Sủng Em Tận Xương

Chương 13: Ôm




Translation: Yu

Beta: Tm 

Sau khi ăn xong, Trình Khanh Khanh chơi với bọn trẻ một lúc rồi chăm sóc chúng nằm trên giường, cô học Bạch Duyên Đình cũng được một chút, biết thế nào giúp bọn trẻ rửa mặt, nhưng ngược lại hai đứa trẻ rất có năng lực tự lo liệu cho chúng. Khi thức dậy hoàn toàn tự mình có thể dọn dẹp thoả đáng. 

Sau khi dọn dẹp xong, ba mẹ con nằm trên giường, Tiểu Nhã và Tiểu Cảnh nằm nghiêng, Trình Khanh Khanh lật ra quyển Tây Du Ký và kể cho chúng nghe câu chuyện về ba chục linh hồn bạch cốt. Có thể hai đứa trẻ lần đầu nghe, đều nghe rất say mê. 

Bạch Duyên Đình một lúc mới quay lại, trên tay anh cầm một quyển sách và chăn bông, thấy ba mẹ con đang nhìn sang, anh bình tĩnh giải thích. “Sợ chăn bông không đủ dùng nên anh lấy từ phòng anh sang.” 

Trong khi nói, anh đi tới trải chăn bông lên giường, sau đó thong thả đi vào, mở cuốn sách ra đọc. 

Giường trong phòng của Trình Khanh Khanh khá rộng, nhưng thân hình cao lớn của anh lại nằm lên trên giường cùng với ánh hào quang do sự hiện diện không thể phủ nhận của anh, Trình Khanh Khanh ngay lập tức cảm thấy cả căn phòng chật chội. 

Tiểu Cảnh đang nghe, thấy mẹ hồi lâu không lên tiếng, bắt đầu thúc giục: “Mẹ, sau này sao ạ? Có phải Tôn Ngộ Không bị sư phụ đuổi đi không?” 

Trình Khanh Khanh mới định thần lại, tiếp tục vào chỗ đọc, nhưng lần này đọc không trôi chảy như lần trước, không vì lý do gì khác, chỉ vì có người vừa ngồi xuống đã quay đầu nhìn cô chằm chằm hết lần này đến lần khác. 

Không biết từ khi nào anh hình thành thói quen này, lúc nào cũng thích nhìn chằm chằm vào cô dù cô ở đâu, điều này khiến cô khá khó chịu. 

Đọc một hồi, hai đứa nhỏ cũng từ từ chìm vào giấc ngủ, Trình Khanh Khanh đặt quyển Tây Du Ký xuống bàn ở đầu giường, sau đó kéo chăn bông đắp cho hai đứa bé, sau đó quay đầu nhìn Bạch Duyên Đình. 

Ngay khi cô nhìn anh, anh vội vàng nhắm mắt như không có chuyện gì xảy ra, dán mắt vào cuốn sách, vẻ mê hoặc. 

Co liếc nhìn bìa sách, cô đã học được một số ký tự Latinh nên nhận ra cuốn sách này là Divine Comedy của Dante Alighieri, nhưng anh chàng này đọc Divine Comedy bằng tiếng Anh và thực sự đọc bản tiếng Anh cổ điển của Trung Quốc của Divine Comedy. 

“Em ngủ đây.” 

“Hả?” Bạch tiên sinh cố làm hoảng hốt, sau đó cười gật đầu: “Ừm, được rồi.” 

Trình Khanh Khanh cẩn thận nằm xuống giường, vì sợ sẽ quấy rầy hai đứa nhỏ nếu cử động quá lớn. Không lâu sau khi cô nằm xuống, Bạch Duyên Đình cũng đóng sách lại và đặt nó sang một bên. 

“Vậy anh cũng ngủ đây, để không ảnh hưởng đến ba mẹ con.” 

Trình Khanh Khanh kéo chăn bông che mặt, trầm giọng đáp: “Ừm.” 

Mặc dù giường khá rộng, hai người không đắp chung một chiếc chăn bông, nhưng khi anh ở trên giường như thế này, cô dường như cảm giác được hơi thở nóng rực của anh phả vào mặt cô, khuôn mặt Trình Khanh Khanh đỏ bừng, cơ thể ngày càng trở nên cứng ngắc. 

Nhìn thấy mắt của cô vẫn còn mở, anh nói: “Ngủ đi.” 

Trình Khanh Khanh gật đầu, cô luôn cảm thấy không khí xung quanh có chút chật chội, trong phòng tràn ngập không khí mập mờ, để bản thân thoải mái một chút, cũng vì để phá vỡ bầu không khí mơ hồ ngột ngạt này, cô cố ý tìm một đề tài: “Anh bao nhiêu tuổi rồi?” 

