Khu biệt thự quý hiếm Lục Gia Loan ở thành phố Hạ Hải.
"Đứa nhỏ của nhà đó đã lâu không có ra cửa phải không?"
"Đúng rồi, từ khi sự kiện kia xảy ra, đứa nhỏ đó đã không ra khỏi nhà một bước, có thể đã chết ở bên trong luôn hay không?"
"Đừng nói bậy, mấy ngày trước tôi còn thấy Cậu của cậu ta chạy xe thể thao tới cho đồ cậu ta mà."
"Haiz, đứa trẻ thật đáng thương."
Hai người phụ nữ trung niên xách vỏ rau, tay kéo tay đi qua một toà biệt thự, đứng ở bên ngoài nói chuyện hồi lâu.
Trong toà biệt thự bị nói xấu kia, ánh mặt trời tươi đẹp xuyên qua của sổ sát đất chiếu vào trong phòng, toàn bộ ngôi nhà im ắng, chỉ có một người ngồi trên bàn cơm, một thanh niên thanh tú nhưng thoạt nhìn không có tinh thần đang ăn bánh mì nướng, tốc độ nhai rất chậm.
Kim phút của đồng hồ treo trên tường xoay hai vòng, cậu mới nuốt hết bánh mì xuống bụng một cách khó khăn.
Hứa Lang bưng ly sữa bò lên, nhấp một ngụm nhỏ, đôi mắt híp híp, thoạt nhìn uể oải, không phấn chấn.
8 giờ, đồng hồ vang lên.
Hứa Lang vỗ vỗ mảnh vụn bánh mì trên đùi xuống, chậm rãi đứng lên.
Hôm nay là ngày đầu tiên Hứa Lang nhậm chức, cũng là lần đầu tiên cậu bước ra khỏi nhà trong vòng một năm nay.
Lúc đầu Hứa Lang không định đi tìm công việc.
Nhưng người Cậu thích lo chuyện bao đồng của cậu luôn muốn cậu ra ngoài tìm công việc, nói lời hay là, đi ra ngoài giải sầu, không cần cứ ngồi ngốc trong phòng cả ngày.
Cậu của cậu còn nói: "Không cần sợ hãi, bên này sẽ không có hung thủ bắt cóc con, nhân lúc còn tuổi trẻ mà ra xem bộ mặt thành phố. Nếu giống như cha mẹ con tuổi xuân chết sớm, muốn nhìn cũng nhìn không được đâu."
Cha mẹ Hứa Lang sớm đã qua đời, hơn nữa còn để lại cho cậu một bút di sản lớn, bao gồm luôn căn biệt thự nằm trong khu cao cấp ở trung tâm thành phố mà Hứa Lang đang ở. Cho nên, dù cả đời Hứa Lang không có công việc, thì khối tài sản đó cũng đủ cho cậu sống phú quý hết đời.
Công việc mà Cậu của cậu giới thiệu là công vụ cơ quan nào đó —— cục điều tra, chuyên môn xử lí tình tiết các vụ án kiện về tội phạm hình sự, đặc biệt là những án kiện hình sự nghiêm trọng, phức tạp, khó giải quyết gây ảnh hưởng đến dư luận xã hội.
Cậu của Hứa Lang suy xét đến việc cậu đã tách biệt với xã hội gần một năm nên đã tri kỷ mà chọn công việc này - gần nhà lại ổn định.
Hứa Lang đi đến bên cửa sổ sát đất, nhìn chăm chú vào căn biệt thự đối diện.
Chủ nhân căn biệt thự kia đã lâu không có xuất hiện, cũng hình như gần một năm rồi.
Hứa Lang nghĩ đến giấc mơ tối hôm qua, trong mơ có tiếng súng chói tai, còn có máu đỏ văng đầy khắp nơi, mùi rỉ sắt thậm chí vẫn còn quanh quẩn trên chóp mũi của cậu.
Trong mơ, cậu thấy, chủ nhân căn biệt thự đối diện bị xử bắn, não sền sệt văng đầy mặt Hứa Lang.
