Sư Huynh Ta Thực Quá Ổn Trọng

Chương 47




Dịch: Tiểu Cửu Điểm

Biên: Độc Hành

"Chỉ là ria mép dài ra thôi à... Dọa ta sợ chết khiếp."

Tửu Cửu đặt cái muôi lại chỗ cũ, lại ngửi ngửi rượu trong vò, có chút sợ hãi nói: "Ta còn tưởng sẽ bị âm dương đảo lộn, biến thành cái thứ bất nam nữ gì gì đó nữa chứ."

Lý Trường Thọ lắc đầu cười nhẹ, đối với lối suy nghĩ của sư thúc, hắn luôn luôn thập phần bội phục.

"Sư thúc, hôm nay sau khi luyện chế xong lô đan dược này, ta định sẽ bế quan nửa năm đến một năm, để tu hành Tam Muội Chân Hỏa.

Mấy loại rượu kia, ta đã sớm chuẩn bị cho sư thúc đủ một năm, nhưng thứ này uống nhiều không tốt, sư thúc người uống vừa phải có giới hạn thôi.

Là vò rượu bên cạnh đống thuốc trên kệ, vẫn chỗ cũ."

"Nửa năm sao?"

Tửu Cửu nhận lấy mấy vò rượu đó, tiện tay để lại mấy vò rượu rỗng lên kệ, chắp tay sau lưng đi tới bên cạnh Lý Trường Thọ, nghiêm túc dặn dò:

"Tuy nói Phản Hư cảnh đã có thể tu hành Tam Muội Chân Hỏa, nhưng bắt đầu tu luyện thứ này cần thiêu đốt tinh khí thần để cô đọng hỏa chủng!

Ngươi ngàn vạn lần không được hấp tấp, đừng có luyện đến hao tổn nguyên khí, kết quả làm cho tinh thần khí hư nhược, vậy thì hỏng bét!"

Lý Trường Thọ mỉm cười gật đầu, tiếp tục vùi đầu vào đống thảo dược.

Tửu Cửu có chút nhàm chán ngáp một cái, nói nhỏ: "Mấy năm gần đây ta gặp phải bình cảnh, tu hành muốn đột phá cũng có chút khó khăn.

Về sau nếu đột phá còn phải bế quan vài năm, có thể là vài thập niên, khả năng là rất lâu ngươi sẽ không gặp được bổn sư thúc rồi."

Lý Trường Thọ cười nói: "Sư thúc hiện tại đã chủ tu Vô Vi kinh rồi phải không?"

"Đúng vậy." Tửu Cửu cầm lấy một cái ghế trúc, ngồi ở bên cạnh bàn, tỏ vẻ vô cùng buồn chán, nằm dài trên bàn: "Đợi ngươi thành tiên, cũng có thể tu Vô Vi kinh rồi, nếu như tư chất ngươi tốt, Phản Hư cảnh đã có thể tu hành.

Đáng tiếc...

Đúng rồi, ta nghe ngũ sư huynh nói, sư phụ ngươi cũng bắt đầu tìm hiểu Vô Vi kinh rồi."

"Ừ, hai tháng trước sư phụ đã nhận được kinh văn từ chấp sự trong môn đưa tới." Lý Trường Thọ thuận miệng nói: "Kỳ thực tâm tính của sư thúc như vậy, rất hợp tu Vô Vi kinh, không bị gò ép hay cưỡng cầu nhiều."

Tửu Cửu chớp mắt mấy cái: "Tiểu Trường Thọ, ngữ điệu nói chuyện của ngươi sao giống sư tôn ta thế."

Lý Trường Thọ: "Lúc trước Tửu Ô sư bá có cho đệ tử một phần Vô Vi kinh quyển thượng, những lời này không phải đều lấy từ trong kinh văn ra sao?"

"Thì ra là vậy."

Tửu Cửu nỉ non một tiếng, ngồi một bên lẳng lặng xem Lý Trường Thọ sắp xếp lại thảo dược, bất tri bất giác có chút xuất thần...

Một lát sau.

"Tiểu Thọ Thọ...Người trông cũng rất tuấn tú nha...Hì hì hì...Lúc trước sao ta không phát hiện ra nhỉ?"

"Hả?"

