Sửu Hoàng

Chương 32




Suốt 150 năm Đại Á hoàng triều, thái y viện vẫn luôn thiết lập tại trong hoàng cung. Năm thứ 151 Đại Á, Thịnh Lẫm đế tiếp thu ý kiến của thái y đứng đầu viện lúc đó là Tề Lẫm Vương, xây lại thái y viện ở ngoài cung. Từ đó về sau, thái y viện bắt đầu chính thức quản lý tất cả y dược chính vụ của quốc gia, bao gồm chẩn bệnh, thu phí, đánh giá dược giới, chỉnh lý, biên soạn y thư, thu mua dược thảo, nghiên phát dược vật, bồi dưỡng y sĩ, tuyển chọn y quan.

Nguyên bản vốn là thái y chỉ chẩn bệnh cho hoàng gia và các quý tộc, dần dần chính thức trở thành một thể hệ. Ngoại trừ ở ngoài kinh thành, phàm là thành trấn có ba nghìn nhân khẩu trở lên nhất thiết phải có ít nhất một y quan. Các thái y cũng bắt đầu căn cứ theo sở trường khác nhau, phân khoa, thay phiên nhau trực.

Tới hôm nay, từ lúc thành lập Đại Á đã trải qua 270 năm, luôn có thái y túc trực ở Ngự dược phòng hoặc ở đâu đó trong cung. Ngoại trừ Ngự dược phòng tại bên ngoài, nếu như phi tử, long tử, long nữ của hoàng đế tương đối nhiều, các thái y cũng sẽ luôn phiên ở phòng chờ, sẵn sàng nghe tuyên triệu bất cứ lúc nào.

Đến khi Bình Vũ đế lên ngôi, các phi tần của tiên hoàng đều được đưa đến am ni cô, hoặc đuổi về quê cho bổn gia phụng dưỡng. Hắn cũng chỉ có duy nhất một tần phi nhưng nàng thường bị người ta lãng quên nên không tính. Không có nữ tử, lại biết cách tự giữ thân thể luôn hảo nên các thái y tiến cung chẩn bệnh đều chờ tại Ngự dược phòng.

Ngự dược phòng tuy nói là phòng, kỳ thực chính là một đại viện tử tương đối rộng rãi. Vừa vào đã thấy cả trăm căn phòng nối liền với nhau, ngoài cửa từng gian phòng đều có treo một mộc bài, ghi rõ trong phòng có dược vật nào hoặc vị y quan nào phụ trách.

Ngự dược phòng cũng có thái y thường trú tại đây, Vương Triết Cầm, Vương thái y chính là một trong số các vị đó.

Vị Vương thái y này đã bốn mươi hai tuổi, khác với lớp trẻ lúc ấy, ông vào cung từ khi còn nhỏ, ở trong này đã gần ba mươi năm, từ một trợ thủ nhỏ bé từng bước một leo lên chức vị độc đương nhất diện (đứng đấu một phương diện nào đó) như bây giờ.

Thúc thúc của ông nguyên lai vốn là thái y trong cung, khi trước dẫn ông vào. Đáng tiếc thúc thúc mệnh bất hảo, bởi vì ái phi mà tiên đế yêu mến qua đời nên ba vị thái y chẩn bệnh cho phi tử bị đem chém, thúc thúc ông là một trong số đó. Đương nhiên đó là sự tình xảy ra rất lâu trước kia, khi đó ông chưa đến hai mươi.

Nhưng không thể phủ nhận chính là cái chết của thúc thúc đã dạy ông khắc sâu một điều : xem bệnh cho ái phi, luyến sủng của hoàng đế không cầu chữa hảo chỉ cầu không chết là được. Nghìn vạn lần đừng giống như thúc thúc ông, để chữa hảo cho vị phi tử kia mà vắt hết tâm trí, cuối cùng binh hành hiểm chiêu, trái lại còn phạm sai lầm mất đi một tính mệnh.

.

