Sủng Thê, Manh Y Tài Nữ

Chương 47-3




047.(3)

Mắt Mộc Phỉ như ánh nến bị giập tắt, ảm đạm xuống, nàng gượng cười giải thích:

“Phụ thân có việc gấp, đi xử lý rồi.”

“À.” Liễu Nhiễm cũng không nghi ngờ, tiếc nuối nói:

“Thật tiếc quá, vốn hôm nay có thể tụ tập đầy đủ, chờ sau khi cửa hàng đóng cửa, liền đi Túy Tiên lâu ăn cơm, tiếp tục làm thịt Sở ca ca một trận.”

Mộc Phỉ nặn ra nụ cười, phối hợp lắc đầu thở dài:

“Phải ha, thật đáng tiếc.”

Liễu Thiên Sở như có chút suy nghĩ, thâm sâu nhìn Mộc Phỉ, tiểu nha đầu này nhìn vậy mà không đơn giản, y thuật cũng không kém Dương đại phu.

Sau khi hai vị thôn trưởng thấy mấy người Liễu Thiên Sở tới, rối rít chạy tới chào hỏi, tuy hai người là trưởng bối, nhưng bàn về địa vị thì họ thua xa Liễu Thiên Sở.

“Cửa hàng này là một chút tâm ý của tại hạ, phiền hai vị tiền bối thay ta chiếu cố cho cháu gái ta một chút.”

Liễu Thiên Sở hạ thấp thân thể, hai tay chắp lại thở dài, thái độ rất cung kính, hai trưởng thôn Tưởng, Lý hưởng thụ nghe, xong khoát tay lia lịa, luân phiên nói “Không dám nhận, nhất định hết sức” các loại.

“Để cho Tưởng trưởng thôn đọc diễn văn, sau đó thu xếp hết thảy, dù sao cháu gái ta cũng ở trong thôn Tương Sơn.” Liễu Thiên Sở biết Tưởng trưởng thôn không muốn đọc diễn văn, liền cất giọng cho cái bậc thang đi xuống, tránh làm ông mất mặt.

Lý trưởng thôn vuốt vuốt rây dê, gật đầu không ngừng:

“Đúng đúng, Tưởng lão đệ sẽ không từ chối đâu.”

“Vậy tiểu đệ liền nhận, sẽ cố gắng làm tốt nhất có thể.”

Bắn pháo trúc, cắt lụa đỏ, Tưởng trưởng thôn đọc diễn văn, ý chính là hi vọng buôn bán thịnh vượng náo nhiệt các kiểu, tiếng pháo nổ làm mấy đứa nhỏ bịt tai chạy khắp nơi,  cửa hàng “Dấm Linh Lợi” trái cây ngâm chính thức mở cửa đón khách.

Giống như lần đầu tiên Liễu Nhiễm thấy cửa hàng khai trương, trong lòng rất hưng phấn, lúc thì nghênh đó khách hàng, lúc thì học theo Mộc Phỉ giới thiệu cửa hàng, chỉ chốc lát đầu đầy mồ hôi ngồi xuống ghế gỗ lấy tay quạt quạt, Liễu Thiên Kỳ thần kỳ bưng một chén nước trà vượt qua đám người không làm rơi một giọt đưa cho Liễu Nhiễm, Liễu Nhiễm vội vã nhận lấy uống, thấy Liễu Thiên Sở nhàn nhã cầm quạt phe phẩy, híp mắt sai Liễu Thiên Kỳ:

“Đi, lấy cây quạt của đường ca cho ta.”

Theo bản năng Liễu Thiên Kỳ co vai lại, khó chịu nói:

“Ngươi tự đi mà lấy.” Thuận tiện lấy ly trà trong tay Liễu Nhiễm, chạy mất tiêu.

Liễu Nhiễm tức giận lầm bầm: “Tên nhát gan, đứng lại.”

Còn chưa đóng cửa, Liễu Nhiễm đã bỏ cuộc, la hét mệt mỏi, Liễu Thiên Kỳ thật thà cười cười, liền mang em gái về nhà.

Liễu Thiên Sở phân phó với tùy tùng mấy câu, cũng tìm lý do rời đi, hắn vừa đi, Tưởng Thạc Hòa cùng Lý thôn trưởng cũng lần lượt rời đi, lưu lại mấy đợt khách thừa dịp khai trương muốn mua chút ít hoa quả khô, Mộc Phỉ và Thúy Nhi rối rít giới thiệu sản phẩm, bán được mấy bịch đào chua ngọt cùng một ít mứt táo, cũng coi như khởi đầu tốt đẹp.

“Aaaa, làm ăn đúng là không thể so với ở nhà, mệt chết đi được.” Lúc mặt trời lặn, Mộc Phỉ và Tưởng Vũ sánh vai đi, cảm thấy hơi lạnh, liền cởi áo ngoài khoác lên vai Mộc Phỉ, cùng nàng tán gẫu.

