Mấy ngày nay, Hứa Lang đều đem theo các loại đồ ăn khác nhau đến biệt thự của Chu Sùng Dương, cùng các anh em bảo vệ tạo mối quan hệ thân thiết.
"Lại tới nữa? Hôm nay mưa lớn như vậy, tôi còn tưởng chú em sẽ không tới."
Hứa Lang giơ đồ vật trên tay lên cao, thịt kho trong túi thoạt nhìn hết sức mê người, "Làm sao mà không tới được, hôm nay có thịt kho tươi ngon. Tôi đặc biệt dậy thật sớmđể xếp hàng mua đó."
Anh bảo vệ vừa thấy, đôi mắt liền sáng lên, "Chú em đợi tôi một chút, còn có mười lăm phút nữa thì chúng tôi thay ca rồi."
"Chúng ta không ăn ở đây sao?"
"Cậu ngốc à, bị hộ gia đình nơi này nhìn thấy còn không khiếu nại tôi sao. Chúng ta ăntrong phòng điều khiển, anh em tốt của tôi cũng ở trong đấy."
Hứa Lang vừa nghe, trong lòng liền vui vẻ lên, nỗ lực mấy ngày nay không có uổng phí.
Vì điều tra rõ Tống Lâm rốt cuộc có tới đây hay không, Hứa Lang liền nhớ thương lêncamera giám sát bên này, cho nên mấy ngày nay Hứa Lang đều sẽ mang theo đồ ăn tới bên này cùng anh bảo vệ tạo mối quan hệ tốt, rốt cuộc có quan hệ tốt mới có khả năng tiếp xúc đến video theo dõi của khu biệt thự.
Kỳ thật Hứa Lang đến đây còn có một nguyên nhân khó có thể mở miệng.
Mấy ngày nay Bạch Nhứ Phi vẫn luôn ở bệnh viện, Hứa Lang không muốn thấy cô ta, cho nên liền nhân lúc tìm manh mối mà đi ra khỏi bệnh viện.
Quả thực, mắt không thấy tâm không phiền, tinh thần thoải mái.
Chờ sau khi bọn họ thay ca xong, anh bảo vệ liền dẫn Hứa Lang tới phòng điều khiển.
Phòng điều khiển "chướng khí mịt mù", các loại thùng mì nằm trong góc tường, tàn thuốc cũng ném khắp nơi, "Thượng Tử, chú mày không biết quét tước một chút sao, đều không có chỗ đặt chân rồi này."
Anh bảo vệ phụ trách theo dõi được xưng là Thượng tử kia gãi gãi đầu, không thèm để ý mà nói: "Không sao cả."
Anh bảo vệ trừng người đó một cái, sau đó để Hứa Lang chờ ở bên ngoài, sau khi anh ta thu thập nửa ngày, Hứa Lang mới bước vào.
Lấy thịt kho từ trong túi ra, bày lên bàn, Hứa Lang nhìn hai mắt của Thượng Tử sắpkhông mở ra được nữa, hỏi: "Anh trai, anh qua đây ăn chút gì đi?"
Mùi thịt thơm lừng k1ch thích đầu lưỡi con người, anh trai Thượng Tử ngượng ngùng cười cười, "Còn có phần của tôi nữa à?"
"Đương nhiên."
"Chờ, tôi đi lấy chai rượu trắng mà tôi cất giữ lâu nay ra uống."
Anh bảo vệ nhíu nhíu mi, "Đi làm không thể uống rượu."
Hứa Lang chớp chớp mắt, vội vàng nói: "Các anh cứ uống đi, tôi không uống, tôi có thể trực ban giúp anh trai Thượng Tử."
"Anh nhìn nhìn xem người ta," Thượng Tử vỗ vỗ bả vai Hứa Lang, "Cảm ơn người anh em."
Sau khi chờ hai người ăn nhậu đã đời, đều say bất tỉnh nhân sự, trong miệng Hứa Lang ngậm cánh vịt, chậm rì rì mà đi đến trước màn hình theo dõi, dựa theo thao tác khi làm ở bệnh viện mấy ngày trước, tìm ra video giám sát ngày mà Tống Lâm xuất viện.
Sau khi gặm hết hai cái cánh vịt, xe của Chu Sùng Dương mới xuất hiện trong videotheo dõi, nhưng cửa sổ xe lại đóng gắt gao, hơn nữa, thoạt nhìn trên ghế phụ cũng không có người, giống như chỉ có một mình Chu Sùng Dương.