“Cạch cạch”

.

“Quấy rối ngài rồi, Vương…thái y sao? Ta hình như bị bệnh rồi, ngài xem hộ ta được không?” Người ở ngoài cửa gõ mấy tiếng xác nhận rồi thò đầu vào, tiến đến hỏi.

Vương Triết Cầm đang xem y thư ngẩng đầu lên, nghe thanh âm hình là thị vệ trong cung, nhưng thị vệ sẽ không tới Ngự dược phòng xem bệnh, tới nơi này chỉ có người trong hoàng thất và các thái giám, cung nữ.

.

Vừa ngẩng đầu liền phát hiện người thái giám kia, tiếng nói kỳ quái, không có cảm giác lanh lảnh giống thái giám bình thường mà có điểm khàn khàn nhu hòa, hiện tại còn nồng đậm giọng mũi. Vương thái ý dù sao cũng hành nghề y nhiều năm, chỉ nghe qua là biết người này không chỉ mắc phong hàn, mà dây thanh đới cổ họng có thể đã từng chịu thương tổn.

.

“Vị công công thỉnh tiến lại đây, xin hỏi ngài xưng là….A, ta nhận ra ngài! Trương công công?” Vương Triết Cầm may mắn rất nhanh chú ý tới phục sức của thái giám này bất đồng so với thái giám bên cạnh ông.

.

Trương Bình, Trương tổng quản. Hiện tại chỉ cần là người ở trong cung, sẽ không có người nào chưa từng nghe qua tên này, cũng không ai không biết y chính là đệ nhất tâm phúc bên cạnh đương kim thánh thượng.

.

Đối với việc vị tâm phúc này chạy tới nhượng ông xem bệnh, Vương thái y tâm tình rất bình tĩnh. Ông tuy không tiếp xúc nhiều với thủ lĩnh thái giám nhưng nghe phong phanh vị này tính tình coi như trung hậu, đối đãi với thuộc hạ cũng không hà khắc, chung quy là một người ăn ở tương đối hảo. Thậm chí còn có người nghe đồn vị Trương công công này….có điểm ngờ nghệch.

.

“Trương Bình bái kiến Vương thái y.” Trương Bình chắp tay hành lễ.

.

Vương Triết Cầm vội vã đứng dậy, liên thanh nói: “Không dám không dám. Trương công công mời tọa bên này, nghe thanh âm ngài thì hẳn là đã nhiễm phong hàn.”

Thỉnh Trương Bình tới trước bàn để bắt mạch như bình thường, Vương thái y quay đầu lại gọi tiểu đồ đệ đang ở phía sau chỉnh lý thảo dược : “Tiểu Vân, đến hầu hạ bên cạnh.”

.

“A! Tới ngay.” Thanh âm trong trẻo đáp lại, một tiểu nam hài khoảng chừng bảy, tám tuổi, rất hoạt bát vén rèm chạy ra.

.

“Tên chíp hôi . Đừng có suốt ngày hấp ta hấp tấp khiến người ta chê cười, còn không bái kiến Trương công công.” Vương thái y thỉnh Trương Bình kê lên đệm, bắt mạch ở cổ tay, một bên nhỏ giọng trách cứ tiểu đồ đệ.

“Tiểu Vân bái kiến Trương công công.” Tiểu nam hài le lưỡi, nhanh chóng thi lễ với Trương Bình.

“Miễn lễ.” Trương Bình thập phần hiểu rõ tâm trạng Vương thái y vì cái gì mà đặc biệt gọi tiểu đồ nhi đến. Ở trong cung làm bất cứ chuyện nhỏ gì cũng đều theo khuôn phép. Ngay cả thái y viện tối dữ thế vô tranh(không tranh với đời) cũng nhan nhản các phe phái tranh giành, nhất là các thái y ngụ lại trong cung.

.

