Tận Cùng Của Tình Yêu

Chương 23




Suy nghĩ một lúc, Nhật Hạ mở cửa phòng ra nói chuyện với Huy Phong. Cô đi tới phòng khách, thấy anh đang ngồi dùng cồn 90 độ rửa vết thương. Nhật Hạ cau mày, chạy tới giật chai cồn, nhìn anh quát lớn.

- Anh bị vô cảm hay da dày quá không biết đau hả? Rửa vết thương thì dùng oxi già hoặc povidine chứ.

Vừa nói, cô vừa mang chai cồn quăng vào sọt rác, quay lại tìm trong túi nilon trên bàn, có bông gòn, băng keo, mà không có oxi già. Nhật Hạ thở dài, ngẩng lên liếc Huy Phong, cô nói như ra lệnh:

- Anh ngồi đó. Cấm đụng vào vết thương.

Huy Phong nhìn cô, mặt vẫn bất cần nhưng mắt đậm ý cười. Anh nhàn nhã ngã lưng ra ghế sofa, tay gác lên thành ghế, còn cánh tay bị thương gõ lên đầu gối nhịp nhịp, môi mỏng bạc từ tốn nhả chữ.

- Vết thương trên tay anh đó vợ.

- Ừ, trên tay anh. Nhưng do em gây ra, nên phải do em xử lý. Cấm cãi.

- Hahahah! Ừ. Nhất vợ nhì trời. Nghe em.

Nhật Hạ thở hắt ra, chạy vô phòng ngủ lấy áo khoác, chợt nhớ tới cô không có tiền. Từ bệnh viện về thẳng đây cô không mang theo thẻ ngân hàng lẫn tiền mặt, đành ra xin hắn. Nhật Hạ đi ra, chìa tay về phía Huy Phong, nhưng không thèm nhìn anh.

- Anh đưa em ít tiền lẻ.

Huy Phong nhìn thái độ của vợ, cố nén cười, anh đứng lên, đi tới chiếc tủ trong phòng ngủ, cầm lấy bóp của mình đi ra đưa Nhật Hạ. Cô thấy tay nặng nặng, quay lại nhìn là nguyên chiếc bóp da dày cộm. Trên bóp hình như có khắc hình và chữ. Cô cầm lên xem, là ảnh của cô trên cánh đồng hoa lavender, ngày khắc trên ví cũng là ngày hôm ấy. Cô trừng mắt nhìn anh:

- Sao anh????

- Anh thích em của ngày hôm ấy.

Mặt Nhật Hạ lại nghệch ra, kí ức hôm ấy ùa về, hai người bước song đôi giữa rừng hoa tím biếc, con tim lại bồi hồi rung động. Nhật Hạ rất nhanh trấn tĩnh, trả bóp lại cho anh:

- Em lấy tiền, anh đưa bóp làm gì?

- Em lấy đi, tiền trong bóp.

- Em không thích tùy tiện mở bóp của người khác.

- Anh là chồng em, chồng hợp pháp.

- Nhưng mà....hey ya, mệt quá, xin có mấy ngàn cũng khó khăn nữa.

Nhật Hạ mở bóp, trong đó không có tiền lẻ, chỉ có một cọc tờ 500 ngàn và một mớ thẻ. Cô nhăn mặt nhìn anh:

- Không có tiền lẻ???

- Em rút một tờ thì nó sẽ lẻ.

- Anhhhhhh.

- Cũng may là tôi không sinh, chứ mới đẻ mà nói chuyện với anh chắc tức chết.

Chỉ một câu nói vô tình mà gương mặt Huy Phong trầm lại, anh cau mày, nhìn Nhật Hạ.

- Em vừa nói gì?

Nhật Hạ biết lỡ lời, nên im lặng rút tờ 500 ngàn. Cô nhét bóp vô tay Huy Phong, đi ra cửa chính. Huy Phong vội đuổi theo, một tay anh ấn vào cánh cửa đóng sầm lại, Nhật Hạ giật mình nhìn anh khó hiểu.

