Ta Mới Là Duy Nhất

Chương 39




Mạc Tử Kỳ vốn định đi ngủ nhưng trằn trọc mãi chẳng ngủ được. Nghe tiếng sấm vang bên ngoài, tâm trạng nàng càng nặng nề hơn.

Cơn mưa mạnh hơn bao giờ hết, từng hạt mưa nặng đập vào mái ngói, gió lốc cuốn bụi bay trắng xóa, lại cuốn không biết bao nhiêu là cánh hoa, cành lá nữa. Nhân dân vui vì cơn mưa này, thế nhưng họ đâu biết, tiếp sau cơn mưa nặng này là một cuộc chiến nặng nề, từ ám đấu thành minh tranh. Không ai biết, cũng không ai ngờ được tình cảnh sẽ như thế nào, chỉ có những người phá hủy không gian yên tĩnh mới biết được nó mạnh thế nào, và cũng chỉ những người ra sức bảo vệ giang sơn tươi đẹp này, mới mơ hồ cảm nhận được chuyện gì sắp xảy tới.

oOo

Trong một mật thất, ánh đèn nến chiếu rõ hai vách tường đầy văn thư. Chính giữa mật thất có một cái bàn lớn, xung quanh gần chục người ngồi.

Đáng chú ý nhất là một nữ nhân che mặt bằng tấm vải lụa ngồi ngay đầu tiên. Mái tóc đen mềm mại vấn thành một búi, cài một cây trâm vàng, theo từng cử động nàng ta, dải ngọc trên cây trâm rung nhè nhẹ.

Phía dưới là bộ váy hoa lệ màu đỏ rực rỡ được may từ gấm thượng hạng. Phần cổ, cổ tay và phía cuối bộ váy thêu hoa văn cổ bằng chỉ vàng, lộng lẫy vô cùng.

Bàn tay nàng ta trắng nõn, từng ngón thon dài để trên mặt bàn gỗ gỗ “cạch…cạch”. Cổ tay đeo chiếc vòng ngọc lưu ly màu nhạt, trên vòng khảm đến ba bông hồng nhỏ màu đỏ tươi, lại đính thêm không biết bao nhiêu viên ngọc cỡ nhỏ.

“Để Công Chúa tự mình đến đây, thật ngại quá!” Nguyên Mão ngồi kế bên trái, khom mình nói, còn đâu cái giọng tự cao hằng ngày.

“Hừ.” Nữ nhân thay đổi tư thế, tay để trên ghế, chống cằm, một bộ dạng lười nhác nhưng cũng tràn đấy khí chất uy nghiêm: “Liệu mà làm cho tốt.”

“Dạ, thần sẽ cố gắng, nhất định không phụ mệnh ạ.”

Nữ nhân không nói gì. Tấm vải lụa trắng che hết biểu cảm trên gương mặt nàng ta. Nàng ta đẩy ghế đứng dậy, bước khỏi căn mật thất.