Tuy nói thái y có chút căn bản sẽ không nguyện ý tiến cung, nhưng dù sao đó cũng chỉ là thiểu số, đại bộ phận người học y thuật ai lại không mơ có thể tiến cung đảm chức? Đây không chỉ là một loại vinh dự mà còn thêm phần khẳng định y thuật với người ngoài.

.

Vương thái y đặc biệt kêu tiểu đồ nhi tới, đơn giản là muốn nó lăng xăng trước mặt để y nhìn quen mắt, nếu như có thể được y thích thì cũng coi như có một chỗ dựa vững chắc.

Ngẫm lại địa vị y hiện tại khá lớn, Trương Bình im lặng mỉm cười. Y có nên tính đến chuyện bành trướng quyền lực yêm nô hay không? Ân, ngày nào đó sẽ nói với hoàng đế nhà y rằng mình muốn mưu triêu soán vị, để xem hắn sẽ có thuyết pháp gì.

.

Tiểu nam hài hành lễ xong, đi ra phía sau Vương thái y, thấy sư phụ nó đương nhắm mắt bắt mạch không nhìn thấy nó, lén giả mặt quỷ trêu Trương Bình.

Trương Bình nhếch miệng, lén chớp mắt vài cái đối với nam hài.

Tiểu nam hài mở to hai mắt nhìn.

Trương Bình bật cười ha hả. Với thân phận y hiện giờ ở trong cung, hầu như không có ai dám đùa vui cùng y nữa. Nhìn hài tử này bảo lưu nguyên vẹn sự trẻ con, cùng với nét ngây thơ không sợ trời không sợ đất, bụng y rất ưng. Xem ra Vương thái y tương đối quý trọng hài tử này đấy chứ.

Vương thái y mở mắt.

Tiểu nam hài vội vã giả bộ đứng nghiêm trang.

“Khụ” Vương thái y đại thể cũng có thể đoán ra Trương công công vì sao cười, cũng chẳng muốn trách cứ tiểu đồ đệ không hiểu chuyện trước mặt y, làm lơ, nói ” Bệnh công công đại khái là do làm việc vất vả, lại nhiễm lạnh trước đó. Hai ngày nay khí trời tuy ấm nhưng vẫn còn hàn khí, cũng là mùa dễ sinh bệnh nhất. Ngoại trừ chảy nước mũi, ngài còn xuất hiện triệu chứng gì không? Đã bao lâu rồi?”

“Chưa lâu lắm, sáng sớm rời giường còn hảo, tuy có điểm khó ở. Trước đây ta rất ít khi mệt mỏi, đặc biệt là hiện tại không hề đấu võ, càng không nghĩ sẽ cảm thấy mệt. Thời gian lâm triều hơi chóng mặt một chút, hạ triều quay về thì bắt đầu chảy nước mũi, họng cũng đau rát. Thái y, ngài nói ta như vậy là bị bệnh truyền nhiễm sao?”

.

Vương thái y hiểu ý, mỉm cười, nhượng Trương Bình há to miệng, nhượng y lè đầu lưỡi ra nhìn một chút.

“Ngài lo sẽ truyền bệnh cho hoàng thượng a? Tại hạ kê cho ngài hai phục dược, năm ngày gần đây ngài tạm thời không nên tiếp cận hoàng thượng. Năm ngày sau ngài trở lại chỗ tại hạ, để tại hạ xem bệnh của ngài đã hết chưa.”

“Năm ngày?”

“Đúng. Ách, chính là không cần tới năm ngày. Công công thân thể cường kiện, có lẽ chỉ cần hai ba ngày sẽ hết bệnh.” Vương thái y cho rằng Trương Bình không muốn ly khai hoàng đế một thời gian dài, vội vã sửa lại lời nói.

“Không phải, ta chỉ nghĩ năm ngày liệu có ngắn quá không. Chẳng phải nói một người bình thường không sinh bệnh nhưng đã sinh bệnh thì suốt đời không dứt sao? Ngài không cảm thấy bệnh của ta chí ít cũng sẽ kéo dài một, hai tháng?”

