Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

Sủng Thiếp Ở Vương Phủ - Chương 140: Chương 137





Tấn Vương khi trở về, Ngọc Nương đã ngủ.


Ngọc Nương mơ mơ màng màng cũng cảm giác sau lưng có làn da hơi ướt át mà lạnh buốt, nàng không khỏi sợ run cả người, nhưng cũng rất nhanh liền ấm áp lên.

Nàng dựa vào phía sau, tiến trong vòng tay ấm áp, mắt cũng không có mở ra, liền nói: "Khánh Vương về rồi ?"

Tấn Vương ừ một tiếng.

"Kim ấn đến cùng phải hay là hắn đưa không?" Ngọc Nương mơ mơ màng màng còn nhớ kỹ việc này.

"Là phụ nhân kia trộm ."

Nghe vậy, Ngọc Nương giật cả mình liền tỉnh , xoay người ngồi dậy nhìn Tấn Vương: "Trộm, nàng thật đúng là - -" gan to bằng trời.

Tấn Vương hừ lạnh , không nói gì.

"Thế nào ?" Thấy hắn có chút không vui, nàng sát vào một chút, "Còn giận thiếp nói chàng thiên vị à? Được rồi, lần này là thiếp đoán sai , để chàng phạt là được."

Tấn Vương mở ra mi mắt xem nàng.


Tóc dài rối tung, mặc đồ ngủ đỏ tươi , vải vóc mỏng như cánh ve, xuyên thấu qua ánh sáng vàng, có thể thấy rất rõ bên trong có cái yếm màu ngọc bạch.


Hắn lại nghĩ như vậy sao phạt nàng, tháng hai cữ còn chưa hết, Tấn Vương ở trong lòng bấm đốt ngón tay , còn tới hơn mười ngày.

Yên lặng đào nàng một cái, thấy nàng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.


Nghĩ tới lúc trước nàng mới vừa sinh hạ nhị bảo, khí sắc khó coi, nhiều ngày Lưu Lương Y nói có phương pháp điều dưỡng lại hữu hiệu, cũng không uổng công hắn nhẫn nại nhiều ngày như thế, vừa nghĩ trong lòng liền thuận không ít.

"Không phải bởi vì chuyện này, mà là vì lão Thất..." Lời còn dư lại, Tấn Vương chưa nói xong, mà chần chừ cùng do dự.

"Như thế nào ? Chẳng lẽ nói hắn không phạt Hàn trắc phi, vẫn là Hàn trắc phi sướt mướt khóc, chuyện cứ như vậy hóa thành hư không ?"

Cho nên nói vẫn là nữ nhân hiểu được thủ đoạn nữ nhân, cái gọi là nhu có thể khắc cương, đại khái chính là như thế.


Mặc kệ ngươi tiếu ngạo quan trường, quát tháo ở chiến trường, ngang tàng thế nào, đường đường đại trượng phu, đều chạy không khỏi lệ mỹ nhân, quấn quýt si mê làm nũng, eo thon vặn vẹo, thì kiên trì cùng đạo lý lớn đều đã quên.

Thấy Tấn Vương không nói lời nào, Ngọc Nương lại giật mình: "Thật đúng là khóc, đã khóc ? Thật đúng là..."

Thấy nàng đối với người khác, còn để tâm hơn với mình, Tấn Vương có chút bất mãn: "Ngươi quan tâm việc người khác làm chi, không ngủ à ?"

"Ở nơi nào là việc người khác, Khánh Vương không phải là huynh đệ chàng, Khánh Vương phi lại cùng thiếp có quan hệ tốt..."

"Ngươi không ngủ, chúng ta làm chút chuyện khác ." Nói xong, Tấn Vương liền đè qua.


Ngọc Nương lấy tay đẩy hắn, "Còn chưa tới hai tháng, thiếp còn uống thuốc."

"Giống như trướcvậy..."

“Giống như trước vậy” một hồi, thu thập xong nằm xuống, Tấn Vương thoả mãn như mèo.