Tiếng chuông di động trong phòng khách đánh vỡ hồi ức cảnh trong mơ của Hứa Lang, cậu lê dép lê đi đến cạnh bàn, cầm lấy điện thoại, "Alô".
Đầu kia điện thoại xuất hiện giọng nam phấn khởi, Hứa Lang khó có thể tưởng tượng, người có tinh thần phấn khích ở buổi sáng tinh mơ như vậy vẫn còn là con người sao?
Chẳng lẽ là người thằn lằn trong truyền thuyết?
Đầu kia điện thoại đúng là người Cậu đã sắp xếp công việc cho cậu.
"Hứa Lang, thằng nhóc thối nhà con, đã thức chưa hả, nhanh nhanh chỉnh chu bản thân, một chút nữa Cậu đến chở con đi làm."
Hứa Lang hơi nhăn mày, chậm rì rì mở miệng: "Không cần đâu ạ, con đi một mình là được."
"Con biết đường đi sao? Con đã tách biệt một năm khỏi xã hội rồi, còn biết cách tạo các mối quan hệ sao?"
Mối quan hệ? Còn phải tạo mối quan hệ nữa hả? Thật là không thể hiểu được, tạo mối quan hệ có quan trọng như vậy sao?
"Con biết."
"Con không biết, chờ xem, còn năm phút nữa Cậu đến nhà con."
Nói xong, liền quyết đoán cúp máy.
Hứa Lang có chút nôn nóng, cảm giác cứ như là khi còn nhỏ bị cha mẹ bắt đi học mẫu giáo trong khi mình không muốn đi vậy. Cậu cảm thấy phiền, tức giận bỏ di động xuống, cả người mềm nhũn nằm trên sô pha, bắt đầu trạng thái "chờ thời".
Chỉ là lần này thời gian "chờ thời" ngắn lại, năm phút sau, Hứa Lang ngồi trong chiếc xe thể thao vô cùng nổi bật của Cậu.
Còn là màu đỏ rực.
"Chúng ta phải đến chỗ cơ quan công vụ, Cậu lại lái chiếc xe thế này không thấy hơi kì sao?"
Cậu mập mạp của cậu cười hì hì, vuốt chiếc xe yêu dấu của mình, "Có gì đâu mà kì, Tiểu Hồng của Cậu xinh đẹp biết bao nhiêu."
Hứa Lang biếng nhác mà quăng cho Cậu mình ánh mắt xem thường, "Đi thôi."
Thủ tục nhậm chức rất đơn giản, bởi vì Hứa Lang không phải vào bằng con đường thi cử chính quy, cho nên thuộc về nhân viên ngoài biên chế, tiền lương không cao, nhưng đãi ngộ khá tốt, rốt cuộc Hứa Lang cũng không thiếu tiền, tới nơi này cũng không phải để kiếm tiền nuôi cả nhà, chỉ là vì chiều theo lời của Cậu mình mà thôi.
Hứa Lang bị phân phối đến công việc đơn giản nhất, những cũng là nơi có tính bảo mật cao nhất, "Phòng vật chứng". Cậu được an bài vào khu vực mà vật chứng có tính ổn định mạnh, không dễ dàng bị tổn hại.
Phòng vật chứng có không gian rất lớn, bước vào cửa là thấy ngay một bàn làm việc, mặt trên là máy tính bàn, phía sau bàn làm việc có rất nhiều giá đỡ lớn, mặt trên bày những vật chứng phạm tội bạo lực nghiêm trọng trong địa bàn thành phố.
Hứa Lang đi đến chỗ để vật chứng đầu tiên, cậu thấy một sợi dây thừng, mặt trên còn dính vết máu khô đã đen sạm. Dây thừng đựng trong một cái túi trong suốt đã được niêm phong lại, trên túi còn có dán giấy giới thiệu án kiện.
"4.12" án giết người liên hoàn
Vật chứng: Di động. Chụp ảnh phong ấn.
Sau khi điều tra, xác định là vật chứng của vụ "4.12" án giết người liên hoàn, đã niêm phong bảo tồn.