“Đây… đây cũng không phải không có khả năng.” Vương thái y hiển nhiên không rõ trong bụng Trương Bình đang suy tính cái gì, chỉ có thể thuận theo ý mà nói.

“Phải một, hai tháng?

“Đúng… . A! Vi thần tham kiến hoàng thượng!” Thương cảm Vương thái y thuận miệng đáp rồi mới cảm thấy thanh âm khác biệt, vừa ngẩng đầu nhìn đã sợ đến mức lập tức rời khỏi ghế, quỳ sát đất, miệng hô vạn tuế, đồng thời cũng không quên kéo tiểu đồ nhi kia một cái.

Nói chính xác, Vương thái y là lần đầu tiên nhìn thấy Bình Vũ đế nhưng hắn vận một thân long bào, hơn nữa vóc người và khuôn mặt đặc biệt, muốn người khác nhận ra cũng không khó.

Vương thái y trong lòng thấp thỏm bất an, ông ở trong cung đã đợi ba mươi năm, đối với Bình Vũ đế lúc nhỏ – người được mọi người âm thầm xưng là sửu hoàng, có chút hiểu biết. Tuy rằng lúc đó họ không trực tiếp gây thù chuốc oán, nhưng chuyện thái y bọn họ chưa từng coi trọng vị sửu hoàng tử này cũng là sự thật. Ông không sợ chuyện gì, chỉ sợ vị hoàng đế này trong lòng đối với đám thái y bọn họ có toan tính.

Bình Vũ đế cũng chẳng biết Vương thái y trong lòng đang rối như tơ vò, hắn chỉ biết, hiện tại hắn không có tâm trạng lý giải sự tình. So với nghiêm phạt trước đây, hoặc lạc tỉnh hạ thạch(bỏ đá xuống giếng, thừa cơ hãm hại), hoặc lạnh nhạt bàng quan, hắn nguyện ý để bọn họ run như cầy sấy cả ngày.

Trương Bình chẳng phải đã nói rồi sao? Hình pháp tối dằn vặt chính là để kẻ khác tự mình dọa mình, vĩnh viễn cũng không bao giờ biết khi nào thì bị trừng phạt, sẽ là loại trừng phạt gì, cứ như vậy sẽ khiến họ hoảng sợ chịu không nổi tới một ngày, là loại nghiêm phạt lớn nhất.

Hoàng đế lão đại tâm tình rõ ràng bất hảo. Trương Bình có thể chạy một mạch tới đây, nhưng hắn thì không thể làm thế. Hắn không cho những người liên quan đang túc trực ở Ngự dược phòng thông báo, chính là muốn nghe xem bệnh của Trương đại thái giám như thế nào. Hảo xảo bất xảo (khéo quá không hay), lúc hắn đến chỉ nghe được mỗi câu cuối.

“Bình thân. Trẫm hỏi ngươi, bệnh Trương Bình mất bao lâu mới có thể hảo?”

Vương thái y từ trên đất bò dậy, do dự một chút. Ông nên trả lời như thế nào mới hảo? Nghĩ kỹ một chút, có lẽ cứ trả lời thành thật.

“Tình trạng Trương công công căn bản không xấu, hiện tại chỉ nhiễm chút phong hàn, phải chú ý giữ ấm và điều trị, uống hai thang dược, sẽ không có gì đáng ngại. “

“Nói cách khác y không có bệnh gì, đúng không?”

“Cái này… tuy rằng là bệnh nhỏ, nhưng không thể lơ là. Đặc biệt….”

“Đặc biệt cái gì a?” Hoàng Phủ Kiệt thực sự không định dùng lãnh âm như vậy, nhưng cũng vô pháp không chế a.

Vương thái y thân thể có điểm hơi run, vị này cũng không hề trách ông cái gì, càng không nói ông phải làm gì, nhưng từ đáy lòng ông vẫn không ngừng cảm thấy sợ.

