Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 256




"Tiểu Thiển?!" Sắc mặt Nam Cung Triệt thay đổi: "Mau tới đây."

Hắn nói xong còn lo lắng, như là trong nháy mắt liền mang theo Phượng Thiển nhảy ra khỏi ghế, nhanh đến mức Phượng Thiển không có thấy rõ động tác của hắn, cả người đã bị hắn ôm nhảy ra khỏi chỗ kia.

Giờ phút này tư thế của hai người rất ái muội, ít nhất đối với cổ nhân mà nói thật ái muội, một phi tần đế vương cùng một Thái tử quốc gia khác ôm ấp một cái, còn thể thống gì…

Nhưng mà giờ phút này cũng không có ai chú ý bọn họ, một đám đều bị tiếng gầm rú từ bốn phía dọa, lúc ban đầu khiếp sợ qua, toàn bộ chạy trốn, vài người có võ công đều bảo hộ xung quanh đế vương.

Nếu nói lúc bắt đầu mọi người còn tưởng rằng là đột nhiên có địa chấn, nhưng nghe tiếng gầm rú này, bọn họ biết mình sai lầm rồi.

Đây không phải địa chấn, mà là có người chôn thuốc nổ.  

Đầu tiên Quân Mặc Ảnh đặt tầm mắt lên trên người Phượng Thiển, lại chỉ thấy nàng bị một người nam nhân khác ôm vào trong ngực. Trong phút chốc hắn rùng mình, cả người đều tản ra một cỗ hàn khí mãnh liệt, khiến Lý Đức Thông đứng bên cạnh đông lạnh run run hai cái.

Rất nhanh trong doanh trướng bị chấn động mạnh mẽ làm ảnh hưởng, dần dần bắt đầu sập từ trong góc, trong không khí đầy khói bụi, tràn ngập mùi khói, hun đến mức không mở được mắt ra.

Cung nhân hoang mang rối loạn hô "Cứu giá", bên ngoài cũng có thị vệ không ngừng cuồn cuộn chạy tới.

Phượng Thiển không rảnh tự hỏi, liền bị Nam Cung Triệt kéo chạy trốn, bởi vì doanh trướng thật sự quá lớn, tuy hắn có người có võ công bảo vệ chạy ra bên ngoài, nhưng vẫn chậm chạp không thể thoát khỏi nguy hiểm.

Quân Mặc Ảnh!

Phượng Thiển quay đầu đi, liền nhìn thấy một đám người xung quanh nam nhân, nhưng ánh mắt hắn rơi thẳng lên người nàng.

Thiển Thiển!

Nàng như hiểu hắn đang nói gì.

Bỗng nhiên, sắc mặt Quân Mặc Ảnh biến đổi, dùng lực lớn đẩy những người trước hắn ra, bay thẳng về phía nàng.

Phượng Thiển ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng lại, đột nhiên trời đất rung chuyển, bên tai truyền đến một tiếng hô "Tiểu Thiển!".

Trái tim Phượng Thiển bị tiếng kêu này làm run lên.

Đợi nàng phản ứng lại đây, toàn bộ người đã bị Nam Cung Triệt ôm chặt vào trong người, "Phanh" một tiếng, đồng thời bên tai còn vang lên tiếng rên của nam nhân.

Con ngươi Phượng Thiển co rụt lại: “Nam Cung Triệt!"

Vừa nhấc đầu, liền nhìn thấy biểu tình thống khổ của Nam Cung Triệt, trên khuôn mặt tuấn dật thêm vài phần tái nhợt và suy nhược.

Lưng bị một cây cột trụ bằng gỗ đập vào.

Khi nhận thấy được nàng chăm chú nhìn, hắn lại cười trừ một chút: “Tiểu Thiển, không có việc gì."

Nói xong, lại một lần nữa hắn lấy tốc độ nhanh nhất mang theo nàng bay ra bên ngoài.

Môi Phượng Thiển run rẩy, tận lực phối hợp với hắn, tùy ý hắn ôm lấy mình chạy vội ra bên ngoài.

Đến khi dùng khinh công rời khỏi doanh trướng, Nam Cung Triệt thả người trong lòng ra, lảo đảo hai bước, mắt thấy sẽ ngã sấp xuống.

Phượng Thiển lập tức đỡ lấy hắn: “Nam Cung Triệt, mau nói cho ta biết, làm sao bị thương? Quên đi, ngươi đừng nói, ta đỡ người đến doanh trướng, sau đó đi tìm Thái y cho ngươi. Yên tâm, sẽ không có chuyện gì, yên tâm…."

Từ đầu đến cuối nàng đều được Nam Cung Triệt che chở hoàn hảo, không bị gì ngoài hút một ít khói bụi, ngay cả nửa điểm tổn thương cũng không có.

Nói thật, Nam Cung Triệt không tiếc dùng thân thể của mình che chở nàng như vậy, nàng rất cảm kích, nhưng cũng thật không yên.

Nàng không có gì có thể cho hắn. Tuy rằng nàng biết, hắn cũng không muốn nàng làm gì.