Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

Sủng Thiếp Ở Vương Phủ - Chương 196: Chương 193





Lại một đêm trôi qua, nghe có động tĩnh, Tiểu Bảo ngồi dậy.

Lý Đức Toàn đi qua ngồi xổm trước mặt nó: "Tiểu hoàng tôn sao lại tỉnh , lão nô cho người ôm ngài ngủ thêm một lát nhé."

Tiểu Bảo lắc đầu.


Hôm nay Huệ vương cùng An vương chăm bệnh, hai người đó một người như điên, làm việc nói chuyện cũng không có chương pháp gì, một người đa mưu túc trí sợ không có tinh thần ứng phó.


(Soái- Đào Quân Trang- 17/08/2018)

Ở Càn Thanh Cung Tiểu Bảo đã có thể phân loại, tỷ như Huệ vương cùng An vương, hay Đại Vương cùng Vĩnh Vương thì đều cần nâng cao cảnh giác.


Chỉ có khi cha nó cùng Huệ vương thế tử ở đó nó mới có thể chân chính nghỉ ngơi, bất quá cũng chỉ ba ngày là có thể nghỉ ngơi một ngày, cho nên nó có thể chịu được.

Thấy Tiểu Bảo cự tuyệt, Lý Đức Toàn bảo thái giám lấy xiêm y, hầu hạ nó mặc vào.


Huệ vương cùng An vương đã tới , một người không ngáp ngớt, mặt mũi cũng không kiên nhẫn, một người trầm tĩnh kiểu như gặp phong ba cũng không kinh hãi.

Sau khi bị cấm ra, An vương thay đổi rất nhiều, nói ít hơn so với trước kia càng thấy từng trải.


Rửa mặt xong, Tiểu Bảo qua lại tẩm điện tầm vài vòng, họ đều cho rằng hài tử ở đây lâu nên mệt mỏi, Lý Đức Toàn còn khuyên Tiểu Bảo ra ngoài chơi tý đi nhưng Tiểu Bảo vẫn lắc đầu.

Huệ vương ở một bên nói: " Cha ngươi cũng thật là, con nhỏ mà vẫn cho đến đây, xem ra lão Ngũ cũng không giống thường ngày biểu hiện như không tranh quyền thế a."

Cho nên nói Huệ vương nói chuyện không có não, cũng không phải không có đạo lý.


Nói người khác mà không nhìn bản thân.


Vốn chuyện chăm bệnh không cần Triệu Tộ nhưng Tiểu Bảo chân trước đến Càn Thanh Cung, chân sau Triệu Tộ cũng đến diễn, quả thực là cũng muốn chăm Hoằng Cảnh Đế cho tận hiếu tâm.



(Soái- Đào Quân Trang- 17/08/2018)

Đúng lúc mấy vị hoàng tử khác đều có đôi có cặp, nên Ngô vương thấy Triệu Tộ cũng tới nên bảo hắn cùng Tấn Vương thành một đôi.

Tiểu Bảo không để ý tới Huệ vương, xem như không nghe thấy, ỷ vào vóc dáng nó thấp trốn đằng sau màn, không lâu sau lại chui đi ra, làm cho người ta cảm giác nó đang chơi một mình.

Huệ vương mất mặt, An vương khinh thường giễu cợt, nhưng An vương không cười Huệ vương cũng không nói gì, Huệ vương mình cũng ngồi, chỉ có thể tự chịu nội thương.

Đảo mắt buổi sáng liền qua , Tiểu Bảo vừa ăn trưa, đang định niệm sách trong chốc lát, đột nhiên có tiểu thái giám nói, Diễm Ca Nhi cùng Tuyên Ca Nhi tìm nó .

Lý Đức Toàn ở đây, Tiểu Bảo nói một tiếng với ông ta, nhờ ông ta nhìn hoàng gia gia.

Nhìn như lời trẻ con kì thực mỗi lần Tiểu Bảo nhất định phải đi đâu trong chốc lát, nó đều nói như vậy với Lý Đức Toàn.


(Soái- Đào Quân Trang- 17/08/2018)

Lý Đức Toàn cảm thán tận tâm mặc dù không biết tiểu hoàng tôn tự nghĩ hay Tấn Vương dạy, nhưng bất kể thế nào phần tâm hiếu nghĩa này so với mấy kẻ giả nhân giả nghĩa kia tốt hơn rất nhiều.