Ngọc Nương ở trong lòng hắn, hắn dùng bàn tay vuốt tóc nàng, mới nói: "việc nhà lão Thất cứ mặc kệ , vợ chồng người ta đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, ngươi cũng không biết vợ lão Thất nội tâm nghĩ thế nào , nếu là quản được cũng liền xong, nếu quản không cẩn thận trong ngoài không được lòng người."

"Thiếp cũng không nghĩ muốn quản." Ngọc Nương chút chít nói một câu, lại hiếu kỳ hỏi: "Có phải chàng biết gì không?"

Tấn Vương nào biết gì, bất quá có thể đoán ra tâm tư Khánh Vương , đến cùng thì việc này là việc riêng, Tấn Vương là một đại nam nhân làm sao có thể tự khoe.


"Dù sao ngươi cũng đừng quản là được.


Rảnh thì tới Khánh Vương phủ tìm vợ lão Thất nói chuyện, hoặc nàng đến phủ tìm ngươi đều có thể, còn chuyện nhà người ta chớ xen mồm là được ."

Tấn Vương đã nói thành dạng này , Ngọc Nương nghĩ tới chuyện bên trong chỉ có phức tạp gì, không phải là nàng có thể xen vào , liền gật đầu, cũng đem chuyện này khắc ở trong lòng.

*

Khánh Vương từ Tấn Vương phủ cưỡi ngựa đi trở về.

Con ngựa đi rất chậm, cùng hắn ra ngoài phủ có hai người thị vệ, cũng chỉ có thể như rùa bò đi theo ở phía sau.

Khánh Vương tâm tình phức tạp, Ngũ ca có ý gì hắn đều hiểu, cảm thấy hắn cầm nhẹ để nhẹ.


Có thể nàng không có gây thành sai lầm lớn, nàng có ý tưởng gì, kỳ thật hắn đều hiểu, bởi vì thật lâu trước kia hắn cũng giống nàng.

Bởi vì mẫu phi là người Cao Ly, hắn là trong hoàng cung dù có huyết thống hoàng tử thì từ lúc Khánh Vương còn nhỏ, hắn liền nghe nô tài đã nói qua, có thể hầu hạ Thánh thượng nữ tử ngoại tộc cũng không phải là không có, cũng không có một ai có thể sinh hạ long chủng.


Còn không phải bởi vì bệ hạ cùng một vị phi rất nhiệt tình, nếu không thất hoàng tử cũng không được sinh ra.


Vị đó là ai, Khánh Vương ban đầu thật không biết, về sau mới biết được mẫu phi ngũ ca - Đức phi nương nương, cũng là dưỡng mẫu của hắn.


Trong trí nhớ mơ hồ, đó là một nữ tử thật ấm áp nhưng lại rất tiêu sái.

Trước đây Khánh Vương không hiểu tiêu sái là cái gì, sau khi lớn lên mới hiểu được.


Không có nương, hoàng tử trong cung sống rất vất vả.

Đã từng Khánh Vương không chỉ một lần nghĩ nếu nương hắn là Đức phi nương nương thì thật tốt.


Cho dù Đức phi nương nương không còn , hắn cũng có thể cùng Ngũ ca , ngẩng đầu ưỡn ngực sống trong cung.




Cho dù có thể sẽ vất vả, ít nhất bình bình thản thản, mà không phải nghe thấy có tiếng xì xào bàn tán nói Thất hoàng tử này nọ ...

Nếu nói Ngũ ca vất vả cùng huynh đệ tranh đấu, mà hắn ở trong hoàng cung tuyệt đối không thu hút nô tài.


Không có ai để tâm hắn, các nô tài tất nhiên là không xem hắn ra gì.


Những nhóm nô tâm tư biến thái mà vặn vẹo, bởi vì khúm núm đã lâu , cho nên có thể có một vị Cao cao tại thượng để bọn họ làm nhục tìm niềm vui, sẽ làm bọn họ gần như có khoái cảm biến thái.

Khánh Vương mãi cho đến bây giờ đều nhớ, khi hắn mới vừa tới Ngũ Kiền Tây, thường xuyên ăn không đủ no.