- Em muốn đi đâu? Nơi đây không có thẻ sẽ không dùng thang máy được.

- Em đi mua thuốc sức cho anh. Sao anh căng thẳng vậy? Có cần em mua băng vệ sinh không? Ban ngày hay ban đêm? Có cánh hay không cánh?

Nhật Hạ nghênh mặt nhìn Huy Phong đầy thách thức. Cô phải chọc hắn, tới khi hắn chịu không nổi tự đề nghị li dị. Nhìn gương mặt đen thui của anh, cô biết cô đã thành công chọc giận anh. Đang chờ anh trả đũa, chợt Huy Phong phì cười, vỗ vỗ đầu Nhật Hạ cưng chiều.

- Em mua loại nào cũng được, loại em thích, miễn nó thấm được "đạn". Anh không thích dùng bao.

Nhật Hạ trừng mắt, mặt đỏ lên vì thẹn quá hóa giận, cô thở phì phò, nghiến răng nói:

- Bây giờ anh có đưa thẻ thang máy không?

Môi Huy Phong nhếch lên, mở bóp móc thẻ thang máy đưa Nhật Hạ, mặt anh nghiêng nghiêng nhìn vợ trêu chọc, càng khiến cô giận hơn. Giằng lấy thẻ, Nhật Hạ liếc xéo anh rồi bỏ đi thẳng. 6 tầng dưới căn hộ là trung tâm thương mại, nhưng lại không có tiệm thuốc tây. Nhật Hạ phải đi ra ngoài, đi bộ một lúc mới thấy nhà thuốc. Sau khi mua xong đầy đủ thuốc sát khuẩn và một số thuốc cảm sốt thông thường. Nhật Hạ quay trở vô đụng ngay Tố Như. Cô ta đang tranh cãi với nhân viên của quầy hàng bán kim cương.

- Này em gái! Em biết chị là ai không? Chị mà thèm lấy cái nhẫn kim cương bé tí của bên em à?

- Dạ, em không có ý đó. Nhưng để công bằng, chị vui lòng cho em xem giỏ xách của chị ạ?

- Túi xách của chị đủ mua cả chục chiếc nhẫn đó nha em. Em đủ tư cách sờ vô giỏ xách này sao? Lỡ bị trầy tróc, em làm bao nhiêu năm mới đủ đền chứ?

Nhật Hạ bực mình vì cái cách coi thường người khác của Tố Như, cô đi tới, hất mặt nhìn Tố Như:

- Cô không ăn cắp sao lại sợ bị xét túi hả? Dùng tiền lấp liếm thói xấu của mình à? Giàu hơn ai mà láo vậy? Túi cô bị gì, tôi đền cho.

- Túi LV này là hàng hiếm đó, đền nổi không? Là ai có thói xấu còn chưa rõ sao. Là ai trộm đồ lót nam và dụng cụ hỗ trợ nhỉ. Hahahah! Đúng là bệnh hoạn. Hahaha!

- " chát", Nhật Hạ tặng ngay vào gương mặt đang cười kia cái tát đau điếng.

Tố Như bị đánh bất ngờ, mắt long sòng sọc nhìn Nhật Hạ, chỉ ngón tay để móng nhọn hoắt về phía cô, gằn giọng:

- Con bệnh hoạn này. Mày dám đánh tao? Nhìn bộ dáng nghèo kiết xác mà bày đặt lên mặt với tao à? Hôm nay, tao sẽ cho mày biết thế nào là trời, thế nào là đất?

Nói xong, cô ta xoay lại gườm gườm nhìn cô nhân viên.

- Tôi sẽ mua hết chỗ nhẫn ở đây, em muốn xét giỏ của tôi, trừ phi em bỏ tiền ra đền cho tôi cái giỏ mới.

