Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 213




Ngụ ý đã rất rõ ràng, nàng hoài nghi Thiển phi chính là dùng chim chóc truyền tin tức.

Thái Hậu nhíu mi: “Có biết Thiển phi trao đổi với con chim kia như thế nào không?"

"Nô tỳ cách quá xa, không hiểu được." Tiểu cung nữ lắc đầu, có chút tâm tư.

Nàng biết lý do Thái Hậu đặt nàng ở cung Phượng Ương, cũng biết thời gian dài như vậy không truyền tin tức lại đã làm Thái Hậu không vui, cho nên hôm nay đụng tới tình huống này, cũng không có tâm đi xác minh, thầm nghĩ có thể nhanh truyền tin tức tới đây.

Ít nhất, sẽ không khiến Thái Hậu cảm thấy nàng là người vô dụng.

Cùng lắm thì về sau giám thị Thiển phi thật tốt, nếu tìm ra lỗ hổng, hoặc là chứng thật Thiển phi không có quan hệ với việc này, lại đến nói rõ ràng Thái Hậu.

"Ai gia đã biết. Giám thị cho tốt, đừng có tâm khác. Chuyện này nếu làm tốt, ai gia sai phủ nội vụ thả ngươi ra cung. Nếu ai gia không nhớ lầm, ngươi cũng đến tuổi thành thân. Đến lúc đó, ai gia sẽ cho người chuẩn bị cho ngươi chút đồ cưới, để ngươi phong quang xuất giá."

"Đa tạ đại ân đại đức của Thái Hậu, nô tỳ suốt đời khó quên." Tiểu cung nữ thụ sủng nhược kinh.

Lúc trước tiến cung là vì trong nhà không nuôi nổi nàng, nếu lần này có thể được Thái Hậu ban ra cung, vậy nửa đời say của nàng sống an lành rồi. 

Thái Hậu thản nhiên "Ừ" một tiếng, đối với loại trường hợp này không để ở trong lòng chút nào, phất tay nói: “Được rồi, ngươi đi xuống đi. Nếu có chuyện gì muốn ngươi làm, ai gia sẽ phái người thông tri cho ngươi."

"Vâng, nô tỳ tuân chỉ." Tiểu cung nữ nói: "Nô tỳ cáo lui."

Tiễn bước tiểu cung nữ kia, bình thản trên mặt Thái Hậu thu bớt vài phần, mày đẹp nhíu lại, nếp nhăn nơi khóe mắt càng rõ ràng hơn.

Trong điện có ba người, phân biệt là Thái Hậu, Liên Nhược và Liên Tịch.

Vừa mới bắt đầu, không ai mở miệng nói chuyện. Thái Hậu ngồi ở chỗ kia, Liên Nhược và Liên Tịch đứng ở hai bên sườn của bà.

"Ý của các ngươi như thế nào?" Cuối cùng, Thái Hậu nhướng mi, quét mắt liếc hai người một cái.

Liên Tịch nghĩ nghĩ, thấy Liên Nhược không mở miệng, nhân tiện nói: “Không phải Thái Hậu đã sớm hoài nghi Thiển phi sao? Nay tìm chứng cớ khắp nơi, có phải hẳn nên sớm nói cho Hoàng Thượng biết hay không, cũng để trong lòng Hoàng Thượng có đề phòng."

Thái Hậu nheo lại hai mắt, nhìn về phía Liên Nhược: “Người thế nào?”

"Thái Hậu, kỳ thật nô tỳ cảm thấy, Lâm Lang nói cũng không thể tin hoàn toàn." Liên Nhược hạ mắt, chần chờ nói.

"Dù sao, nàng không thấy rõ Thiển phi nói chuyện với con chim kia như thế nào, càng miễn bàn đến nội dung. Cũng không thể bởi vì thấy con chim đậu gần Thiển phi từ xa, liền hoài nghi Thiển phi là mật thám."

Thái Hậu như tự hỏi trong chốc lát, đột nhiên không rõ ý tứ nở nụ cười nói một tiếng: “Liên Nhược, sao ai gia cảm thấy, ngươi giống như thích Phượng Thiển kia?!"

Hô hấp của Liên Nhược bị đình trệ, vội nói: “Thái Hậu, nô tỳ không có. Nếu Thái Hậu cho rằng nô tỳ nói không đúng, hãy trách phạt nô tỳ. Nhưng xin Thái Hậu tin tưởng, nô tỳ trung thành và tận tâm với Thái Hậu, tuyệt không hai lòng."

"Tốt lắm, tốt lắm." Thái Hậu xoa mi tâm.

"Nha đầu nhà ngươi cũng thật là, theo ai gia nhiều năm như vậy, ai gia còn không biết ngươi sao. Ai gia thuận miệng nói như vậy, xem ngươi khẩn trương thành như vậy."

"Vâng, đa tạ Thái Hậu." Lúc này Liên Nhược mới thoáng nhẹ nhàng thở ra.

Nàng là người của Thái Hậu, mà Thiển phi còn là đinh trong mắt Thái Hậu, Thái Hậu nói rõ ràng không hài lòng với nàng, sao nàng lại không khẩn trương.

Thái Hậu lại nói: “Kỳ thật ngươi nói cũng đúng, chỉ bằng lời một mình Lâm Lang nói, quả thật không đủ để chứng minh Thiển phi là mật thám của Tây Khuyết. Cho nên dù nói chuyện này cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cũng không chịu tin."

Chính là đối với bà mà nói thà rằng giết sai, tuyệt không buông tha.