Hứa Lang lại tìm ra video giám sát đối diện cửa biệt thự của Chu Sùng Dương, kỳ quái chính là, video theo dõi ở chỗ đó hỏng rồi.
Là do người làm hỏng sao?
Video theo dõi đối diện biệt thự của Chu Sùng Dương không thể dùng, Hứa Lang nghĩ nghĩ, từ đoạn đường đi đến biệt thự của Chu Sùng Dương cho đến trước cửa biệt thự của hắn, hình như có một cái camera theo dõi, Hứa Lang tìm nửa ngày mới tìm được trên màn hình cảnh Chu Sùng Dương đang vội vàng lên xe.
Lần này, vốn dĩ cửa sổ sau của xe đang nhắm chặt lại lộ ra một chút chỗ hở, Hứa Lang thấy được một cái đầu chợt lóe qua.
Trên xe trừ bỏ Chu Sùng Dương, còn có một người khác!
Nhưng bởi vì thấy không rõ được bộ dáng cụ thể, cho nên khó có thể xác định ngườibên trong là Tống Lâm. Hứa Lang không tin tà mà lại tìm vài góc độ theo dõi khác nữa, kết quả không thu hoạch được gì.
Trong miệng cậu đang ngậm cánh vịt, thần sắc uể oải mà nhìn màn hình, chẳng lẽ manh mối liền chặt đứt ở đây sao?
Tiếng ngáy hết đợt này đến đợt khác từ trong miệng của hai anh em bảo vệ truyền ra, Hứa Lang ấn nhẹ lên huy3tThái Dương, đi ra ngoài hít thở thông khí, không biết điều tra cục điều tra đến đâu rồi?
Có thể đi tìm mẹ của Tống Lâm hỏi một chút tình huống điều tra. Nhưng sắc trời hiện tại đã tối, vẫn là nên để ngày mai rồi đi.
Sau khi chờ hai người tỉnh dậy, Hứa Lang mới đi lên xe buýt, nhàn nhã mà quay vềbệnh viện.
Kể từ ngày đó, Chu Sùng Dương đã mấy ngày không thấy được Hứa Lang, một là bởi vì ban ngày ở bệnh viện bị Bạch Nhứ Phi dây dưa, hai là bởi vì không biết Hứa Lang đi đâu cả.
Gọi điện thooại thì cậu cũng không bắt máy, hắn cứ đi đến phòng bệnh của cậu một chuyến lại một chuyến, cũng không thấy thân ảnh của cậu.
Chu Sùng Dương dụi tắt điếu thuốc trong tay, thần sắc không rõ mà nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn đuốc của toà nhà văn phòng đối diện sáng trưng.
"Bác sĩ Chu, lại tới kiểm tra phòng à!"
"Sa Bố huynh đệ" khó hiểu hỏi, vị bác sĩ Chu này hôm nay đã tới không dưới mười lần, có thứ gì mà kiểm tra chứ, anh ta không hiểu được.
"Cậu ấy còn chưa trở về?"
"Sa Bố huynh đệ" nhìn nhìn giường bệnh cách vách trống không, "về rồi, vừa mới về, cậu ấy đang ở nhà vệ sinh ấy."
"Nhà vệ sinh?"
Chu Sùng Dương đi ra phòng bệnh, bước chân không nhanh không chậm dần dần hỗn độn lên, nói thật, hắn căn bản không biết rốt cuộc hắn đang hoảng loạn cái gì, chẳng lẽ là sợ Hứa Lang biến mất?
Bước vào nhà vệ sinh, Chu Sùng Dương liền nhìn thấy Hứa Lang đang rửa tay, hắn đi vào, khoá cửa phòng vệ sinh lại.
"Làm gì?"
"Em đã đi đâu?"
Hai người đồng thời mở miệng.
"Đi ra ngoài giải sầu, tránh ra, em muốn đi ra ngoài, em đang mệt chết đây."
Hứa Lang duỗi tay muốn đẩy Chu Sùng Dương đang đứng dựa vào cửa ra, không nghĩ tới bị hắn nắm cánh tay lại, tiếp theo liền thấy hắn cúi đầu ngửi ngửi lên cổ cậu.
"Mùi thuốc lá?"
Bàn tay của hắn dần dần buộc chặt, Hứa Lang bị nắm có hơi đau, lắc lắc cánh tay, "Anh buông tay ra một chút, em có hơi đau."
"Ai hút?"
"Em tự mình hút, không được sao!"