Vừa thấy di dộng, tròng mắt Hứa Lang đột nhiên co chặt, cả người hơi hơi run rẩy, nhưng rất nhanh cậu đã điều chỉnh lại trạng thái của mình. Nhưng tầm mắt của cậu vẫn dừng lại ở trên chiếc di động đó, cứ như là trên đó có đồ vật mà cậu vô cùng hứng thú.
Hứa Lang rũ mắt, chậm rãi giơ tay lên s0 soạng, mới đầu chỉ là cảm giác lạnh lẽo của chiếc túi bị niêm phong, nhưng sau đó nhiệt độ lại tăng lên đến cực nóng, Hứa Lang muốn rút tay ra, nhưng tay cậu cứ như bị chích keo dính lên, bỗng nhiên cậu cảm thấy đầu óc hỗn độn, có thứ gì đó bay ra khỏi cơ thể cậu.
Thẳng đến khi cậu cảm thấy bị dịch chuyển, Hứa Lang nhắm mắt lại, hoàn toàn mất đi ý thức.
Cửa phòng vật chứng đóng chặt, an tĩnh đến khiếp người, giống như có một cái chắn ngăn cách toàn bộ thế gian, ngăn cách phòng vật chứng thần bí này ở một không gian khác, mà trong không gian này, ngoại trừ Hứa Lang đang nằm trên mặt đất cùng với toàn bộ công cụ phạm tội ở trong phòng thì không còn gì khác.
Đương nhiên, những người khác cũng không định tiến vào xem thử, bởi vì một khi họ tới gần phòng vật chứng thì sẽ bị chính ý thức của mình kéo sự chú ý đến chuyện khác, tóm lại, họ sẽ không chủ động tiến vào phòng vật chứng.
"Chào mừng tiến vào "Hệ thống "Chạy thoát khỏi tay hung thủ "", tôi là Hệ thống giữ gìn 01. Sau khi kiểm tra, thành viên mới Hứa Lang có thể lực phù hợp tiêu chuẩn. Tinh thần lực...." Âm thanh điện tử tạm dừng, tinh thần lực thấp như vậy tại sao lại bị lựa chọn?
"Tinh thần lực thấp hơn 10%, đạt tới 0 sẽ bị trục xuất khỏi hệ thống."
Hứa Lang nằm trên chiếc giường lớn mà mình quen thuộc 27 năm, mở to mắt, mặt không biểu tình, nghe thanh âm không biết từ nơi nào truyền đến.
Ký ức của cậu dừng lại ở trên chiếc di dộng nóng rực trong phòng vật chứng, vì sao trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, chính mình lại về nhà, hơn nữa cậu tan tầm như thế nào, không có một chút kí ức nào về việc cậu về nhà.
Trên trần nhà xuất hiện một vệt đen, vệt đen ngày càng mở rộng, mũi của Hứa Lang cũng ngửi thấy một mùi giống như mùi máu, "Đây là đâu?"
Cho dù Hứa Lang không ra khỏi cửa xã giao, nhưng chỉ số thông minh vẫn phải có, từ khi cậu sờ lên dây thừng kia, mọi chuyện đã thoát ly khỏi tầm kiểm soát.
Từ khi nào? Trên trần nhà tuyết trắng lại có một vũng máu lớn, còn ngày càng khuếch đại hơn.
Thanh âm máy móc kia tạm dừng nói chuyện, sau khi điều chỉnh thử một chút công năng, một lần nữa mở miệng trả lời vấn đề của cậu, "Đây là khu biệt thự quý hiếm Lục Gia Loan ở thành phố Hạ Hải, nhà của chính Hứa Lang anh."
Hứa Lang trích ra một ít sức lực để trợn trắng mắt, "Tôi biết đây là nhà của tôi. Nhưng nhà này không phải thực sự là nhà của tôi."
Hệ thống 01 lại "xoè xèo" (*tiếng chặp điện*) trong chốc lát, "Đúng vây, là linh hồn của anh bị hệ thống của chúng tôi kéo vào nhà của anh ở một không gian khác."
Tin tức trong những lời này có hơi nhiều, đầu tiên, vấn đề linh hồn.