Lý Trường Thọ đang chuẩn bị luyện đan quay đầu nhìn lại, phát hiện sư thúc nằm trên mặt bàn đã ngủ lúc nào không hay, trong miệng vẫn còn lầm bầm nói mớ.

Sau khi thành tiên, thân thể sẽ không bẩn, tóc dài của tiểu sư thúc quanh năm không chăm sóc mà vẫn mượt mà, đen nhánh óng nhuận.

Chỉ ghim một cái lông phượng ở đuôi bím tóc, không mang thêm trang sức gì, không dặm phấn trang điểm, làm cho người ta có cảm giác giản dị thanh thuần trong sáng.

Tiểu sư thúc đã ngủ say được hình dung là "da dẻ nõn nà như ngọc, tâm tính giản dị trong sáng long lanh".

Đáng tiếc, lúc nàng tỉnh lại hoạt bát thái quá.

Lắc đầu cười cười, Lý Trường Thọ nhẹ nhàng đi ra ngoài phòng luyện đan, nhìn mấy con tiểu linh ngư mình nuôi trong cái hồ có hình dạng âm dương ngư, chờ Tửu Cửu nghỉ ngơi tỉnh lại.

Dù sao cũng là mình có việc nhờ người, mượn tiên lực tinh thuần của Tửu Cửu giúp mình luyện đan, cũng không thể làm khó tiểu sư thúc.

Hai ngày sau.

Đan dược đã luyện xong, Lý Trường Thọ tạm thời che lại đan phòng, mở ra trận pháp trong vòng ba dặm xung quang phòng luyện đan.

Sau khi tiễn Tửu Cửu về, hắn lại đi tìm Linh Nga dặn dò việc mình muốn bế quan.

Lần này bế quan, Lý Trường Thọ muốn chính thức ngựng tụ thành hoả chủng Tam Muội Chân Hỏa, có lẽ sẽ mất khoảng nửa năm.

Lam Linh Nga mặc y phục luyện công rộng thùng thình, ngồi dưới gốc liễu nghiên cứu thảo dược, cảm giác có chút buồn bực...

"Sư huynh, lần này ngươi không bế quan ở phòng luyện đan bên kia sao?"

"Tu hành Tam Muội Chân Hỏa dễ dàng gây nổ." Lý Trường Thọ cười nói: "Ta định làm một cái bè nhỏ, ở trong hồ bế quan, như vậy mới ổn thỏa."

Trong ánh mắt Lam Linh Nga như có điều muốn nói nhưng lại thôi.

Lý Trường Thọ thả mấy cái bình sứ vào trong tay nàng, dặn dò nàng số lượng và cách dùng mỗi bình đan dược.

Đáy lòng vẫn luôn suy nghĩ. Tiểu Linh Nga nhỏ giọng hỏi một câu:

"Sư huynh, Tam Muội Chân Hỏa...Không cần phải giấu sao?

Pháp thuật kia không phải rất lợi hại sao?"

Lý Trường Thọ tiện tay gõ đầu tiểu sư muội, mặc dù cú gõ chẳng dùng lực đạo gì mấy.

Hai người mặt đối mặt, Lý Trường Thọ vẫn dùng thuật truyền âm, giải thích:

"Mấy năm nay không giảng bài nữa, ngươi đã quên hết nhưng gì ta dạy sao?

Tam Muội Chân Hỏa là sư tôn của Tửu Ô, Tửu Cửu sư thúc ban thưởng, cố ý giấu đi không dùng, ngược lại sẽ khiến kẻ khác hoài nghi.

Chỉ cần kẻ khác không ngờ được, không thể đoán được, không nhìn ra được từ những hành động ngày thường của ngươi, đó mới là át chủ bài, chứ không phải là vài môn công pháp uy lực lớn thể hiện ra.

Tiểu Linh Nga lè lưỡi, cúi đầu ngoan ngoãn thụ giáo.

Lý Trường Thọ lại cầm tới hai bình sứ, truyền âm nói: "Đặt hai bình đan dược này trước cửa phòng sư phụ, đây là tiên đan luyện chế cho người, có công hiệu phản hóa trọc.

Ngươi cũng đừng lén dùng thử, sẽ bị dược lực của tiên đan kích bạo."

Linh Nga lập tức vui vẻ: "Vậy sư phụ ăn cái này chẳng phải là có thể..."

