Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 396: Tuyết cốc (4)




Khinh Nhan khóc rất thương tâm, vai nàng thoáng một cái, ngã sấp trên mặt tuyết, ta đâu còn lo lắng đến việc ân dấu hành tung làm gì nữa, đứng dậy chạy tới, đưa tay ra muốn nâng thân thể Khinh Nhan dậy, không nghĩ tới thân thể Khinh Nhan bỗng nhiên xoay qua, một ngón tay điểm về phía yếu huyệt trên ngực ta, lúc nàng thấy rõ khuôn mặt ta, con ngươi chợt co rút lại, dưới sự kích động liền bị bất tỉnh.

Ta ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, đưa tay bắt mạch, chỉ cảm thấy mạch đập của nàng lúc mạnh lúc yếu, lúc nhanh lúc chậm, hơi thở cực kỳ yếu ớt.

Ta nheo mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, thầm nghĩ trong lòng:

“Nàng có phải là lại đang gạt ta hay không?”

Ta cầm lấy bàn tay mềm mại của Khinh Nhan, dựa theo khẩu quyết của Vô Gian Huyền Công đạo, rót vào cơ thể của nàng một cỗ khí lưu, khí lưu khi đi vào kinh mạch của nàng liền bị cản trở, ta chỉ cảm thấy khí tức của nàng hỗn loạn đến cực điểm, hiển nhiên là dấu hiệu của việc tẩu hỏa nhập ma.

Trong lòng ta nhịn không được hoảng sợ, Khinh Nhan dùng cái gì mà lại biến thành như thế này?

Ta ôm nàng đi tới bên cạnh thảo đình, đem ngoài báo khoác lên người nàng, tiếp theo ta dùng đá lửa đánh lửa, một lúc sau, Khinh Nhan bắt đầu tỉnh dậy.

Nàng giãy giụa từ trong lòng ta ra:

“Ngươi... Không cần ngươi lo cho ta...”

Ta cố sức ôm lấy thân thể mềm mại của nàng:

“Khinh Nhan! Nói cho ta biết, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao nàng lại làm như vậy?”

Trong con ngươi của Khinh Nhan mơ hồ có nước mắt:

“Việc của ta không liên quan gì đến ngươi, ngươi không cần hỏi, ngươi cũng không cần thiết phải biết!”

Nàng nỗ lực vùng thoát khỏi ta, lại bị ta cố sức nắm lại, ta tức giận nói:

“Ta không cho nàng đi!”

Khinh Nhan tức giận nói:

“Ngươi dựa vào cái gì không cho ta đi?”

“Bởi vì nàng là nữ nhân của ta!”



Thân thẻ của Khinh Nhan khẽ run một chút, nàng môi anh đào có vẻ tái nhợt, ánh mắt cũng đang nhìn ta cũng trở nên mềm mại hơn. Ta liều lĩnh ôm nàng, ta gần như thô bạo hôn nàng. Nước mắt dọc theo khuôn mặt gần như không bao giờ cười của Khinh Nhan chậm rãi chảy xuống.

Nàng bắt đầu lớn tiếng khóc, vì thế ta phải buông nàng ra, nàng khóc đến mức khó kiềm chế được, ta nhẹ nhàng vuốt ve vai nàng, cố gắng giúp nàng bình tĩnh lại, thế nhưng Khinh Nhan lại một lần nữa lâm vào hôn mê.

Bởi vì sự xuất hiện ngoài ý muốn của Khinh Nhan, ta phải rời Mai Hoa Cốc trước thời hạn, ta không biết nàng vì sao lại tới nơi này, là nàng muốn lừa ta, hay là thật tâm đi tới đây bái tế Thu Nguyệt Hàn? Thế nhưng bất cứ như thế nào thì tình cảm mà ta dành cho Khinh Nhan khôngbao giờ thay đổi. Ta vô pháp buông tha cho nàng, bất luận là nàng đã từng làm gì.