Ánh tà dương dần dần biến mất, chim tước hót vang, thỉnh thoảng cành lá truyền đến tiếng sột soạt, đất cát vùi dập tiếng bước chân.

Âm thanh trong trẻo vang vọng trong không khí, truyền rõ ràng vào tai Mộc Phỉ, nàng ngoái đầu lại cười, xinh đẹp thoát tục:

“Không tồi, tự mình phấn đấu có được, là chuyện đương hiên, không sợ bị mất, không phải sao?”

Tưởng Vũ giật mình, lúc này trăng chưa lên cao, không thấy rõ mặt của Mộc Phỉ, nhưng hắn thấy nụ cười khách khách trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút cô đơn cùng bất lực, khi nhìn kỹ lại thì thấy Mộc Phỉ như không có gì bất thường, lời kia giống như thuận miện đáp, không phải nói với hắn.

“Phỉ nhi trưởng thành rồi, lời nói cũng không trực tiếp như xưa nữa.” Tưởng Vũ than nhẹ một tiếng, đang định đi qua Mộc Phỉ, sửa tóc cho nàng, chợt thấy vút một cái, giống như ánh trăng chiếu đến, rơi vào trên cổ Mộc Phỉ.

“A.” Tiếng kinh hô của nữ tử truyền đến, Mộc Phỉ đang ngửa đầu nhìn trời liền thấy cổ lạnh lẽo, một thanh kiếm để ngang trước cổ nàng.

“Ngươi…”

Tưởng Vũ cả kinh, mới vừa thốt ra một chữ, gáy liền đau xót, mắt tối sầm mất đi ý thức, phía sau hắn, xuất hiện một bóng đen quỷ dị, ăn mặc y đúc người đứng bên cạnh Mộc Phỉ, cả người đen thui, khăn che mặt cũng đen nốt, chỉ chừa mắt ra, ánh mắt hung tàn như dã thú.

“Vũ ca ca.” Mộc Phỉ kêu to một tiếng, theo bản năng bước lên kiểm tra hơi thở của Tưởng Vũ, liền bị kiếm của người trước mặt chặn lại.

“Nói, hắn ở đâu!” Hắc y nhân chỉ kiếm trước người nàng, âm thanh lạnh lùng không chứa chút tình cảm vang lên, như xuyên thấu qua y phục chạm vào da thịt trắng nõn của nàng, rùng mình một cái.

Hắn? Hắn nào?

Chẳng biết tại sao, nàng cảm thấy “Hắn” trong lời của hắc y nhân là chỉ Viêm Dục, liền thật thà trả lời:

“Đi rồi.”

“Đi đâu!” 

“Không biết, ngủ một giấc tỉnh dậy liền không thấy.” Mộc Phỉ tiếp tục thành thật trả lời.

Hắc y nhân cau mày, nhìn Tưởng Vũ trên mặt đất, trong mắt lóe ra sát khí, nâng kiếm lên, nhắm ngay người nằm trên đất đâm tới.

Tim Mộc Phỉ bang bang nhảy loạn lên, đầu đầy Diễễnđàànlêêquýýđôônmồ hôi muốn ngăn cản động tác người nọ lại, con ngươi chuyển động thật nhanh, đại não nhanh chóng nghĩ kế sách.

Làm sao đây, bọn họ định giết người diệt khẩu sao?

Mắt thấy thanh kiếm gần đâm tới, Mộc Phỉ la ầm lên:

“Ta biết cách tìm ra hắn!”

Quả nhiên, người kia dừng lại, nghiêng đầu đôi mắt như chim ưng khóa chặt người Mộc Phỉ: “Nói.”

Hắn vừa mở miệng, tuy chỉ một chữ, lại u ám, bình tĩnh mang theo hàn ý thấu xương.

“Muốn tìm hắn rất đơn giản, đi Liễu Khê trấn.” 

Con ngươi Mộc Phỉ đảo một vòng, nảy ra ý hay, mấy người này không có nói tên người mình muốn tìm là ai, nàng liền troll bọn hắn xem sao, đẩy hết cho Liễu Thiên Sở, coi như báo đáp lại đại ân đại đức của hắn.

Chân mày hắc y nhân nhíu lại, giống như đang suy nghĩ.

“Nói rõ.”Người phía sau đặt kiếm lên cổ nàng cách 0.5cm, lạnh lùng nói.

Mộc Phỉ buộc phải ngẩng đầu lên, cổ mãnh khảnh thon dài lộ ra dưới kiếm, nhanh chóng đáp:

“Hắn quen biết với Liễu bảo chủ, hắn rời đi nhất định làm tìm Liễu bảo chủ, nếu không một thân một mình làm sao có thể lên đường.”

Hắc y nhân khoát khoát tay, người phía sau liền thu hồi kiếm, Mộc Phỉ vội vàng sờ cổ mình, sống lưng mồ hôi chảy ra ròng ròng, bị gió lạnh thổi qua, y phục dính sát vào người, khiến toàn thân lạnh buốt, thân thể càng run rẩy lợi hại.