Hiện thời Tiểu Bảo nói chuyện với Lý Đức Toàn rất nhiều , cũng làm cho Lý Đức Toàn thay đổi, để Tiểu Bảo yên tâm, Lý Đức Toàn vỗ ngực, bảo đảm nhất định không phụ nhờ vả của nó.

Tiểu Bảo đi gặp Diễm Ca Nhi cùng Tuyên Ca Nhi.

Những ngày này hai người thỉnh thoảng cũng sẽ tìm Tiểu Bảo trò chuyện.


Trong thượng thư phòng chương trình học vẫn liên tục không ngừng, nhưng không có Tiểu Bảo, Diễm Ca Nhi cùng Tuyên Ca Nhi cảm thấy không có hứng thú.

"Ngươi khi nào trở về? Ngươi không đi học, mỗi ngày ta học không có ý nghĩa, sáng nào cũng trễ ." Tuyên Ca Nhi hít hít mũi nói, hồn nhiên không biết thẹn thùng.




Cũng không nghĩ Tiểu Bảo không đi học, cùng chuyện nó có đi học trễ hay không không có quan hệ trực tiếp nào.

" Qua ít ngày nữa ta sẽ trở lại.


Ngươi sao thế? Ta nghe ngươi hút mũi." Tiểu Bảo hiếu kỳ hỏi.


(Soái- Đào Quân Trang- 17/08/2018)

"Còn có thể thế nào , nương nói ta nhiễm lạnh , ta ăn mấy khối dưa ướp lạnh, liền biến thành thế này.


Cũng hai ngày nên đỡ rất nhiều , hai ngày trước nói không được." Tuyên Ca Nhi nói cực kỳ khoa trương, có thể hình dung sinh động nó đã làm ra trò cười, Diễm Ca Nhi ở bên cạnh nhịn không được bật cười, tất nhiên là nghĩ tới việc Tuyên Ca Nhi ngốc nghếch .

Tuyên Ca Nhi sợ nó nói ra, ánh mắt uy hiếp Diễm ca nhi, thấy Tiểu Bảo vẫn nhìn chằm chằm Diễm Ca Nhi nó linh động nói: " Thôi, đừng chỉ nói chuyện của ta, ngươi không biết Nguyệt Nguyệt cũng bị cảm mạo hả."

"Nguyệt Nguyệt cũng bệnh?"

Tuyên Ca Nhi dùng tay áo lau mũi: "Ta là nghe Châu Châu nói , Diễm Ca Nhi cũng biết.


Nghe Châu Châu nói, so với ta nàng nghiêm trọng hơn nhiều , đến bây giờ còn chưa khỏe." Vì chứng minh mình không buồn cười, nó cố ý nghiêm trọng tuyên bố.


Nghe Diễm Ca Nhi xác nhận, Tiểu Bảo đứng ngồi không yên.


(Soái- Đào Quân Trang- 17/08/2018)

Đã thật lâu rồi nó không thấy Nguyệt Nguyệt .

" Ngươi có muốn đi xem Nguyệt Nguyệt không?"

Tiểu Bảo suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Vẫn là không được, các ngươi giúp ta đi thăm nàng một chút, nói qua ít ngày nữa ta tới xem nàng."

Ba người nói vài lời, Diễm Ca Nhi cùng Tuyên Ca Nhi rời đi , Tiểu Bảo trở lại tẩm điện.

Cũng không biết là do trong nội tâm cứ nhớ Nguyệt Nguyệt, hay là Tuyên Ca Nhi lây qua buổi tối Tiểu Bảo đột nhiên sốt.

Là Lý Đức Toàn phát hiện , duỗi tay mò thử thân thể nó nóng lợi hại.

Liền gấp rút gọi thái y giúp Tiểu Bảo khám bệnh, thái y chẩn mạch, lại khai dược, nói Tiểu Bảo cần yên lòng tĩnh dưỡng, bệnh sẽ không sao.

Sự tình phát triển đến này bước này có nghĩa Tiểu Bảo không thể ở lại Càn Thanh Cung .