"Khó." Lý Trường Thọ lắc đầu, than nhẹ một tiếng, chậm rãi đi về phía rừng rậm, chuẩn bị chế tác cái bè gỗ.

Lam Linh Nga mở bình ngọc ra ngửi ngửi, một cỗ nguyên khí tinh thuần đập vào mặt nàng.

Nàng nhẹ nhàng hít một hơi, đầu liền có chút nặng nề, chóng mặt, bước đi loạng choạng về phòng của mình, vội vàng ngồi xuống tu hành hóa giải dược lực.

Lý Trường Thọ thấy thế cười khẽ, tìm một chỗ rừng già, vén tay áo lên chuẩn bị làm việc.

Hai ngày sau...

"Tiếng gì vậy?"

Lam Linh Nga tỉnh dậy nhìn qua cửa gỗ ra ngoài, chu cái miệng nhỏ, thở nhẹ vài tiếng, cái trán xinh đẹp giăng đầy hắc tuyến...

"Ta định làm một cái bè gỗ nhỏ."

Trong đầu vọng lại câu nói của sư huynh, lại nhìn tới chiếc thuyền "đơn sơ" dài năm mươi trượng trên mặt hồ, Lam Linh Nga không nhịn được vỗ vỗ cái trán.

Sư huynh có hiểu lầm gì với hai từ lớn nhỏ sao?

Lam Linh Nga cúi đầu nhìn y phục luyện công của mình, khóe miệng nhẹ nhàng co quắp.

Sư huynh thối, quả nhiên...

Đã bị Tửu Cửu sư thúc làm cho mất nhận thức tiêu chuẩn lớn nhỏ bình thường rồi!

Kỳ thật Lý Trường Thọ cũng không phải là người quá chú trọng việc hưởng thụ, khi chế tác mấy thứ đồ chơi gì đó, hắn vẫn chú trọng tính thực dụng hơn.

"Bè gỗ nhỏ" được dựng nên từ vật liệu gỗ đơn giản, không có cấm chế gì nên chế tác cái này dễ như trở bàn tay.

Tại chỗ bế quan, ngược lại có không ít trận pháp cảnh báo, trận pháp cách âm, trận pháp chống thăm dò, trận pháp che giấu những trận pháp này, tóm lại là chiếm một khoảng không gian.

Trừ những thứ đó ra, hắn còn sắp đặt một ít thiết kế riêng.

Hai tầng cao lâu thuyền có bảy gian phòng lớn bằng nhau, mỗi gian phòng đều thông với nhau và đều đặt một cái đệm.

Sau khi bản thân bế quan, mở ra trận pháp, còn đặt thêm mấy tên người giấy tại mấy gian phòng này.

Nếu có người kích phát những trận pháp này, cấm chế trên người giấy sẽ lập tức được khởi động, hóa thành thân hình của hắn, có thể giả dạng làm loạn kẻ thù!

Quả thực là mấy món đồ thiết yếu để đề phòng ám toán!

Đáng tiếc, thiết kế sắp đặt như vậy vẫn có chút không hoàn mỹ, vần còn một phần bảy tỷ lệ bị ám sát...

"Linh Nga, hiện tại ta bắt đầu bế quan."

Được Lý Trường Thọ truyền âm, Lam Linh Nga vội vàng đi ra trước cửa, vẫy vẫy tay nhỏ với Lý Trường Thọ trên lâu thuyền.

Hai tay Lý Trường Thọ kết ấn, từng tầng trận pháp lần lượt mở ra, che lấp một mảng lớn khu vực mặt hồ phía dưới, từng tầng ánh sáng bên trong "bè gỗ nhỏ" cũng trở nên mơ hồ đi nhiều...

Chốc lát, trên mặt nước xuất hiện một mảnh sương trắng, Lam Linh Nga đã không thể nhìn thấy sư huynh đang ở đâu nữa.

Lý Trường Thọ thả tại mỗi gian phòng một con người giấy, lại lặng lẽ đến một khoang vắng vẻ, lục lọi trong góc một hồi, mở ra một cái lỗ hổng, phía dưới chính là hồ nước thanh tịnh.