Đại thái giám tổng quản hầu hạ hắn không để cho hắn cơm ăn, hắn ta đem món ăn đó vào trong phòng để ở nơi cực kỳ cao, rất cao đến mức hắn với không tới, hắn liền di chuyển cái ghế đến bên cạnh nhìn trên ngăn tủ điểm tâm.

Có một lần, khi hắn chuyển ghế lại không cẩn thận ngã xuống.


Có người hỏi hắn nói do bản thân quá bướng bỉnh, leo lên leo xuống.


Sau đó không có ai hỏi nữa , chờ vết thương trên người tốt, hắn vẫn đem điểm tâm đặt ở trên ngăn tủ.

Cuối cùng đại thái giám kia bị Ngũ ca sai người đánh chết , khi đó Ngũ ca không lớn hơn hắn mấy tuổi, lại uy phong vậy.


Về sau Khánh Vương mới biết được vì sao Ngũ ca uy phong vậy, bởi vì Ngũ ca có mẫu phi khác mẫu phi hắn.


Bởi vì mẫu phi không giống nhau, phụ hoàng cũng xem hắn không ra gì.


Bởi vì mẫu phi không giống nhau, khi ở thượng thư phòng học bài, tốt hay không tốt không có ai hỏi đến.


Bởi vì mẫu phi không giống nhau, các hoàng tử khác đều không bắt nạt hắn, bởi vì bọn họ chưa từng xem hắn như đối thủ.


Bởi vì mẫu phi không giống nhau, nô tài bên trong cung nô mới không có ai để hắn vào trong mắt.


( Tuổi nhỏ, không Mẹ , cha không thương, có lẽ là một điều tổn thương ...!Soái 29/05/2018)

Không, về sau đã không còn người nào dám bắt nạt hắn, xem nhẹ hắn , bởi vì có Ngũ ca che chở rồi.

Đã từng có lần, Khánh Vương tò mò mẫu phi là người như thế nào, chờ khi hắn hiểu chuyện, nói cũng có người nghe, xong thì đem đã từng hầu hạ mẫu phi đến bên cạnh.


Từ lão cung nữ , hắn biết về mẫu phi rất nhiều, biết bà rất nhu nhược, thiện lương, nhưng mệnh rất khổ, hết xa xứ, nhận khinh miệt khổ sở.


May mắn gặp Đức phi nương nương, mới có thể an ổn sống như vậy vài năm, về sau sinh hắn.

Cũng như Ngũ ca đã từng bảo hộ hắn.

Bởi vì nếm qua khổ cực, cho nên hắn mới có thể hiểu Tuệ Trân tại sao lại làm ra chuyện hoang đường này, như khi rơi xuống nước cố bắt lấy cây cỏ cứu mạng.


Bởi vì hắn đã từng nghĩ muốn chứng minh bản thân đáng được coi trọng.


Nàng thực sai , nhưng về tình có thể tha thứ, đáng tiếc tất cả mọi người không thể thông cảm.


Ngũ ca cũng thế, bởi vì Ngũ ca chưa gặp qua .

Hắn thông cảm, cho nên vừa mới nãy hắn vô thức thay nàng giải thích, có phải đã làm Ngũ ca thất vọng ? Sẽ cảm thấy hắn do dự thiếu quyết đoán, quá mềm yếu?

"Điện hạ..."

Có người gọi hắn, Khánh Vương mới phát hiện bất tri bất giác đã hồi phủ.


Hắn đem dây cương đưa đầy tớ, sải bước đi vào trong phủ.

Đi đến giữa đường mới phát hiện là đường tới chính viện, hắn vô thức ngừng bước, do dự một hồi lâu rồi về thư phòng.

Trong chính viện, có người báo cho Khánh Vương phi: "Nương nương, điện hạ từ Tấn Vương phủ trở về , nghỉ ở thư phòng."

Khánh Vương phi gật đầu, vẫy lui người đến.

Trong chốc lát, Khánh Vương phi đứng lên, bảo đầy tớ đem canh hầm cách thủy nàng chuẩn bị từ trước đưa lên đèn cho nàng tới tiền viện .

