Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 81




Ánh trăng trên nước, hương thơm trong gió đông.

Trong đêm tối, cảnh sắc vốn nên yên tĩnh bình thản, tối nay lại náo nhiệt hơn mọi người. Chẳng sợ gió lạnh thổi mất bầu không khí vui thích, ấm áp hoà thuận vui vẻ, khắp nơi đều là tiếng cười hoan hô.

Hoa đăng đủ màu sắc chiếu lấp lánh xuống nước, ánh đèn nhấp nháy, tạo thành chùm tia sáng nhiều màu, lấp lánh như ánh sáng ngọc, giống như muốn tranh cùng sao trời.

"Oa" Phượng Thiển đột nhiên đứng lại, chỉ vào thuyền hoa trên mặt nước sợ hãi than không thôi: "Ngươi xem cái thuyền kia, thật đẹp."

"Đừng chỉ lung tung." Quân Mặc Ảnh cầm tay nàng kéo xuống dưới, cau mày trách mắng: "Kia đều là thuyền hoa ca kỹ, có cái gì đẹp."

"…." Phượng Thiển mờ mịt, nó đẹp thì có quan hệ gì với chủ nhân của nó.

Ngắm nhìn chung quanh trong chốc lát, nói: “Ngươi mau chọn vị trí đi, chúng ta thả hoa đăng, ta còn muốn tìm chỗ có thể làm cho nó trôi đi rất xa, như vậy nguyện vọng mới có thể thực hiện."

"Muốn cho nó trôi xa còn không đơn giản sao?"

Phượng Thiển vui vẻ: "Ngươi có biện pháp à?"

Dừng một chút, tươi cười có chút cứng ngắc, giựt khóe miệng nói: “Ngươi sẽ không tính dùng nội lực bắt nó trôi ra trăm mét ngoài kia chứ."

Quân Mặc Ảnh gật đầu, biểu tình "Quả thật như thế".

Phượng Thiển không nói gì nhìn trời.

Hai người thả hoa đăng xong, đêm đã khuya, liền không dùng bữa ở bên ngoài, trực tiếp về phủ.

Nhanh đến chỗ góc đường rẽ vào Tề vương phủ, lại ngoài ý muốn đụng phải Quân Hàn Tiêu và Ảnh Nguyệt cũng đi về.

Chính là làm cho người ta không hiểu là, bên người bọn họ còn có thêm một nam nhân diện mạo thanh tú.

Đứng cách đó cũng không quá xa, giống như đang có mâu thuẫn với Quân Hàn Tiêu, không biết là xảy ra chuyện gì.

Ảnh Nguyệt không liên quan đến việc kia đứng ở một bên, trên khuôn mặt xưa nay lạnh lùng lại xuất hiện một tia nhăn nhó, làm như không kiên nhẫn, càng giống như bất đắc dĩ.

"Ai vậy?" Phượng Thiển hớn hở đứng ở trước mặt Quân Hàn Tiêu, vẻ mặt tò mò hỏi.

"Ngươi là ai?" Nam nhân thanh tú lập tức nhìn qua nàng, khẩu khí không tốt hỏi lại.

Phượng Thiển nghe xong giọng của nàng, này mới phát hiện giống như nàng, cũng là nữ phẫn nam trang.

Nhưng các nàng chưa từng gặp mặt.

Câu nói đầu tiên liền nổi giận đùng đùng nhằm vào nàng là sao đây.

Còn chưa kịp mở miệng, Quân Hàn Tiêu liền trách cứ nữ tử một câu: “Có hiểu lễ phép hay không? Ai cho ngươi dùng loại khẩu khí này nói chuyện với người khác."

"Này, ngươi rõ ràng được không ta mới là nữ nhân của ngươi, ngươi vì nàng mắng ta." Nữ tử cất cao giọng, vừa ủy khuất vừa tức giận, đột nhiên lại trừng mắt nhìn Phượng Thiển: "Rốt cuộc ngươi là ai."

Phượng Thiển mờ mịt nói: “Ta là Phượng Thiển."

A a a, vừa rồi nàng ta nói gì.

Nữ nhân của Quân Hàn Tiêu.

Nàng không ở cùng họ một lúc, rốt cuộc bỏ qua kịch vui gì sao.

Quân Mặc Ảnh cau mày, ôm chầm lấy Phượng Thiển, mặt nghiêm túc nhìn Quân Hàn Tiêu một cái, ánh mắt lạnh lẽo thuận tiện đảo qua nữ tử bên cạnh hắn, cũng không quay đầu lại đi về phía Tề vương phủ.

Trong lòng Quân Hàn Tiêu lộp bộp một chút, sau đó khổ đại cừu thâm nhìn về phía người nào đó, khó khăn cắn răng: “Bị ngươi hại chết rồi."

Hình như nữ tử cũng biết mình hiểu lầm người ta, hình như nữ tử tên là Phượng Thiển kia là người có phu quân.

Trong lòng có chút phẫn nộ, trên mặt vẫn mạnh miệng nói: “Ai cho ngươi không nói rõ ràng, làm sao ta biết."