Nhịn một đêm, ngày kế Tấn Vương tiến cung đón Tiểu Bảo về, Tiểu Bảo còn không muốn về, vẫn cố chấp muốn ở lại.


Tấn Vương không biết khuyên sao, mặt đen lại Lý Đức Toàn mới mở miệng khuyên Tiểu Bảo trở về.



Để nó ở trong nhà dưỡng bệnh cho tốt, tranh thủ khỏe lên lại đến, Tiểu Bảo không ở đây, ngày ngày ông ta đều sẽ canh giữ ở cạnh Hoằng Cảnh Đế .

Một lớn một nhỏ ước định xong Tiểu Bảo mới không ầm ĩ.


(Soái- Đào Quân Trang- 17/08/2018)

Tấn Vương mang theo Tiểu Bảo về Tấn Vương phủ, Tiểu Bảo ỉu xìu nằm trong lòng cha, nhìn phá lệ nhu thuận.


Ngọc Nương xem mà đau lòng.


Những ngày Tiểu Bảo ở trong cung, Ngọc Nương suốt ngày ăn không ngon ngủ không ngon, gầy một vòng rồi.


Mà Tấn Vương những ngày này cũng bận rộn gấp rút trong ngoài cung, Ngọc Nương cũng không biết hắn đang bận gì, chỉ biết hắn bề bộn nhiều việc.


Hoằng Cảnh Đế bệnh làm một nhà ba người đều hao gầy không ít, đến nhị bảo không tim không phổi, ăn ngủ chơi mỗi ngày cứ tối là hỏi ca ca đi chỗ nào .

Nấu thuốc xong Ngọc Nương tự tay đút cho Tiểu Bảo uống rồi để nó nằm ngủ .

Nhị bảo cũng muốn thấy ca ca nhưng không cho nó đi vào, sợ lây bệnh.

Tiểu Bảo ngủ , Ngọc Nương mới dỗ nhị bảo đang khóc lóc om sòm: " Con nghe lời nương, chờ ca ca khỏe hơn một chút , sẽ để cho con gặp ca ca.


Nếu không con cũng bị bệnh, ca ca sao chơi với con được."

Nhị bảo cũng không biết là được Ngọc Nương thuyết phục hay sao mà lại không ầm ĩ nữa, Ngọc Nương cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.

Nàng nghĩ tới Tiểu Bảo ở trong cung ăn không ngon ngủ không ngon, liền đi tới phòng bếp nhỏ, muốn tự mình làm mấy món hợp khẩu vị Tiểu Bảo mà nhị bảo nói muốn ngủ, nha đầu bà vú không chú ý, nó lặng lẽ chui vào phòng Tiểu Bảo.


(Soái- Đào Quân Trang- 17/08/2018)

Tiểu Bảo cảm giác có gì đó đè mình, trong giấc mộng cũng liên tục đè nó.


Nó mơ thấy có ai đó nhìn không rõ mặt dùng gối đầu ụp lên mặt hoàng gia gia, nó trơ mắt nhìn mà dậy không nổi, cũng nói không được có thứ gì đè trên người nó.

Nó dùng sức tỉnh lại, mở mắt ra đã thấy trước mắt có cái mặt cười.


Là nhị bảo.

Nhị bảo cười, Tiểu Bảo không tỉnh lại, nó chơi với lỗ tai cùng mũi của ca ca.


Cho Tiểu Bảo làm cái đệm áp chế dưới thân thiếu điều cưỡi trên đầu rồi.

" Tiểu bại hoại, đè chết ca ca rồi, mau đi xuống đi." Tiểu Bảo khàn giọng nói.

"Đại ca, đi đâu vậy , nhị bảo nhiều ngày không thấy ca ca ." Nhị bảo biết nói ngọt.


Bất quá tất cả đều là giả dối, Tiểu Bảo bảo nó đi xuống, nó cũng không đi xuống, cứng rắn dựa vào người Tiểu Bảo.

"Đại ca phải ứng đệ, sau này đi đâu phải mang đệ theo, nếu không đệ không xuống."

Tiểu Bảo không đáp ứng, nó liền ầm ĩ, nào là túm lỗ tai, nào là vặn mũi.