Câu hỏi này khiến Bạch Duyên Đình có chút buồn bực, anh dùng ngón trỏ và ngón cái xoa trán, bất lực cười nói: “Khi anh 30 tuổi thì em 18 tuổi” 

“…” 

Nếu nói vậy thì bây giờ anh đã gần 37 38 tuổi rồi? 

“Nhìn không ra, trông anh còn rất trẻ nha.” Kì thực không phải để an ủi anh, lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô nghĩ rằng anh có lẽ chỉ hơn cô bảy tám tuổi. 

Bạch Tiên sinh ho khan, trên môi nở một nụ cười buồn. “Để cùng em đi chơi mà không bị người khác coi là ba của em, anh đã cố tình bảo dưỡng để trông trẻ hơn đó.” 

Nghe những lời anh nói, cô có một chút muốn cười. “Chỗ nào giống ba em?” 

“Vừa rồi em không nghe thấy con trai em nói cái gì à? Anh có thể làm chú của em mà.” 

“A…” 

Trình Khanh Khanh đáp rồi, không nói gì thêm nữa, cô thực sự xấu hổ trước câu nói trìu mến “con trai của em” mà anh vừa nói. 

Nhưng thấy anh có vẻ quan tâm đến chuyện này, cô liền an ủi: “Được rồi, nghỉ ngơi sớm đi, thằng bé chỉ đùa thôi, đừng bận tâm, thực ra trông anh trẻ thật đấy.” 

Bạch Duyên Đình cười cười,: “Khi em vừa mới tỉnh dậy còn gọi anh là chú mà.” 

“…” Trình Khanh Khanh càng thêm xấu hổ. “Đó là bởi vì…” Nhất thời cô không biết nên giải thích với anh như thế nào. 

“Được rồi, gọi chú cũng không tệ, dù sao anh vẫn luôn là chú Bạch của em mà.” 

“Ơ…” Hình như cô cũng từng gọi anh là chú. 

“Ngủ đi.” Bạch Duyên Đình nói xong liền tắt đèn, xung quanh đột nhiên chìm vào bóng tối, nhưng dù vậy, cô vẫn cảm thấy trong bóng tối, một đôi mắt trìu mến như thiêu đốt không ngừng nhìn chằm chằm cô. 

Bị anh nhìn như thế, cô không dám quay lại, lại nghĩ đến lúc sáng nói về chuyện kích thước, thể lực, cô xấu hổ cảm thấy lưng mình cứng ngắc, cũng không biết nằm nghiêng như thế này bao lâu, cô mơ hồ cảm thấy có một âm thanh nhỏ truyền đến bên cạnh mình. 

Cô tỉnh dậy ngay lập tức, nhưng vẫn bất động, nín thở lắng nghe động tĩnh xung quanh. 

Cảm giác dường như anh đang ôm hai đứa trẻ giữa mình và cô, sau đó chăn bông trước mặt cô nhẹ nhàng được vén lên, thân hình cao lớn mang theo sức nóng vốn có của một người đàn ông liền dính vào người cô. 

Tuy nhiên anh không hoàn toàn dính vào người cô, mà còn vẫn giữ một khoảng cách nhất định, miệng ghé sát vào tai cô khẽ gọi: “Khanh Khanh, em ngủ chưa?” 

Trình Khanh Khanh không dám trả lời. 

Cô nghe thấy hình như anh thở phào ra một hơi, lúc này mới bước tới gần, cẩn thận đặt đầu cô lên một cánh tay của anh, sau đó kéo người cô vào ngực anh, tay còn lại nhẹ nhàng đặt lên eo cô. 

Hơi thở nam tính mạnh mẽ trên người đột nhiên xộc thẳng vào mặt cô, cảm thấy gần như nghẹt thở khi cô áp mặt vào lồng ngực dày và hơi cứng của anh, nhưng cô không dám để anh phát hiện rằng mình đã tỉnh nên từ từ điều chỉnh hô hấp của mình và giả vờ như đang ngủ. 

Tuy nhiên, cô luôn cảm thấy anh còn lo lắng hơn mình, sau khi ôm cô vào lòng như thế này, anh không dám cử động, cơ thể cứng đờ như khúc gỗ, nhịp tim rất nhanh, thình thịch  thình thịch, thình thịch, giống như tiếng trống vậy, nghe như này cô chỉ cảm thấy vô cùng kinh hãi, tim như muốn nhảy ra ngoài bất cứ lúc nào. 