“Đặc biệt Trương công công hầu hạ bên cạnh bệ hạ, dù là tiểu bệnh cũng không thể sơ suất.”

Bình Vũ đế nhíu mày, ngắm con người đang đưa mắt nhìn nóc nhà bày ra vẻ mặt vô tội, nói : “Ngươi khai dược a.”

“Vâng.” Vương thái y nhanh chóng quay lại bàn kê toa thuốc. Tiểu đồ đệ của ông cũng rất nhu thuận giúp ông trải giấy, mài mực.

“Vương thái y.” Trương công công mở miệng.

“Trương công công có gì phân phó?” Vương thái y ngẩng đầu.

“Người xem mười ngày tương đối thỏa đáng a?”

“Vâng.” Vương thái y càng không ngừng nói cho chính mình nghe, ít nói ít tội.

Trương Bình phi thường kính cẩn cách xa Bình Vũ đế năm thước, khom người nói :” Khởi bẩm bệ hạ, nô tài đáng chết, mười ngày sau không thể hầu hạ bệ hạ, thỉnh bệ hạ thứ tội. Bất quá, nô tài sẽ an bài hảo người đến thay nô tài, ngài không cần quá lo lắng.”

Hoàng Phủ Kiệt im lặng, chờ Trương Bình ngẩng đầu lên, lúc này mới ngoắc ngón trỏ một cái.

Trương Bình rất điềm tĩnh lắc đầu.

Hoàng Phủ Kiệt tiếp tục ngoắc thêm cái nữa.

Trương công công vẫn lắc đầu như cũ .

“Trương Bình.”

“Có nô tài.” Trương công công làm bộ nhún nhường.

“Ai cho phép ngươi sinh bệnh hả ? Ngươi còn biết là phải hầu hạ trẫm ư ? Vậy sao ngươi dám sinh bệnh?”

Cái này có thể oán ta sao? Trương công công kinh sợ: “Nô tài biết tội.”

“Ân.”

Bình Vũ đế thanh âm không rõ tốt xấu, e hèm một tiếng dọa Trương đại thái giám, còn khiến Vương thái y đang khai thuốc bên cạnh bắt đầu cầu phúc cho Trương Bình. Mọi người nói gần vua như gần cọp, đệ nhất tâm phúc Trương Bình sợ cũng chẳng sung sướng giống người ta đồn. Ngay cả sinh bệnh cũng không cho, còn trách y không nên sinh bệnh, bệnh này nếu người muốn thì sẽ không mắc sao?

Ai, theo một vị chủ thượng như thế, cuộc sống vị Trương công công này cũng không dễ chịu lắm a.

“Vương thái y.” Ánh mắt Bình Vũ đế đảo một vòng chuyển hướng đối tượng.

“Có vi thần.” Vương thái y vội đặt bút xuống, đứng dậy cúi thắt lưng chờ phân phó.

“Bệnh của y hai ngày sau có thể khỏi?”

“Vi thần tận lực.” Thương cảm Vương thái y trên trán toát thêm một tầng mỏng mồ hôi hột.

“Trương Bình, trẫm cho ngươi hai ngày. Nếu như trong hai ngày không hết bệnh, chức tổng quản thái giám ngươi không cần giữ nữa.” Bình Vũ đế lưu lại những lời này xong, liền phất tay áo rời đi.

Trương Bình há hốc miệng, không thể vậy a?

Vương thái y âm thầm thở nhẹ một hơi, ông còn tưởng rằng hoàng đế bệ hạ sẽ nói với ông trong vòng hai ngày không chữa hảo bệnh Trương Bình, ông sẽ có kết cục ra sao. Hoàn hảo! May mắn vị này coi như chỉ là một thái giám để hoàng đế chơi đùa, không giống như người khác ngầm đồn thổi rằng Trương công công chính là luyến sủng tâm ái của bệ hạ.

Trương Bình quay đầu, ánh mắt vô thức hướng về phía Vương thái y. Vương thái y cười xấu hổ.