Lúc ly khai tuyết cốc, ta bảo Xa Hạo đi suốt đêm tới Lục Hải Nguyên, đi thỉnh cầu Tuệ Kiều tới nơi này, thứ nhất là muốn Tuệ Kiều khám bệnh cho nàng, thứ hai là muốn tra xem bệnh tình của Khinh Nhan là thật hay là đang ngụy trang.

Ta trở lại biệt viện của Sở Châu, ta trực tiếp mang Khinh Nhan vào gian phòng của ta, nàng vẫn đang hôn mê bất tỉnh, mạch đập càng rối loạn hơn.

Ta bảo mọi người lui ra, đóng cửa phòng lại, ngày xưa ta đã từng dùng Âm Dương Song Tu thuật trị liệu cơ thương thế cho Khinh Nhan, chắc là bây giờ cũng vậy?

Ta kề môi bên tai của Khinh Nhan nhẹ giọng gọi, thế nhưng nàng không có bất cứ phản ứng gì, ta thở dài, xem ra thương thế lần này của Khinh Nhan nặng hơn lần trước nhiều.

Ta cởi áo ngoài của Khinh Nhan ra, đối mặt với khuôn mặt kiều mị, cành vàng lá ngọc, ta nhịn không được có chút rung động, ta tự ép mình tỉnh táo lại, ta tỉ mỉ nhìn khắp thân thể mềm mại của Khinh Nhan một lần, thấy trên cơ thể xinh đẹp trắng như tuyết của nàng, không có bất kỳ vết thương gì, nàng chắc chắn không bị ngoại thương, ta lúc này mới yên tâm hơn một chút.

Ta nhẹ giọng nói:

“Khinh Nhan, không phải ta cố ý khinh bạc nàng, ta chỉ vì chữa thương cho nàng mà thôi.”

Ta âm thầm thu liễm dục vọng của nàng, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, trong đầu ta trống rỗng, nội lực của ta nhờ vào sự giao hòa của hai thân thể chậm rãi đi vào thân thể Khinh Nhan, nhưng làm ta thất vọng là ta không thể tìm thấy một tia nội lực nào trong cơ thể Khinh Nhan, vì thế ta thử đem khí lưu tiến vào đan điền của nàng.

Lúc này đôi mắt xinh đẹp của Khinh Nhan chậm rãi mở ra, nàng lập tức hiểu được ta đang làm cái gì, liều mạng giãy giụa, nói:

“Không nên... Mau buôn ta ra...”

Ta thấp giọng nói:

“Khinh Nhan, chúng ta cứ giống như trước đây đi, ta nhất định, có thể chữa khỏi nội thương cho nàng!”

Khinh Nhan nức nở nói:
“Mau buông ta ra, ta không muốn liên lụy ngươi...”

Ta vẫn chưa hiểu ý tứ trong lời nói của nàng, mà chỉ cảm thấy một dòng khí xoáy vô cùng âm lãnh từ trong đan điền Khinh Nhan bay đến, nội lực trong thân thể ta không tự chủ được bị cỗ khí xoáy hấp dẫn, tự động chạy vào cơ thể của Khinh Nhan.

Ta lúc này mà muốn buôn thân thể của Khinh Nhan ra, nhưng đã quá muộn, thân thể chúng ta như bị dính lại với nhau, nội lực trong cơ thể ta cuồn cuộn chạy vào cơ thể của Khinh Nhan.

Ta yên lặng chăm chú nhìn Khinh Nhan, đơn giản là ta đã không còn chút sức nào để nói, trong đầu có một thanh âm vẫn luôn quanh quẩn trong đầu, nàng lừa dối ta...