“Nàng, hắn, xử lý thế nào?” Mộc Phỉ nghe người áo đen hỏi, liền nghĩ người phía trước chính là đầu xỏ, ánh mắt chăm chú nhìn hắn, sợ hắn nói một câu giết người diệt khẩu.

Người đứng đầu không trả lời, cúi đầu suy nghĩ một chút, mắt liếc Mộc Phỉ một cái, giọng khàn khàn nói: “Thả.”

Người nọ được lệnh, thu hồi kiếm, đứng sau người đứng đầu.

Mộc Phỉ thở ra, vừa mới thả lỏng, liền thấy tên đầu sỏ quay đầu chạy nhanh đến phìa nàng, mũi kiếm hướng tim nàng đâm tới.

Tốc độ cực nhanh, hai chân Mộc Phỉ như đeo chì, đầu óc trống rỗng, máu cả người xông lên đầu, biết rõ phải tránh ra, nhưng bị kiếm khí khống chế không cách nào nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm ngày càng phóng đại trước mặt, nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại, trong lòng mong đợi Viêm Dục có thể xuất hiện.

“Đinh!”

Như tiếng kim loại va chạm nhau.

Cảm giác nhói đau trong dự tính không truyền đến, mũi kiếm bị tách ra, mùi lan thơm ngát xông vào mũi, trong trẻo lạnh lùng mang theo một tia lạnh bạc.

Đột nhiên Mộc Phỉ mở mắt, nhìn nam tử mặc áo trắng che trước mặt nàng, tóc đen buộc lỏng lẻo, bay loạn trong gió, sống lưng thẳng đứng, hắn chỉ tùy ý đứng ở đó, khí chất lãnh ngạo không thể xâm phạm, thánh khiết như tuyết liên không nhiễm bụi trần.

Tay phải cầm một vật trắng như tuyết giống như kiếm, chỉ vào hai người đối diện, nhìn như không tập trung, lại sử dụng kiếm khóa chặt hai người kia, bảo vệ Mộc Phỉ không một khẽ hở.

Tim Mộc Phỉ đập như trống, nàng không nhìn thấy mặt hắn, nhưng thấy khí chất của hắn không giống Viêm Dục.

Tuy Viêm Dục có khuôn mặt mị hoặc chúng sinh, nhưng khí chất của hắn kết hợp với khuôn mặt hoàn mỹ đó, nếu chỉ dùng ba từ để hình dung Viêm Dục thì đó chính là lười biếng, bảnh bao, yêu nghiệt. Còn người trước mặt giống như băng thanh ngọc khiết cao quý.

Mộc Phỉ hưng phấn, nếu không phải Viêm Dục, liền có cơ hội nhận biết thêm một mỹ nam?

“Ha, ha, ha, ta nghĩ ngươi sẽ tiếp tục trốn ở đó, không ngờ lại hiện thân, xem ra, nàng đối với ngươi rất quan trọng.” Tên đầu xỏ cũng không để ý việc mình đâm hụt, ngược lại hắn còn cười quái dị một hồi, giống như tiếng trúc cà vào tấm gỗ, nghe vào trong tai khiến lòng dâng lên lạnh lẽo.

“Thật sao? Chỉ là một cô bé nông thôn thôi.” Hắn vừa khinh thường nói vừa nghiêng người liếc Mộc Phỉ một cái, đáy mắt chán ghét không chút che dấu.

Trong nháy mắt khuôn mặt tuyệt thế hiện ra trước mặt Mộc Phỉ, khóe môi đỏ hồng nâng lên nụ cười như không cười, vẻ đẹp lười biếng, mị hoặc xen lẩn lạnh lùng. Rõ ràng cùng một khuôn mặt, cùng một giọng nói, nhưng lời nói lại làm Mộc Phỉ đau lòng, tâm xoắn thành một đoàn, nhìn hắn mừng rỡ cũng không phục hồi.

Ánh mắt chán ghét như một cây đao đâm vào tim nàng, máu chảy đầm đìa, nàng liền ngộ ra, cuộc sống mấy năm nay đối với hắn mà nói chắc là cuộc sống hắn chán ghét nhất.

“Ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi sao?” Tên đầu sỏ cười khặc khặc: “Ngươi càng nói như vậy chứng minh ngươi càng để ý nàng ta, nếu không ngươi sẽ không cứu nàng.”

Tròng mắt Mộc Phỉ sáng lên, hi vọng nhìn chằm chằm Viêm Dục, đúng rồi, nàng quên mất, đối phương có hai người, vừa nhìn biết là cao thủ, Viêm Dục một thân một mình, làm sao đấu lại hai người kia, đương nhiên phải dùng trí rồi. Lời nói và hành động của hắn, nhất định là qua mặt mấy tên sát thủ.

Viêm Dục cau mày liếc mắt, giống như chăm chú nhìn kiếm trong tay, rồi lắc đầu nói:

“Ta chỉ không muốn nhìn các ngươi lạm sát người vô tội, hai đứa bé, cái gì cũng không biết.”