Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 172: Thâm cừu (3)




Ta gật đầu, lần tới Bắc Hồ này chưa gặp mặt được Khả hãn của bọn họ, ngày mai gặp mặt cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ.

Bãi săn Hách Lan ở phía tây của Ô Khố Tô thành, vốn đây chỉ là một lần đi săn bình thường.

Nhưng khi hỏi Nhã Khắc mới biết, hôm nay là tết Tát Khố Lan của Bắc Hồ, đây là ngày đản sinh của vị thần thảo nguyên Tát Nhĩ Đông. Mỗi khi tới ngày này, người Bắc Hồ lại cử hành lễ chúc mừng, tế tự thần linh.

Bãi săn Hách Lan là một trong những khu vực săn bắn của hoàng gia Bắc Hồ, lúc bình thường thủ vệ sâm nghiêm, chỉ có hôm nay mới mở cửa cho người ngoài.

Đương nhiên người ngoài ở đây cũng phải có thân phận địa vị là vương công quý tộc, tuyệt đối không có bách tính tầm thường.

Ta và Sở Nhi mang theo Nhã Khắc, Đột Tạ tới bãi săn Hách Lan, trên đường đi chúng ta bắt gặp toàn là bầu không khí hân hoan, người Hồ mặc lễ phục, ai nấy đều tươi cười hạnh phúc.

Ta âm thầm cảm thán, bọn họ sẽ không còn tươi cười như vậy được bao lâu nữa, một khi mà Bắc Hồ phát động chiến tranh với Đông Hồ, thì cũng là hồi chuông báo động cuộc sống khổ cực của bách tính chính thức bắt đầu.

Ở trước bãi săn, chúng ta gặp Xích Lỗ Ôn cũng tới săn bắn, hắn thân là đệ nhất phú thương của Bắc Hồ, đương nhiên được liệt vào hạng khách quý, mà cơ hội có thể tiếp cận với đại hãn như thế này, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Xích Lỗ Ôn mang theo bốn gã thủ hạ, ai nấy đều cường tránh, vô cùng to lớn, từ trang phục của họ có thể nhận ra, họ là những người đấu vật.

Xích Lỗ Ôn phóng ngựa tới bên cạnh ta, mỉm cười nói:

“Lúc nãy còn đang nghĩ có thể ở bãi săn gặp Bình vương hay không, vậy mà bây giờ lại được gặp ngay đây.”

Ta cười nói:

“Thái tử mời ta tới tham gia săn bắn, ta thật không ngờ nơi này lại náo nhiệt tới như vậy.”

Xích Lỗ Ôn nói nguồn gốc và các hoạt động vui chơi của tết Tát Khố Lan Tiết cho ta biết.

Khi chúng ta tới bãi săn, Thác Bạt Thuần Chiếu đã chờ ở đấy, hôm nay hắn người mặc áo giáp, đầu đội kim khôi, uy phong lẫm lẫm, oai hùng phi phàm.

Hắn nói chuyện với ta một vài câu, sau đó đi tới bên cạnh Xích Lỗ Ôn, hắn cùng với Xích Lỗ Ôn trò chuyện vô cùng thân mật, xem nhưng không biết thương lượng cái gì.

Ta kéo dây cương, cùng Sở Nhi đi cách bọn họ một khoảng rất xa.



Sở Nhi nói nhỏ:

“Không biết tiểu công chúa của Bắc Hồ này có xuất hiện hay không?”

Ta nhận ra thanh âm của nàng có chứa ẩn ý, ha hả cười nói:

“Muội có phải là ăn dấm chua của tiểu hài tử hay không?”

Sở nhi nhẹ giọng nói:

“Muội không quản huynh, nhưng mà cẩn thận các vị tỷ muội sẽ không tha cho huynh đâu!”

Nhìn thái độ của nàng thì biết, trong lòng nàng chắc chắn đang rất khó chịu.

Ta cười nói:

“Thác Bạt Lục Châu chỉ là một tiểu cô nương mười hai tuổi, sao ta có thể hoang dâm tới mức làm ra chuyện này được. Sau khi trở lại Đại Khang, ta sẽ dâng tấu chương xin: Phụ hoàng chọn cho nàng một vị hoàng tôn có độ tuổi xấp xỉ, trước tiên đem chuyện hôn nhân định đoạt cho xong rồi mới tính chuyện khác.”

Sở Nhi nói:

“Bắc Hồ Khả Hãn sao có thể chấp nhận như vậy? Nếu như hắn một lòng muốn gả nữ nhi cho huynh, thì trước đó đã suy nghĩ kỹ càng, thân phận địa vị của huynh cũng khiến cho hắn phải lo lắng.”

Ta ha hả cười nói:

“Muội yên tâm, ta sẽ xử lý tốt, lấy tuổi của nha đầu này thực ra cũng hợp đôi với Dực Hổ.”

Sở Nhi nghĩ đến Dực Hổ, nhịn không được bật cười lên.