Thế nhưng biểu tình trên khuôn mặt của Khinh Nhan so với ta còn thống khổ hơn, nội lực của ta cuồn cuộn chảy vô cơ thể nàng, nàng dường như đã không thể nào chịu nổi nữa, máu không ngừng phun ra từ trong miệng của nàng, đem đem phần trước ngực chúng ta nhuộm đỏ, nàng cố sức cắn môi dưới, dòng khí xoáy âm lãnh trong cơ thể nàng nháy mắt thay đổi phương hướng.

Ta mượn cơ hội này, tách ra khỏi thân thể mềm mại của nàng. Thân thể ta không còn chút sức lực nào, mềm nhũng nằm sấp trên giường.

Khinh Nhan lại phun ra thêm một ngụm máu tươi, hôn mê nằm ở trên giường.

Ta thở dốc một lúc lâu, vừa mới khôi phục một chút khí lực, liền cố gắng mặc quần áo vào, làm những động tác đơn giản như vậy cũng làm ta liên tục thở dốc, ta vận huyền công vận hành xung quanh thân thể, ta chỉ thấy đan điền là một mảnh trống rỗng, không còn cảm giác tràn đầy như trước kia, một thân công lực đã bị Khinh Nhan hút đi tám chín phần mười.

Khóe môi ta hiện ra một nụ cười khổ, cho dù là nàng có cố ý hại ta hay không, võ công mà ta khổ cực tu hành đã bị mất đi trong một khắc này, việc ta tùy tiện đã làm cho ta phải trả một cái giá trầm trọng.

Ngoài cửa vang lên một âm thanh vô cùng ôn nhu:

“Long đại ca, huynh có chuyện gì không?”

Cả A Y Cổ Lệ cũng đến, ta thấp giọng đáp:

“Ta... Không có chuyện gì...”

Thanh âm ta nói ra khô khốc đến cực điểm, ngay cả ta cũng có cảm giác xa lạ.

A Y Cổ Lệ dường như cảm thấy cái gì đó, nói:

“Long đại ca... Huynh làm sao vậy?”

Ta cố gắng từ trên giường đứng dậy, mở cửa phòng ra, khuôn mặt đầy lo lắng của A Y Cổ Lệ xuất hiện ở ngoài cửa, ta miễn cưỡng cười cười, hai đầu gối mềm nhũn, ầm một tiếng ngã xuống mặt đất.

A Y Cổ Lệ khóc lóc cố gắng đỡ thân thể ta, nói:

“Long đại ca!”

Ta rất sợ nàng quấy rầy mọi người, thấp giọng nói:

“Không nên la ầm lên như vậy... Trước tiên đỡ ta... Ngồi xuống...”

A Y Cổ Lệ nhanh chóng bình tĩnh trở lại, nàng nâng ta ngồi xuống chiếc ghế, sau đó trở tay đóng cửa phòng lại.

Quần áo của ta đã bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, thế nhưng mồ hôi vẫn không ngừng tiết ra.

A Y Cổ Lệ thấy hình dáng lúc này của ta, vô cùng lo lắng, nói:

“” Không được... Ta phải đi tìm đại phu!"

Ta nắm lấy cổ tay của nàng:

"Ta không sao... Nàng... Nàng đi xem... Nàng ấy còn sống hay không... "

Ngón tay ta chỉ vào Khinh Nhan đang nằm trên giường.

Khuôn mặt A Y Cổ Lệ nhất thời đỏ lên, thân thể của Khinh Nhan vẫn đang lõa lồ nằm trên giường, thân thể nàng vô cùng mê người, cho dù là nữ nhân cũng phải động tâm.

A Y Cổ Lệ tất nhiên là biết chúng ta vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, khuôn mặt nàng tràn đầy xấu hổ đi tới, dò xét mạch đập của Khinh Nhan, lại dùng ảo ngủ bằng gấm che lại thân thể mềm mại mê người của Khinh Nhan.

Mặt nàng rốt cũng cũng được thả lỏng, nhưng vẫn không dám nhìn ta, thấp giọng nói:

“Nàng còn sống...”