Tái Sinh, Hắc Đạo Cuồng Nữ

Chương 45




Đuôi con rắn quất một nhát, va chạm mạnh với luồng ánh sáng đó. Chỉ nhìn thấy luồng ánh sáng đó khẽ nhúc nhích, đột nhiên một vòng tròn lớn được lan rộng ra, đúng giây phút đóm cơ thể con rắn bị hất ra đập mạnh vào tường đá, bụi trên tường tích tụ lâu năm cũng được bay ra ngoài, bao phủ lấy cơ thể con rắn.

Lúc ngày Ngọc Tình căn bản không hề biết về những gì đang xảy ra phía bên ngoài, hai mắt cô nhắm chặt lại, cảm nhận sự thoải mái hiếm có của bản thân lúc này, đồng thời, sức mạnh tinh thần trong đầu óc cô cũng đã được tích lũy sung mãn, nhưng những điểm sáng nhỏ li ti vẫn không ngừng chảy vào đầu óc cô.

Lần này những điểm sáng li ti đó không được biến thành sức mạnh tinh thần mạnh mẽ nữa, mà nó dần dần hòa hợp lại thành một công pháp tu luyện khả năng phi thường một cách hoàn chính. Ngọc Tình từ từ tiếp nhận lấy, từ từ đem nó giữ lại trong tiềm thức, đánh vào nhận thức linh hồn. Cho tới lúc này, bản công pháo tu luyện này mới thực sự thuộc về Ngọc Tình một cách trọn vẹn.

Sau khi công pháp đánh vào nhận thức linh hồn của Ngọc Tìnhm trong phút chốc nó liền tỏa ra và biến thành những điểm sáng nhỏ thâm nhập vào sức mạnh tinh thần của cô. Ngay sau đó thứ ánh sáng đó cũng lan ra toàn cơ thể như tiếp thêm năng lượng cho cô, Ngọc Tình đột nhiên mở mắt, đôi đồng tử mắt đen sì bắt đầu di chuyển, nhìn vào cơ thể đầy bụi của con rắn khổng lồ, Ngọc Tình nhếch mép khẽ cười.

Con rắn nhìn Ngọc Tình với ánh mắt cảnh giác, nó có thể cảm nhận được sự khác biệt về bản chất của Ngọc Tình lúc này so với Ngọc Tình lúc trước. Khi trước cô cảnh giác, cẩn thận, bây giờ cô rạng rỡ đầy tự tin, toàn thân phát ra thứ ánh sáng làm cho người khác không dám nhìn thẳng vào người cô.

Con rắn bay vọt lên nhìn Ngọc Tình, Ngọc Tình bay lơ lửng tron không trung, lặng lẽ hai mắt nhìn thẳng vào mắt con rắn. Một giây sau, cô khẽ cười, sức mạnh tinh thần trong đầu bắt đầu hoạt động và tăng vọt, rồi từ từ nó được dồn nén, ngưng tụ và sắp xếp lại thành một chiếc roi sức mạnh tinh thần, thông qua việc bàn tay vừa giơ lên, chiếc roi đó cũng giơ lên như một bàn tay khổng lồ.

Con rắn nhìn chằm chằm vào chiếc roi mỏng nhưng dài và đầy sức lực đó, trái tim nó có chút hoảng loạn, chiếc roi này nó chỉ nhìn đã cảm nhận được nguy cơ nguy hiểm rất khủng khiếp.

Ngọc Tình nhếch môi lên, cơ thể đột nhiên xông lên phía trước, chiếc roi trong tay được phất lên, đập vào người con rắn.

Chiếc roi dài quất vào thân con rắn, đến một vết hằn trên người nó cũng không để lại, nhưng con rắn lại cảm thấy dường như chiếc roi đã đánh được cả vào bộ não của nó, một cơn đau đớn khủng khiếp từ đầu truyền ra khắp cơ thể.