Thác Bạt Thuần Chiếu dẫn chúng ta đi đến chỗ ngồi cho các vị khách quý, hắn lo lắng ta không quen nhiều người, cho nên an bài Xích Lỗ Ôn ngồi cùng với ta một chỗ.
Xích Lỗ Ôn kết giao rất rộng ở Bắc Hồ, những người tới đây săn bắn hôm nay hắn đều biết.

Những người qua đây đều lên tiếng hỏi thăm hắn, ta ở bên cạnh hắn lại càng cảm thấy lạc lõng, cũng may là ở giữa sân đã có người bắt đầu biểu diễn.

Tiếng ca vũ cất lên, Bắc Hồ Khả Hãn Thác Bạt Thọ Thiện ngồi ở chủ tọa, bên cạnh có hai vị phi tử.

Vóc người của hắn khôi ngô, da mặt đỏ tím, râu tóc hoa râm, đôi mắt hổ không giận mà uy, đúng là có dáng dấp bá chủ một phương.

Quần thần không phải quỳ lễ, luật pháp của bọn họ không có nghiêm khắc như ở Trung nguyên.

Tiếng nhạc nhẹ dần, mọi người thi nhau chúc Thác Bạt Thọ Thiện thân thể khỏe mạnh, phúc ngang trời đất.

Thác Bạt Thọ Thiện cười ha ha, vuốt râu nói:

“Ngày này hàng năm, ta đều triệu tập mọi người tới đây mừng tết Tát Khố Lan. Dưới sự nỗ lực của chư vị ái khanh, quốc gia của chúng ta hiện tại có thể nói là dân giàu nước mạnh, phát triển không ngừng, ta cảm ơn các vị trung thần, các lực sĩ anh dũng, nào, chúng ta cùng hát mừng thỏa thích đi!”

Tiếng nhạc một lần nữa vang lên.

Có mấy người đấu vật đi vào trong sân, họ bắt đầu biểu diễn, bốn tên mà Xích Lỗ Ôn mang theo cũng ở trong đó.

Mấy tên này hăng hái nhiệt tình vật nhau, làm cho mọi người trầm trồ khen ngợi liên tiếp, ta và Sở Nhi cùng chìm đắm trong bầu không khí vui vẻ.

Sau khi biểu diễn đấu vật qua đi, Thác Bạt Thọ Thiện cầm chén rượu đứng dậy, nói:

“Mong thần Tái Nhĩ Đông vĩnh viễn che chở cho chúng ta!”

Toàn bộ mọi người ở đây đều đứng lên, ta cũng học theo cách thức của Xích Lỗ Ôn, giơ cao chén rượu, lấy tay vẩy một chút ra ngoài, sau đó ngửa đầu uống cạn.

Thác Bạt Thọ Thiện giơ lên cái chén không lên trời, phi tử bên người hắn lại thêm ruợu, Thác Bạt Thọ Thiện nói:

“Chúc cho quốc gia phồn vinh hưng thịnh, dân giàu nước mạnh.”

Mọi người hô to vạn tuế, lại uống cạn một chén này.

Thác Bạt Thọ Thiện nói:

“Chén rượu thứ ba, ta mời khách nhân tôn quý của chúng tạ Đại Khang Bình vương! Mong rằng Đại Khang và chúng ta muôn đời hữu hảo, vĩnh viễn không chinh chiến.”

Ta có chút được yêu mà sợ, hai tay nâng chén nói:

“Đa tạ đại hãn!”

Thác Bạt Thọ Thiện cười to nói:

“Sắp là người một nhà rồi, sao còn khách khí như thế.”

Trong lòng ta ngơ ngác, Thác Bạt Thọ Thiện này chẳng kiêng kị gì cả, ta vốn đã nói với Thác Bạt Thuần Chiếu chuyển lời tới hắn là phải về bẩm với Hám Đức hoàng đế trước, sau đó mới hồi đáp, vậy mà hôm nay hắn vẫn ở trước mặt mọi người nói ra như vậy.

Mọi người không biết Thác Bạt Thọ Thiện nói người một nhà là có ý gì, trong lòng ai cũng kinh ngạc nhìn ta.

Thác Bạt Thọ Thiện cười nói:

“Ta đã đem tiểu công chúa Lục Châu gả cho Bình vương làm thê tử, Bình vương cũng đã đáp ứng đem Đại Khang An Dung công chúa gả cho Thọ Thiện làm thê tử.”

Mọi người cùng nhau hoan hô, trong lòng ta thầm kêu không ổn, Thác Bạt Thọ Thiện nói ra câu này, đã đẩy ta vào trong tình thế quẫn bách.

Chỉ cần nói ra chuyện này, Hâm Đức hoàng đế sẽ vì đại cục mà đáp ứng chuyện An Dung công chúa, ta đương nhiên sẽ không thoát khỏi hiềm nghi tiền trảm hậu tấu (làm trước báo sau).

Thác Bạt Thọ Thiện cũng biết được kết cục này, hắn tuyên bố trước mặt mọi người như vậy, là không muốn cho ta có bất kỳ đường lui nào.