Đối với việc Khánh Vương phi xuất hiện, Khánh Vương rất kinh ngạc, có chút tay chân luống cuống.


Từ hôm qua khi hắn rời chính viện, chưa cùng Khánh Vương phi đối mặt qua, hắn cảm thấy có chút chột dạ.

Cho dù hắn chột dạ.


Kế Nhu nhất định sẽ tức giận , Ngũ ca còn phiền muộn , huống chi là nàng.

"Xem ra uống nhiều rượu rồi, uống chút canh cho ấm dạ dày."

Khánh Vương uống xong, đi đến cạnh Khánh Vương phi: " Ngon thật."

Nhìn nam nhân trẻ tuổi mặt, anh tuấn, chính trực, mà phóng khoáng, đồng thời hắn cũng ôn nhu.


Khánh Vương mang áy náy, hắn do dự nói: "Kế Nhu, ta..."

"Như thế nào ?"

"Ta phạt nàng ấy hơi nhẹ ..." Tựa hồ đầu xuôi đuôi lọt, câu kế tiếp liền dễ dàng mở miệng , tuy là vẫn do dự, đến cùng cũng không khó mở miệng: "Nàng cả gan làm loạn, ta lại chỉ phạt nàng cấm túc, nàng khóc rất lợi hại, nói là bởi người khác đều coi thường nàng, cũng coi thường Thịnh ca nhi nên nàng mới làm việc này..."

Khánh Vương phi nhẹ nhàng a.

Tựa hồ sợ nàng tức giận, hắn dồn dập giải thích: "Kế Nhu, ta về sau sẽ không quan tâm nàng ta , nàng ấy đã có Thịnh ca nhi, về sau cũng coi như có người dựa vào.


Nàng đừng giận ta , hai ta về sau sống thật tốt được chứ?"

"Ngươi không sợ bởi vì ngươi không nhìn tới nàng, đầy tớ không đem nàng để vào mắt, trong bóng tối làm khó dễ nàng?" Khánh Vương phi còn nhớ Hàn trắc phi vô số lần dùng loại cớ này.

" Đầy tớ là nàng đổi không ai to gan lớn mật làm thế."

Khánh Vương phi gật đầu: " Ngươi cảm thấy tốt, vậy là tốt rồi."

*

Mục ma ma hiện thời cho Cung ma ma quản mọi chuyện trong Tấn Vương phủ.


Nhỏ như việc trang phục đầy tớ ăn mặc theo mùa, kim chỉ này nọ, lớn thì là phân lệ cho các phòng, cùng kho điều phối....!Ngọc Nương ở bên cạnh nhìn mấy ngày, mới phát hiện bên trong phủ có vài miệng ăn, lại nhiều chuyện vụn vặt.

Giống như hậu viện, trừ Tấn Vương thì có bất quá năm người chủ tử, đầy tớ lại có gần năm trăm người.


Phòng bếp, kho hàng, vườn, đại viện, tiểu viện.


Vẩy nước, quét nhà , giặt hồ , xem môn , thủ vườn , quản hoa cỏ , quản phòng bếp, quản kho hàng , kể ra là không đếm hết.

Nội phòng bếp bên trong đã có hơn mười nữ đầu bếp cùng nha đầu làm việc nặng, thô sử bà tử nhiều, phòng bếp còn có người thu mua , chỉ mua sau mỗi tháng mới tính tiền.


Qúa trời quá đất, Ngọc Nương vừa mới tiếp xúc thấy là choáng váng.


Vẻn vẹn trong hậu viện thôi, tới tiền viện cón phức tạp hơn.


Xe ngựa, bảo vệ..., nghe nói ở tiền viện quản sự lớn, tiểu quản sự có vài chục người.

Ngọc Nương muốn học, cũng chỉ có thể học lại từ đầu.

Cung ma ma cũng biết vị chủ nhân này không quan tâm cái này , bởi vì lúc trước điện hạ nói qua một lần cũng không thấy động tĩnh, phỏng đoán là lần này điện hạ lại nói , mới làm, cũng không biết được mấy ngày mới mẻ.