Trương Bình ai thán một tiếng thật dài , nói: “Vương thái y, phiền ngài bốc thuốc a.”

“Trương công công khổ cực rồi. Bệ hạ hắn tuy rằng nói như vậy nhưng đủ thấy bệ hạ có bao nhiêu nể trọng Trương công công.” Vương thái y sợ rằng suy nghĩ trong lòng mình bị Trương Bình nhìn ra, vội vã khen tặng.

Trương Bình bày ra khuôn mặt thành thật, thoạt nhìn thập phần thành khẩn, trả lời: “Đúng vậy, nhận được ưu ái của hoàng thượng, ta cũng muốn mau chóng khôi phục sức khỏe để tiếp tục hầu hạ hoàng thượng. Làm phiền Vương thái y.”

“Không dám, Trương công công nếu như có việc phải đi trước, đợi lát nữa tại hạ sẽ phái tiểu đồ nhi đem dược đã phối hảo đến chỗ ngài.

“Vậy phiền Vương thái y rồi”.

“Trương Bình!” Bên ngoài truyền đến tiếng rống sốt ruột của hoàng đế lão đại.

Trương Bình vội vã đáp lại, vội vội vàng vàng hướng Vương thái y thi lễ rồi cáo từ.

Chờ Trương Bình rời phòng, Vương thái y cuối cùng đã có thể nhẹ nhõm thả lỏng người, chợt nghe tiểu đồ đệ bên cạnh ông khó hiểu nói:

“Sư phụ, vị Trương công công kia là người như thế nào a? Vì cái gì mà y đến xem bệnh, hoàng thượng cũng tới? Chẳng phải nói người sinh bệnh không được tiếp cận hoàng thượng sao?”

Vương thái y lờ mở hiểu. Đúng a, dù Trương công công có là đại tâm phúc trước mặt hoàng thượng, nhưng là đâu đến nỗi y đến xem bệnh, hoàng thượng cũng tới a?

Nhìn thái độ vị kia cũng không giống như sủng ái Trương đại thái giám, lẽ nào… ?

Vương thái y kinh sợ. Dốc sức nghĩ xem trưóc đây có gây ra sự tình gì đắc tội với vị đế hoàng này hay không. Ngay cả tiểu đồ nhi gọi ông hai tiếng cũng không nghe thấy.

Bên ngoài Ngự dược phòng, trên dường tới Thượng thư phòng.

“Tới đây.”

“Bệ hạ, nô tài ta muốn bảo trì cự ly an toànvới ngài.”

“Không cần.”

“Cần. Nếu như ngài ngã bệnh thì biết xử lý sao?”

“Ta sẽ không sinh bệnh.”

“Nô tài ta cũng cho rằng bản thân sẽ không sinh bệnh, nhưng nô tài đã sinh bệnh rồi.”

“Đừng có nô tài này nô tài nọ!” Hoàng đế đại nhân tức giận: “Một chút phong hàn nhỏ không phải chuyện to tát gì.”

“Nghiêm trọng a.” Trương công công nói chắc như đinh đóng cột.

“Ta nói không phải chuyện nghiêm trọng.”

“Sẽ có người truy ra là do tiểu nhân.”

“Hắn dám!”

Cũng chẳng biết hai vị này có để ý hay không, các cung nữ thái giám cùng bọn thị vệ phụ trách hầu hạ, bảo hộ tự nhiên cùng giật lùi lại giữ khoảng cách.

“Tiểu nhân không dám. Nếu như tiểu nhân lây bệnh cho ngài, tiểu nhân có chết cũng khó đền hết tội. Bệ hạ, nếu như ngài bị bệnh, bọn họ sẽ lôi tiểu nhân nhốt trong lao, dùng roi đánh.”

“Trương Bình!” Nhãn thần Hoàng Phủ Kiệt đã tương đối đáng sợ: “Ngươi nếu như không đến đây, ta hiện tại để ngươi nếm thử mùi vị bổng tử.”

