Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 193: Ngõ hẹp (4)




Dực Vương đồng cảm nói:

“Tả Đông Tường cũng được, nhưng mà huynh đệ của hắn là Tả Đông Hào tâm cơ sâu nặng, quỷ kế đa đoan, tuổi còn trẻ mà đã được Tả Trục Lưu coi trọng. Cứ nghe nói tới chuyện Tả Trục Lưu đem Thiên Cơ các, tổ chức mà hắn đắc ý nhắt giao cho Tả Đông Hào thì cũng biết. Lúc con trở lại Tuyên Thành cũng nên cẩn thận một chút, điệp báo của Thiên Cơ giăng như tơ nhện khắp tám nước, ở trong Đại Khang lại càng đông, Tả Trục Lưu tuyệt đối sẽ không buông tha sự giám thị với con.”

Ta cười nói:

“Hài nhi biết, nhưng mà nhạc phụ cũng là trọng điểm chiếu cố của Thiên Cơ các.”

Dực Vương ha hả nở nụ cười:

“Mười mấy năm qua, Tả Trục Lưu có bao giờ buông tha giám thị với ta.”

Ta thấp giọng nói:

“Kỳ thực lần này Tả Trục Lưu toan tính cho Tả Đông Tường nắm quyền lại là một cơ hội với chúng ta.”

Dực Vương tràn ngập nghi vấn nhìn về phía ta.

Ta giải thích nói:

“Tả Đông Tường nếu muốn trong một thời gian ngắn đề cao ảnh hưởng trong quân đội, đương nhiên là phải làm ra nhiều hành động vang dội, nước có thể đẩy thuyền mà cũng có thể lật thuyền, nhạc phụ chỉ cần lợi dụng khéo cơ hội này, thì tình cảnh của Tả Đông Tường sẽ trở nên vô cùng khó khăn.”

Ta cười hỏi:

“Lấy tính tình của phụ hoàng hiện tại, nếu như có dấu vết chứng minh Tả Đông Tường có ý định mưu phản, thì tính toán của Tả Trục Lưu hoàn toàn thất bại.”

Trong đôi mắt của Dực Vương toát ra vẻ tán thưởng, hắn thấp giọng nói:

“Dận Không, ta cảm thấy Tả Trục Lưu đã ý thức được sự uy hiếp của con với hắn, có lẽ hắn sẽ toàn lực đối phó với con. Lần này trở lại Tuyên Thành, sẽ không đơn giản trở lại Khang Đô nữa đâu.”

Ta mỉm cười nói:

“Sự an nguy của con phụ thuộc vào thái độ của nhạc phụ với Hưng vương.”

“Sao lại nói vậy?”

Ta để chén rượu xuống nói:

“Dận Không cho rằng, bây giờ là lúc nhắc tới chuyện thừa kế, nhạc phụ chỉ cần liên hệ với chúng thần, một lần nữa đem chuyện lập thái tử lôi ra, ủng hộ Hưng vương thượng vị. Lúc đó sự chú ý của phụ hoàng và Tả Trục Lưu đều tập trung nên việc này, cục diện càng hỗn loạn đối với con lại càng có lợi.”

Dực Vương thâm ý nói:

“Ta sẽ tận lực sáng tạo cho con cơ hội, nhưng mà nó cũng không kéo dài được bao nhiêu thời gian...”

Ba ngày sau, ta hộ tống An Dung công chúa tới Tuyên Thành.



Khi quay đầu lại nhìn tường thành Khang Đô, ta như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng rời khỏi nơi đầy nguy cơ, trở lại mảnh đất của riêng ta.

[ truyen cua tui ʘʘ net ]
Đột Tạ và Lang Thứ hai người một trái một phải hộ vệ bên cạnh ta. Lang Thứ cảm thán nói:

“Cuối cùng cũng có thể trở về, ở Khang Đô thuộc hạ sắp buồn tới chết rồi.”

Đột Tạ ha ha cười nói:

“Tuyên Thành vẫn là nơi tự do tự tại.”

Ta thấp giọng hướng hai người nói:

“Hai người các ngươi chú ý bảo hộ công chúa, trên đường đi ta không muốn có bất cứ chuyện gì xảy ra.”

Lang Thứ cười nói:

“Chủ nhân quá lo lắng rồi hành trình toàn ở trong nước, sao có thể xảy ra chuyện gì được chứ?”

Ta trợn mắt nhìn hắn một cái nói:

“Mọi việc đều phải cẩn thận là hơn hết, người có ý đồ phá hỏng hôn sự giữa Đại Khang và Bắc Hồ không ít đâu!”

Ta lo lắng cũng không phải dư thừa, chuyện cưới hỏi năm đó giữa Tần quốc và Triều Tiên cũng bị Yến Hưng Khải phái một đội ngũ truy giết, ngã một lần, sẽ làm cho ta biết đau mà tránh.

Đột Tạ nói:

“Cự Linh và Gia Cát tiên sinh bây giờ chắc đã tới được Tuyên Thành, khi được tin của chúng ta sẽ tới đón, nếu như không có trở ngại gì trên đường đi, thì ngày kia chúng ta có thể gặp lại nhau.”