Cú đánh thấu xương này đã làm cho những công kích được nó tập hợp lại để tấn công trong giây lát biến thành sương khói, nó quằn quại trong không trung rồi rơi xuống đất, tiếng thét ghê tai của nó cho thấy sự đau đớn đến cùng cực.

Ngọc Tình nhìn cảnh đó cô nhếch mép cười, cổ tay cử động, chiếc roi dài lại quất lên người con rắn một đòn nữa, cô vừa quất miệng vừa lên tiếng, giọng lạnh lùng rõ nét: “Vừa rồi chẳng phải mày đắc chí hả hê lắm à? tiếp tục đi nào!”

Ngọc Tình thở hắt ra một tiếng lạnh lùng, chiếc roi dài vung vẩy, đập liên tiếp vào người con rắn. Chiếc roi sức mạnh tinh thần này không hề tạo thành một thương tích nào trên cơ thể nhưng nó lại tấn côn vào tinh thần của đối phương.

Tới nay Ngọc Tình vừa trải qua sự tu luyện bất ngờ, đã vào thời kì của uẩn hồn rồi, đã cùng một đẳng cấp với rắn băng, đẳng cấp hiện tại của cô đã không hề yếu hơn rắn băng với Điên Phong cấp hai. Lại bởi vì Ngọc Tình trước đó cũng đã dành thời gian tu luyện sức mạnh tinh thần, vì vậy sức mạnh tinh thần của cô hiện tại mạnh hơn rất nhiều so với những người cùng thời kì, sức mạnh tinh thần to lớn này có thể nói là một đòn chí mạng đối với rắn băng khi mà nói chỉ chú trọng vào việc tu luyện sức mạnh hành động.

Tiếng gào thét đau đớn của con rắn vang lên bên tay Ngọc Tình, cô nhìn nó với ánh mắt lạnh lùng, chiếc roi trên tay được lấy đà đánh một đòn chí mạng vào vị trí tim của con rắn.

Một lúc sau, tiếng nói thều thào của con rắn truyền tới tai Ngọc Tình: “Cầu xin ngươi, hãy tha cho ta, ta nguyện phong ngươi làm chủ.”

Ngọc Tình nghe thấy vậy cười hắt ra lạnh lùng, không trả lời lại nó, động tác dưới tay cô là câu trả lời cuối cùng cho nó. Cô vung chiếc roi trên tay lên, dùng hết sức, giáng một đòn không thể mạnh hơn nữa vào vị trí tim con rắn.

Cơ thể con rắn giãy giụa, quằn quại, dường như phản xạ cuối cùng trước khi đi vào cõi chết, Ngọc Tình nhìn nó, trong ánh mắt không hề có sự thương xót. Phong cô làm chủ? hức! Cái đồ hạ đẳng, tặng cô cô cũng chẳng thèm! Huống hồ vừa nãy nó suýt nữa thì đòi mạng của cô! Ngọc Tình cô từ trước tới này đều có thù là báo luôn tại trận!

Ngọc Tình cười nhếch môi, lực dưới tay càng được dồn về, hoàn toàn không để ý tới tiếng gào thét của con rắn.

“Loài người hèn hạ, ta phải liều mạng với ngươi!” con rắn cảm thấy ý thức của bản thân mình dần dần mất đi, sự mất đi này không phải là loại có thể khôi phục được mà là sự mất đi vĩnh viễn, nó hoàn toàn có thể cảm nhận được, nếu cứ tiếp tục thế này thì nó sẽ cứ bị đánh mà chết! Nếu đã như vậy, chết thì cùng chết.

Tiếng nói của con rắn vừa dứt, Ngọc Tình liền nhìn thấy nó đang gồng mình bật dậy, nhìn ánh mắt đầy hận thù của nó xem ra nó muốn liều mạng cùng chết với cô đây!