Trương Bình ngẩng đầu, ánh mắt có thể nói là khá u oán “Hoàng thượng, tiểu nhân ta bị bệnh.”

“Bị bệnh thì uống thuốc! Ngươi nhiễm một chút phong hàn nhỏ, chứ dưỡng bệnh nặng cái gì!”

“Ta cũng không muốn a, thế nhưng nếu như ta tiếp tục lưu lại bên người hầu hạ, chỉ sợ vốn là ba ngày có thể hảo bệnh, sẽ kéo dài thành ba tháng, nói không chừng lúc đó…”

“Câm miệng!” Hoàng Phủ Kiệt tức khí, hận không thể dùng roi đánh y một trận, y đâu phải thực sự mất trí, ngay cả lúc sinh bệnh cũng không bỏ qua việc châm chọc hắn.

Trương Bình dùng nhãn thần khiển trách: tại ngươi thượng lão tử đến mức trọng thương, hiện tại nhiễm phong hàn một chút nói không chừng ngươi còn cảm thấy hứng thú bắt chẹt ta!

“Hơn nữa ngươi cũng vừa nói đó thôi, muốn ta trong vòng hai ngày hảo bệnh. Vậy mà ngươi còn dùng cái kia uy hiếp ta!” Trương Bình căm giận bất bình.

Hoàng Phủ Kiệt liếc mắt quan sát y một cái, sắc mặt âm lãnh, nói :”Đây không phải là uy hiếp, quân vô hí ngôn. Nếu như ngươi trong vòng hai ngày không khỏi, vậy chức tổng quản thái giám của ngươi cũng đừng làm nữa, ngày mốt ta sai người chuẩn bị đại điển phong hậu.”

“Ngươi, ngươi dám!”

“Ngươi xem ta có dám hay không?”

Trương Bình diện vô biểu tình đứng câm lặng tại chỗ một lúc, đột nhiên sải bước đi tới bên cạnh Hoàng Phủ Kiệt, dính sát vào hắn.

Bình Vũ đế khó hiểu, cúi đầu nhìn y. Trương Bình ngẩng đầu lấy lại nụ cười âm hiểm, nói rành mạch:” Ta muốn đem bệnh truyền cho ngươi.”

… tĩnh lặng khoảng chừng trầm nửa tuần trà , Bình Vũ đế lão đại giang cánh tay ôm sát Tổng quản thái giám Trương công công của hắn, nhìn thẳng vào mắt y, ôn nhu nói :”Vậy để ta dạy cho ngươi cách truyền bệnh nhanh nhất cho ta có được không?”

Bọn thị vệ phụ trách bảo hộ tản ra, chặn thông lộ cửa ra vào, phòng ngừa bất luận kẻ nào tới gần.

Các thái giám, cung nữ phụ trách hầu hạ cùng nhau trốn trong xó, trong góc tường, đề phòng bị ngộ thương.

Hai vị lại bắt đầu nữa rồi.

Vừa nãy còn thân thiết ôm ghì lấy nhau, chẳng biết hoàng đế bọn họ nói cái gì khiến Tổng quản thái giám đại nhân phát cáu. Kết quả hai người liền động thủ.

Này mới thực là cao thủ so chiêu a. Bọn thị vệ canh cửa hiểu võ học đứng xem khẽ thở dài, nói khác đi, hai vị kia bình thường giao đấu nhiều như thế, bọn thị vệ cũng học được không ít chiêu thức. Thực sự là cao thủ a!

Thái giám cung nữ không hiểu võ học dĩ nhiên chỉ có thể đứng coi chuyện náo nhiệt, nghĩ hai người quyền tới cước đi, hoa hết cả mắt, mỗi lần đều muốn đánh ngã đối phương nằm bò ra ngoan kính, khiến bọn họ thập phần lo lắng cho an nguy hai người. Ngươi nói, Trương công công đích lá gan sao lớn như thế a? Dám động thủ đánh hoàng thượng ?!