Cô không biết anh đã ôm cô vào lòng như thế này bao lâu, khi cô đột nhiên nghe thấy anh thở sâu vài hơi, như thể lấy hết can đảm để làm điều gì đó, nhưng sau vài lần, cô cảm nhận được động tác tay của anh, nhưng vẫn do dự hồi lâu mới vươn tay chậm rãi mò mẫm tìm bàn tay của cô trong bóng tối, lòng bàn tay rộng nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa xoa ngón tay cô vài cái, làm càng thêm tỉ mỉ và nhẹ nhàng, giống như đang xoa xoa bảo bối. 

Trình Khanh Khanh cảm thấy nhịp tim của mình càng lúc càng nhanh, giống như đang bấm động cơ vậy, nhưng cô thực sự lo lắng cho anh, vì sợ anh sẽ ngất đi nếu quá kích động mất. 

Tuy nhiên, dù tim đập loạn xạ, dù run lên vì hồi hộp, anh vẫn nắm tay cô xoa thật lâu. 

Anh không nói lời nào, chỉ lặng lẽ đến gần cô, nhưng không quá gần, anh chỉ ôm cô và nắm tay cô mà không hề hôn cô. 

Lần đầu khi anh ôm cô khá lo lắng, nhưng bây giờ, trước sự căng thẳng của anh, sự căng thẳng của cô dường như không đáng kể. 

Cô chỉ cảm thấy buồn khi nhìn anh thế này, lúc thức dậy anh cũng không dám lại gần cô, buổi tối khi cô đang “ngủ say” lúc muốn đến gần cô anh chỉ chạm nhẹ vào bàn tay nhỏ bé của cô. 

Thực ra, cô sẽ không quan tâm nếu như anh lén hôn lên khuôn mặt nhỏ bé của mình, nhưng anh thì không bao giờ làm vậy. 

Cô cảm thấy tội nghiệp cho anh khi anh là một người đàn ông lịch thiệp như thế, trong giây lát cô muốn mở mắt ra nói với anh: “Chú Bạch, thực ra em vẫn còn tỉnh” để xem phản ứng của anh như thế nào. 

Xem xem giữa ban ngày khi đối mặt với nguy hiểm Bạch tiên sinh có bị làm cho sợ hãi hay không, xem trên gương mặt chững chạc và vững vàng của anh sẽ có biểu hiện chật vật hay là bối rối. 

Nhưng rốt cuộc cô vẫn không làm vậy, thật sự mà nói, cô không thể chịu đựng được việc giễu cợt anh như thế này. 

Tự đáy lòng cô thở dài, sự đau lòng cô đối với người đàn ông này khi cô muốn thành toàn cho anh, vì anh muốn gần cô nhiều như vậy. 

Cô giả vờ vô ý cọ vào người anh, anh như bị đông cứng lại, nhất thời không dám nhúc nhích, cho đến khi chắc chắn rằng cô vẫn đang nhắm mắt thì anh mới yên tâm 

Trình Khanh Khanh chỉ cảm thấy buồn cười, giả bộ còn đang ngủ say, nhẹ giọng nói: “Ôm ôm!” 

“Hả?” Anh có vẻ sững sờ. 

Tất nhiên cô sẽ không trả lời, cô chỉ trực tiếp bắt đầu, như thể cô đang mơ về một con gấu xám ôm cô và cô ôm lấy vòng eo rộng lớn của anh, cô nghe thấy anh hít sâu một hơi, thân thể cứng đờ hồi lâu cũng không bình thường lại. 

“Khanh Khanh?” Giọng nói nhẹ nhàng của anh trong bóng tối có thể nghe thấy rất rõ ràng, nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng giọng điệu của anh đang run rẩy. 

Nhưng bây giờ cô đang “ngủ rồi” đương nhiên không thể trả lời, cô nằm trọn cơ thể mình vào trong vòng tay của anh dụi mặt vào ngực anh. 

Sau khi sững sờ anh mới hoàn hồn, cẩn thận dùng lòng bàn tay to lớn của mình quấn quanh lưng cô. 

Cô nghe thấy tiếng cười thê lương từ lồng ngực của anh, anh nhẹ nhàng giúp cô duỗi thẳng mái tóc lòa xòa bên tai, nói với cô bằng giọng nói lẩm bẩm và run rẩy: “Vật nhỏ, em mơ thấy gì vậy? Như vậy mà cho anh ôm?” 

Một tiếng “vật nhỏ” của anh quả thực khiến lòng người nóng lên.