Ngọc Tình cười lạnh lùng, tay cô khẽ cử động, chiếc roi đó trong chốc lát liền biến hóa thành sức mạnh tinh thần thuần khiết nhất chạy thẳng vào trong ý thức của cô, cùng lúc đó, càng nhiều hơn sức mạnh tinh thần trong đầu cô được tập hợp lại và xông ra ngoài, hóa thành một cú đấm đấm thẳng vào đầu của con rắn.

Con rắn băng chưa kịp làm gì thì nó đã cảm nhận được sức mạnh tinh thần của nó dường như bị tóm lấy toàn bộ, nó ngẩng đầu lên nhìn, một đú đấm đang nhằm thẳng về phía đầu nó, bên tai còn vang lên tiếng nói lanh lảnh của Ngọc Tình: “Muốn chết cùng ta? Người chưa đủ tư cách!”

Lời cô vừa dứt, đôi mắt to ngoại cỡ của con rắn lóe lên sự kinh sợ, đúng vào lúc đó, cú đấm đó chạm vào đầu nó, nó vẫn còn kịp nghe thấy tiếp bốp, rồi một cơn đau đớn làm cho đầu nó như muốn nổ tung ra, ánh mắt khiếp sợ đó mờ đi yếu ớt, cơ thể nó bắt đầu nhũn ra không kiểm soát, một tiếng bộp vang lên, cơ thể nó rơi xuống đất, bụi trên cơ thể nó bay ra mù mịt.

Cơ thể Ngọc Tình vẫn lơ lửng trong không trung, cô nhìn toàn bộ cảnh đó, từ đầu tới cuối nét mặt không hề thay đổi, cô nhìn con rắn chết một cách không thể cứu vãn được nữa, ý niệm trong đầu hoạt động, cú đấm sức mạnh tinh thần đó trong phúc chốc lại trở thành sức mạnh thuần khiết chạy vào tiềm thức của cô.

Ngọc Tình thở hắt ra một tiếng lạnh lùng, cơ thể cô cử động, từ từ hạ xuống mặt đất, hai mắt lặng lẽ nhìn hồ nước đá nguyên thủy màu trắng sữa trước mặt.

“Hehe!” đúng lúc đó Ngân Nguyên chui ra khỏi không gian, nhìn Ngọc Tình cười he he lấy lòng. Ngọc Tình đến liếc nhìn nó cũng không thèm, coi như nó không tồn tại, cơ thể cô đi tới cạnh hồ, lấy đà đẩy cơ thể nhảy xuống bên dưới.

Chiếc nhẫn ôm trọn lấy Ngọc Tình, phi thẳng xuống đáy hồ Thạch Túy, Ngọc Tình từ đầu tới cuối không nói lời nào, Ngân Nguyên cũng nhún vai bất lực, nó cũng là có ý tốt mà, nếu như cứ có khó khăn mà để cô trốn vào không gian thì làm gì có một Ngọc Tình mạnh mẽ như bây giờ, chỉ cần ý niệm không bị dập tắt thì sẽ không bao giờ biến mất, đây là tôn chỉ khi tu luyện sức mạnh tinh thần. Chỉ có người có ý chí kiên cường mới có tư cách để trở thành chủ nhân của báu vật được truyền lại, trở thành kẻ duy nhất trên thế giới này được tu luyện thành kẻ có khả năng phi thường.

Ngọc Tình biết rõ hôm nay bản thân mình đã thu về được những gì, hiểu được những gì, đạt được những thứ tốt đẹp gì, nhưng điều này không có nghĩa cô sẽ dễ dàng bỏ qua cho Ngân Nguyên! Con mèo này đúng là chưa được dạy bảo tới nơi tới chốn, nó không biết rõ ràng cô mới là chủ nhân đích thực của nó sao?

Một người một mèo, mỗi kẻ có những suy nghĩ cho riêng mình, đứng dưới đáy của hồ Thạch Túy, liếc mắt một vòng, cuối cùng ánh mắt hướng về phía một cái cây nhỉ màu trắng ngọc ở vị trí trung tâm của hồ.

Đây...đây là không gian Ngọc Túy được nói đến trong truyền thuyết sao?