Cung ma ma cũng từ trong cung đi ra , không hiểu Tô trắc phi nghĩ gì, trong phủ nào nữ quyến đều muốn chộp việc quản lý trong tay, sợ bị đoạt đi.

Bởi vì chưởng gia chính là quyền chủ mẫu rõ ràng nhất, có quyền chưởng gia, ai cũng không dám khinh thường.


Không quan tâm là được sủng ái hay không được sủng , cũng phải cúi đầu thành thật làm người, có một ngày ân sủng không còn, có quyền lực là bảo đảm nhất.

Cho nên có người đem quyền lực đẩy ra ngoài , Cung ma ma sống hơn nửa đời người chỉ thấy mình nàng.


May mắn cuối cùng vị chủ nhân này cũng thông suốt , bà nào biết lần này là Ngọc Nương chủ động nhắc tới bất quá là cảm giác sau sinh mà thôi.


Quay cuồng như con quay liên tục nhiều ngày, các quá trình Ngọc Nương cũng rõ ràng.


Cung ma ma lúc này mới nói với nàng: "Kỳ thật trắc phi nương nương không cần vất vả vậy, mọi chuyện cũng không cần ngài nhìn chằm chằm.


Nếu như ngài các phu nhân chắc không cần làm gì khác.


Ngài muốn làm thì cứ chọn người mình yên tâm làm trợ thủ đắc lực, cùng làm tai mắt, một tầng quản một tầng, có chuyện thì đến bẩm, ngài chịu trách nhiệm ra quyết định liền được.


Đương nhiên quy định thưởng phạt là phải định ra , hết thảy theo quy củ , về sau sẽ thoải mái rất nhiều."

" Người tin tưởng? Các ngươi hiện tại tốt rồi, còn quy củ, ta nhớ quyển tập ma ma cho ta xem nó đã rất rõ ràng."

Cung ma ma gật đầu, "Còn có một chuyện, chính là trắc phi nương nương hãy đem sổ sách cùng chìa khóa cất đi."

Sau đó Cung ma ma cho người mang đến vài cái rương, bên trong đều là sổ sách cùng chìa khóa.


May mắn mỗi chìa khóa đều có chú thích, mà bởi vì Tấn Vương phủ mới trở lại kinh thành, thật ra cũng không quá nhiều, bất quá chỉ hai mươi bản mà thôi.


Bấy nhiêu thôi cũng làm cho Ngọc Nương nghẹn họng trân trối.



Nhận chìa khóa xong nàng làm chuyện thứ nhất là đem mấy kho hàng thu vào.


Toàn bộ của cải, chút gia cụ, vật trang trí, đồ cổ, tranh chữ, vải vóc đều trong kho.


Lúc trước khi từ Tấn Châu đến kinh thành, vài chục chiếc xe, mới chỉ là lấy một ít, còn thứ nào cồng kềnh đều để ở Tấn Châu.

Vài chục chiếc xe chở đồ đều nhập kho vũ khí, Ngọc Nương lúc trước có nghe bọn nha đầu đến báo, còn kinh ngạc vương phủ thật có tiền.


Nhưng thật ra là cảm thán vương phi thật có tiền.

Còn trong khố, là vàng bạc các loại, và thật nhiều rất trân quý,dị bảo, Kỳ thật là bạc này , Ngọc Nương nhìn phá lệ thỏa mãn.

Nàng mỗi tháng được phát tiền tiêu hàng tháng vẻn vẹn chỉ đủ dùng, nhìn như ăn sung mặc sướng, kì thực là nghèo , tiền trong rương không vượt qua một trăm lượng.


Nếu là không nhìn còn đỡ, mỗi lần nhìn tiền trong rương, nàng đều có cảm giác ngày nào mình phải khen thưởng đầy tớ mà chảy máu tim mà.


Tấn Vương từ công bộ trở về, liền thấy nàng cười tủm tỉm , thỉnh thoảng còn cười lộ ra.