Cô ta nói xong, móc điện thoại ra gọi cho ai đó, hình như là thương lượng không xong, thấy ả giậm chân, nũng nịu, thỉnh thoảng liếc nhìn Nhật Hạ, còn trừng mắt với em nhân viên bán nữ trang. Nhật Hạ phì cười, cũng móc điện thoại ra gọi, cô gọi cho Huy Phong, quyết định chơi một vố lớn.

- Alo! Chồng hả? Anh xuống tầng 1 đi, chỗ bán kim cương. Có người bắt nạt em. Con nhỏ đó chê chồng của em nghèo kiết xác kìa. Hic...hic...

- Em ở yên đó. Chờ anh.

2 phút sau, Huy Phong xuống tới nơi. Anh mở cửa kính vô gian hàng, quét một vòng thấy Nhật Hạ đang ngồi trên ghế sofa, ghế bên cạnh là Tố Như. Tố Như nhìn Huy Phong, chút cảm xúc xưa ùa về, "nhưng thích thì sao, giỏi thì sao chứ, nghèo thì cạp đất mà ăn à. Cô gái kia chắc ảo tưởng thành bệnh, nghĩ sao kêu hắn tới. Ngay cả nhẫn đá còn mua không nổi, nói gì đến kim cương."

Huy Phong đến bên cạnh Nhật Hạ, nhìn cô đầy cưng chiều.

- Ai chọc em hả vợ yêu?

- Cô ta!

Nhật Hạ vờ không biết Tố Như là bạn gái cũ của Huy Phong, ra vẻ ủy khuất chỉ về ả. Tố Như liếc cô, hất mặt khinh khỉnh, chân gác chữ Ngũ đung đưa.

- Thì ra anh đã cưới vợ. Bao nhiêu người không cưới lại lấy con bệnh hoạn đó. Anh làm em thất vọng quá.

Huy Phong không thèm nhìn lẫn trả lời Tố Như. Anh nắm tay vợ, dắt tới quầy bày nhẫn.

- Em thích chiếc nào vợ?

- Chồng à, cô kia mua hết rồi.

- Mua hết?

- Phải đó. Khi nãy em nhân viên này muốn xét giỏ xách của cổ vì gian hàng mất một nhẫn kim cương 4ly. Cô ta sợ hư giỏ, em đã hứa nếu hư đền cho. Thế là cô ta mua luôn hết nhẫn cho khỏi xét giỏ đó.

- Vậy là chỗ nhẫn này bán hết rồi à?

- "Dạ, cô ấy nói mua nhưng nãy giờ vẫn chưa thanh toán, nên giao dịch chưa thành công ạ. Anh vẫn có thể mua tặng chị nhà." - Nhân viên bán hàng nhã nhặn nói, nhìn thấy Huy Phong bước vô, tất cả nhân viên ở đây chết đứ đừ rồi, hiển nhiên là bênh anh.

- Em xem cô ấy thích chiếc nào, gói chiếc đó.

Huy Phong lấy điện thoại ra điện nói chuyện với ai đó. Cả cửa hàng nhìn anh, không hiểu anh đang muốn làm gì. Tố Như liếc háy, Nhật Hạ làm mặt tỉnh nhìn anh, "chắc đang mượn tiền, để cho anh quê một lần cho biết". Cô liếc Tố Như, nhìn vô tủ kính, mỉm cười với em nhân viên, rồi chỉ ngay chiếc nhẫn gắn kim cương hình trái tim khá to.

- Chị thích chiếc này.

- Chị đúng là có đôi mắt tinh tường. Đây là chiếc duy nhất đạt được màu D, độ trong FL và giác cắt Excellen. Viên này trọng lượng là 1 carat, giá hiện nay là 40 ngàn đô ạ.

- " Em gói cho vợ anh đi." Huy Phong nghe xong điện thoại, liền lên tiếng.

Lúc này, cả Tố Như và Nhật Hạ đều mắt trố mắt, miệng chữ O nhìn Huy Phong.