Ta gật đầu nói:

“Hai ngày tới các ngươi chịu khổ một chút, tốt nhất là không nên có sai lầm gì.”

Từ Khang Đô tới Tuyên Thành, các quan viên ở thành trấn đều ra đón, tất cả đều phái vệ binh ở trong thành ra hộ tống dọc đường, cho nên cũng không có nguy hiểm gì phát sinh, xem ra không ai chọn thời gian này để hạ thủ.

Cách Tuyên Thành chừng hai trăm dặm, Sở nhi tự mình suất lĩnh Đường Muội và hơn ba trăm võ sĩ ra đón, thương thế của Đường Muội cũng sớm đã khôi phục, trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười, làm gì còn Đường Muội lãnh khốc vô tình nữa, xem ra Phổ Mạn có ảnh hưởng cực lớn với hắn.

Sở Nhi nhìn thấy ta, nước mắt không kìm nén được nữa trào ra, khóc nhào vào trong lòng ta, ta ôm chặt lấy nàng nói:

“Sở Nhi ngoan, ta nhớ muội muốn chết!”
Sở Nhi nhẹ giọng nói:

“Nếu như huynh không trở lại, muội sẽ tới Khang Đô tìm huynh!”


Nước mắt của nàng làm ướt đẫm vạt áo trước ngực của ta.

Ta ha hả cười nói:

“Phụ hoàng không nhìn thấy ta lâu như vậy, đương nhiên là phải giữ lại lâu một chút.”

Ta nắm bàn tay mềm mại của Sở Nhi đi tới đội ngũ phía sau tham kiến Tĩnh Đức phi và An Dung công chúa. Sở Nhi cùng cô mẫu từ trước đến nay có tình cảm rất thân thiết, mấy người nói chuyện rất hào hứng.

Đường muội và ta đi sau cùng, hắn cười nói:

“Chúc mừng công tử chiến thắng trở về.”

Ta thở dài nói:

“Chuyện phát triển nghiêm trọng hơn ta tưởng nhiều, sau này sẽ nói cho ngươi biết, mà tình huống Tuyên Thành gần đây thế nào?”

Đường Muội nói:

“Tình hình của Tuyên Thành gần đây rất khả quan, Triệu tri phủ đề ra một loạt tân chính, các thương nhân đều dựa theo đó mà làm việc, nạo vét khúc sông cụt cũng được khởi công toàn diện.”

Ta gật đầu nói:

“Triệu Đông Tề đúng là một vị quan tốt.”

Đường Muội nói:

“Bắc Hồ thương nhân Xích Lỗ Ôn đã tới Tuyên Thành được ba ngày rồi, Vương phi tạm thời an bài hắn ở lại trong thành.”

Ta đại hỉ nói:

“Đây đúng là một tin tức tốt, xem ra Xích Lỗ Ôn mang tới cho ta một phần hậu lễ rồi.”

Đường Muội nói:

“Chỉ có duy nhất một phiền phức đó là mấy bộ lạc ở Âm Sơn, Xoa Tháp tộc và Hải Vu tộc đã xảy ra vài lần xung đột, hai bên đều chết không ít người, nhưng mà Hải Vu tộc tổn thất lớn hơn một chút.”

Ta ngơ ngác, thấp giọng nói:

“Ngươi có tham gia vào không?”

Đường Muội lắc đầu nói:

“Nhã Khắc không hy vọng chúng ta tham gia, Vương phi bảo thuộc hạ mang dược phẩm và vũ khí cho Xoa Tháp tộc.”


Hắn dừng lại một chút lại nói:

“Chuyện công tử hứa với Nhã Khắc là cho bộ tộc Xoa Tháp chăn thả ở đồng cỏ Tuyên Thành thế nào rồi?”

Ta lắc đầu nói:

“Ta vẫn chưa nói với phụ hoàng.”

Trên mặt Đường Muội hơi có vẻ thất vọng, hiển nhiên là lo lắng cho số phận của bộ tộc Xoa Tháp.

Ta cười nói:

“Chuyện này căn bản không cần phải có sự đồng ý của phụ hoàng, Tuyên Thành là đất phong của ta, ta muốn làm gì thì làm.”

Đường Muội cười nói:

“Thuộc hạ đại diện cho Nhã Khắc cảm tạ công tử.”

Ta nói:

“Nhưng mà ta còn có một điều kiện.”

Đường Muội không hiểu nói:

“Điều kiện gì?”

“Đó chính là gả muội tử của hắn cho ngươi!”

Ta phá lên cười.

Đường Muội đỏ mặt nói:

“Hắn... Đã đáp ứng rồi!”

Thấy Đường Muội tìm được túc duyên của mình, trong lòng ta cũng cảm thấy vui mừng, chuyện này không chỉ đại biểu cho việc cuộc sống của hắn sau này có người chiếu cố, mà quan hệ giữa ta và Xoa Tháp tộc cũng tiến thêm một bước.

Ta cũng muốn trợ giúp toàn lực cho Nhã Khắc thu phục những bộ tộc khác ở đấy, trở thành một trong những lực lượng trọng yếu trong tay của ta.