Thừa dịp nàng đi vào phòng trong, hắn gọi Ngọc Thiền đến hỏi, lập tức biết sao nàng vui mừng.


Ngọc Nương từ phòng trong đi ra, liền thấy Tấn Vương có chút sâu xa nhìn nàng.

"Như thế nào ?"

"Không có gì." Tấn Vương một bộ dạng phong đạm vân khinh, " À , nghe nói hai ngày nay nàng đi xem kho hàng?"

Ngọc Nương gật đầu, hai mắt tỏa sáng: "Bên trong rất nhiều bảo bối!"

Tấn Vương lấy tay che miệng, nhẹ ho một tiếng, mới nghiêm trang nói: "Nàng từ nay quản việc bếp núc, dùng dưới năm ngàn lượng không cần xin phép, có thể tùy ý chi."

"Thật ?"

Tấn Vương khẽ vuốt cằm.

"Điện hạ thật tốt!"

...

Ngọc Thiền cúi đầu, không dám nhìn hai vị chủ tử thân mật.

Nàng quyết định đem bí mật này che giấu trong lòng mình, về phân lệ mỗi tháng của trắc phi nương nương đều bị đưa đi chỗ khác , chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.


Đã tích góp được một cái rương.


Mỗi lần vụng trộm trắc phi nương nương cầm tiền đi ra, chỉ cần không thể để cho bạc bên trong vượt qua một trăm lượng, Ngọc Thiền đều cảm thấy áp lực thật lớn.


Lấy như thế nào mới có thể không bị trắc phi nương nương phát giác ra, còn có mỗi lần bạc không đủ, nàng phải vụng trộm cầm bạc ra trợ cấp, nàng đau đầu vạn phần.

Ai khổ nhất chính là người...!Phân phó.

Tác giả có lời muốn nói: còn nhớ rõ ( hội nhẵn túi tiểu bà vú ) cái kia tiểu kịch trường không?

Ngọc Nương đếm lấy chính mình tiểu kim khố: Nhất lưỡng, nhị hai, mười hai...

Môn ngoài truyền tới nha đầu truyền lời thanh: "Phu nhân, điện hạ tới thưởng ."

...

"Chúc mừng phu nhân, chúc mừng phu nhân, điện hạ thật sự là sủng ái ngài đâu."

Ngọc Nương cười đến khuôn mặt cứng ngắc: "Thưởng, đều thưởng, mỗi người thưởng một trăm văn..."

...

Ngọc Nương tiếp tục đếm lấy chính mình tiểu kim khố: Nhất lưỡng, nhị hai, mười hai...

Cửa phòng đột nhiên bị gõ vang , Ngọc Nương bị dọa đến một cái giật mình.

"Phu nhân phu nhân, điện hạ lại tới thưởng ."

"Thưởng, bổn phu nhân rất vui vẻ, cùng vui mừng, cùng vui mừng..."

...

Đếm lấy đếm lấy, Ngọc Nương phát hiện mình tiền trong rương tiền càng ngày càng ít, mỗi lần nguyệt đầu tóc lương tháng, vẫn chưa tới cuối tháng liền không có .

Nàng cấp chính mình khởi cái ngoại hiệu gọi là hội nhẵn túi.


→.




~~~

Ngọc Nương: Ríu rít ríu rít, (? ? ˇ? ˇ? ? ) hừ! Đều tại ngươi, người ta không có tiền ! (〃′o` ) người ta siêu muốn khóc , nện ngươi ngực, đại bại hoại! ! ! ( ̄^ ̄ )ゞ mị QAQ nện ngươi ngực ngươi thật đáng ghét a! Ngươi tại sao phải thưởng này chút ít phá này nọ đưa người ta, người ta muốn tiền lẻ tiền a! (=? Ω? )? Người ta cầm tiểu khẩn thiết nện ngươi ngực! ! ! (? ? ︿? ? ? ) đại bại hoại, đánh chết ngươi (つд? )

Tấn Vương: Ngươi ngày ngày nghĩ chạy trốn, bản vương sẽ cho ngươi bạc mới có quỷ!.