“A ── sì!”

Bọn thị vệ len lén nhìn, xảy ra chuyện gì? Không đánh nữa sao?

Hoàng Phủ Kiệt lau đi dịch thể bất minh trên mặt, nhìn người nọ liên tiếp hắt xì thêm ba cái nữa, nước mắt, nước mũi ròng ròng, nói không chừng còn có chút nước miếng….

Hoàng đế đại nhân bèn túm lấy người nọ, bứt tay áo long bào, chùi cho y.

“Ngươi không mang theo khăn tay sao? A sì!” Trương Bình hỉ mũi.

Hoàng Phủ Kiệt yếu ớt nói: “Ta xem ngươi dùng tay áo chùi nước mũi đâu có nghĩ nhiều như thế. Ta nghĩ kẻ làm hoàng đế như vậy khẳng định chỉ có mình ta.”

“Ai khiến người làm vậy?” Trương Bình khinh bỉ tặng hắn một cái nhìn nửa con mắt, bất mãn nói thầm: “Ta tình nguyện để ngươi lấy khăn tay chùi cho ta, cầm lấy! Toàn bộ tay áo đều là vải thêu, lau mũi ta đau chết.”

Hoàng Phủ Kiệt khều khều lông mi “Trương công công, ngươi ghét bỏ long tụ của trẫm sao?” Hy vọng người như thế sẽ có ý phong hoa tuyết nguyệt (rung động con tim), chính là hắn ngu ngốc!

“Ta nào dám? Mau đưa khăn tay cho ta, ta không có đem theo. Bất quá ta nói thật, ta thực sự phải cách ly vài ngày với ngươi, nếu thực truyền bệnh cho ngươi, lễ bộ đại thần còn không xé xác ta!” Tiếp nhận khăn tay, Trương công công xì một cái thật lớn.

Hoàng đế bệ hạ đối với con người Trương công công có nhiều lý giải a, trên cơ bản Hoàng Phủ Kiệt giơ lên cái mông, y chỉ biết đối phương muốn thải khí. Thế nên vừa nhìn thấy biểu tình u oán của sửu lão đại nhà y, lập tức minh bạch.

Hảo, đừng nói ta không yêu ngươi, không hiểu thế nào là ái tình hoa tiền nguyệt hạ. Đủ rồi!

Hoàng Phủ Kiệt nhìn Trương Bình chìa bàn tay ra, lại nhìn tiếp trên bàn tay y là cẩm khăn, quay đầu bỏ đi.

“Uy uy, trả lại ngươi a! Khăn của ngươi này!”

Hoàng Phủ Kiệt dừng cước, xoay người một cái, đi tới nắm cánh tay Trương Bình lôi đi, chỉ là không cầm cái khăn.

“Uy uy, lão đại, đi đâu a? Khăn của ngươi khăn vứt đi à? Ngươi không muốn lưu làm kỷ niệm? Đây chính là lần đầu tiên trước mặt ngươi ta không thụ thương mà sinh bệnh, lần đầu tiên quý giá lưu lại……..”

Hoàng đế đại nhân quay đầu, âm trầm nói: “Trương Bình, ngươi nếu dám nói thêm một chữ, ta sẽ nhét cái khăn này vào miệng ngươi.”

Trương Bình đại nhân câm nín ngay tức khắc, nhưng chỉ được một lúc, y lắp bắp nói thầm :”Ta không phải là muốn nhắc nhở ngươi, ngoại công ngươi còn đang ở Thượng thư phòng chờ ngươi a. Ngươi kéo ta đi như vậy, lát nữa có người thấy sẽ bất hảo sao?”

Hoàng Phủ Kiệt … dừng cước, hắn đích thực đã quên chuyện này.

Ân, nếu đã quên, vậy nhượng ông ta chờ thêm nữa a. Cũng gần trưa, vừa lúc đến Thiện phòng dùng bữa.