thân và Sở Thiên Tầm đã trải qua, Thiên Tầm luôn lạnh lùng bắt cô phải giết những con ma vật có vẻ ngoài dữ tợn đó.

Lúc đó, trong lòng cô tràn ngập sợ hãi và bất mãn. Bây giờ nghĩ đến, đó là lần duy nhất cô bước một bước tiến về phía trước, đó là thời gian cô sống bình yên nhất sau khi tận thế đến.

Cô quay đầu nhìn thoáng qua Bành Hạo Vũ đang nằm trên mặt đất và A Quyên mà cô chán ghét.

Bây giờ, cô không còn dám tự mình bước đi, chỉ có thể cùng người phụ nữ khác dựa vào người đàn ông này để sinh sống.