Thấy không có tác dụng, nó liền giả khóc gào thét chói tai.


Cho đến khi Tiểu Bảo bị nó lằng nhằng mãi phải đáp ứng nó mới mỉm cười ngọt ngào, bay xuống.

Nhờ nhị bảo làm ầm ĩ, Tiểu Bảo cảm thấy đỡ rất nhiều , đầu cũng không như hôn mê, trên người cũng không mệt như nãy , chỉ là nước mũi vẫn chảy.

Ngọc Nương đã làm thức ăn thanh đạm, cũng không chuyển chỗ ở trên giường đặt hai món ăn bình dân trên bàn đất.


(Soái- Đào Quân Trang- 17/08/2018)

Tấn Vương không trở về, hắn cứ như vậy, cho nên Ngọc Nương cũng sửa thói quen, đến giờ cơm liền ăn, cũng không còn chờ hắn .

Nàng tuy có thể đợi, nhưng nhị bảo cũng không thể chờ, tiểu tử này mỗi ngày lăn qua lăn lại rất nhiều, đói bụng cũng mau, vừa đói là gào thét.

Nàng gắp thức ăn cho Tiểu Bảo vẫn không quên chú ý nhị bảo, phân phó Lục Hy đến phòng bếp nhỏ đem thức ăn của Tấn Vương đến tiền viện.



Tiểu Bảo lại là nhớ tới lúc trước trên đường về, cha nói - -

Dẫn xà ra mới có thể ra động.

Nhưng là xà sẽ tới sao?

Trời bên ngoài, đột nhiên đúng giữa trưa, lại tối om om , giống như đến lúc hoàng hôn.

Trong phòng thả băng, lại nóng bức lợi hại.

Bên ngoài gió càng lúc càng lớn, dần dần cây lá trong nội viện lả tả rơi rụng.

Có tiếng bước chân, tiếng gọi ầm ĩ, là bọn nha đầu ở bên ngoài phơi đồ, mắt thấy muốn mưa vội vàng thu dọn.


(Soái- Đào Quân Trang- 17/08/2018)

"Trời mưa !" Không biết ai tiếng hô.

*

Bởi vì vào ban ngày mưa to, buổi tối phá lệ mát mẻ.

Dỗ hai đứa ngủ xong, Ngọc Nương mới đến trong phòng nghỉ .

Tấn Vương đã ở đó, hai người ôm nhau ngủ.

Những ngày này có khả năng là bên ngoài bận rộn, phiền lòng cũng nhiều, Tấn Vương rất ít ABCXYZ.


Cho dù ngẫu nhiên thì cũng kết thúc qua loa.


Ngọc Nương cảm giác lòng hắn có việc, lại không biết nên giúp thế nào, chỉ có thể bớt làm phiền hắn, khi hắn rảnh sẽ kể một ít chuyện khiến người ta vui vẻ, tỷ như việc nhị bảo hôm nay đã làm mong hắn có thể buông lỏng một chút.


Rõ ràng trong lòng rất lo lắng cho Tiểu Bảo trong cung nhưng Ngọc Nương cũng không đề cập tới.


Tấn Vương không phải người ngu làm sao không nhìn ra, chỉ cần thấy nàng gầy gò xuống, liền biết trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì.


Hai người đều không muốn làm cho đối phương lo lắng.


Ngủ đến nửa đêm, Ngọc Nương đột nhiên từ mộng bừng tỉnh.


Đưa thay sờ sờ bên cạnh, Tấn Vương không ở đây.

Tác giả có lời muốn nói: gần nhất đều rất ngắn tiểu mảnh, cho nên rõ ràng cuối tháng , ta liên doanh dưỡng dịch đều thẹn thùng muốn.

Quá khẩn trương , phóng đại bảo nhị bảo đi ra buông lỏng một chút.


Ngày mai sự tình không sai biệt lắm liền giải quyết xong .

~~

Đoán một chút Tấn Vương đi làm cái gì ?

a: Gây sự tình.

b: Tìm muội tử ngoạn.

Ngọc Nương: Hai mặt ngươi làm cái gì đáp án, ngươi nghĩ gây sự tình phải hay không?

Hai mặt: Chạy trối chết....