Sử dụng vài thủ pháp, thi triển huyễn hình thuật hóa thành một tiểu linh ngư, không một tiếng động chui vào trong nước, bơi xuống đáy hồ bị bao phủ tầng tầng trận pháp, chỉ để lại bảy con người giấy trên khoang thuyền.

Sở dĩ xây bè gỗ lớn như vậy, chủ yếu là để che đậy mấy tầng trận pháp dưới nước này.

Ở phía dưới, mới chính là nơi Lý Trường Thọ bế quan.

Năm xưa, khi sư phụ mang tiểu Linh Nga lên núi, hắn chính là bế quan tại chỗ này, tu luyện U Minh Lãnh Hỏa đến cảnh giới tiểu thành...

Trong ngũ hành, thủy khắc hỏa, ở dưới nước tu hành hỏa pháp thật là để phòng ngừa hỏa khí hội tụ quá nhiều sẽ dẫn đến tình trạng tự bạo mà tan xác.

Chỉ là...

Mảnh rừng rậm rạp ở Tiểu Quỳnh phong, đột nhiên trụi mất một mảnh.

...

Đông Hải, Thủy Tinh cung.

"Ngao Ất to gan!

Xuất khẩu cuồng ngôn, không đặt tôn trưởng trong mắt, có ý sỉ nhục uy danh tộc ta, còn chửi bới lịch sử huy hoàng của tộc!

Ngươi có biết, ngươi có biết đây là tội lớn như thế nào không!"

Trong thái tử điện trống trải, thiếu niên long tộc Ngao Ất bị một đoạn xiềng xích trói ở bên trên thiết trụ, nhanh chóng nhắm chặt hai mắt, bên tai ẩn ẩn vang lên từng tiếng tức giận mắng nhiếc ngày đó.

Khóe miếng y nở nụ cười lạnh, cố gắng chịu đựng phần lưng đau nhức, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn kiên định như ngày hôm đó.

Hiện tại Ngao Ất cảm thấy Thủy Tinh cung này vô cùng vớ vẩn, lại vô cùng buồn cười.

Ngày đó ở tiệc ăn mừng, hắn nói một câu với phụ vương vẫn một mực híp mắt giả bộ ngủ kia:

"Hài nhi muốn bái sư Độ Tiên môn, tu hành pháp thuật của Thánh Nhân tam giáo!"

Từng người từng người khiếp sợ, một bộ mặt rồng không dám tin nhanh chóng vặn vẹo...

Từng tiếng mắng đại nghịch bất đạo, sỉ nhục Long tộc, ngu dốt vô tri...vang lên...

Các cao thủ Long tộc bạo phát khí tức, ra sức đè ép y, một tiểu long chưa đầy mười tuổi!

Hôm ấy sỉ nhục mắng nhiếc mình, tất cả đều là huynh đệ của phụ vương hoặc là các lão long, kẻ có tư cách mắng thế hệ con cháu của họ.

Mà những hải tộc đại thần kia cùng với tướng lĩnh long tộc không thuộc huyết mạch Long Vương, từng kẻ đều không dám lên tiếng, nhưng lại dùng ánh mắt khinh thường nhìn y.

Bái sư môn hộ Thánh Nhân, sẽ bị coi là đại nghịch bất đạo.

Ra ngoài bái sư tu hành, sẽ bị gọi là phản nghịch long tộc.

Buồn cười, thật đúng là buồn cười...

"Buồn cười đến cực điểm!"

Ngao Ất không nhịn được tức giận mắng mỏ, khuôn mặt thanh tú lại tràn đầy thống khổ!

Thiết trụ sau lưng y nổi lên lực lượng băng hàn u lãnh, từng tảng băng nhọn đâm vào tấm lưng trắng nõn của y, làm Ngao Ất đau đến tê tâm liệt phế.

Nhưng ánh mắt y vẫn thanh minh như cũ, kiên định không hề biến mất mảy may!

Lúc nãy, khi Long Mẫu rời đi, đã khuyên hắn mau nhận sai...

"Con của ta, pháp thuật tộc ta còn không đủ dùng sao?

Pháp bảo tộc ta còn chưa đủ để ngươi lấy ra chơi đùa?

Cớ sao còn muốn làm loại chuyện hoang đường như vậy, còn ở trước mặt nhiều sư thúc, sư bá trong tộc nói ra suy nghĩ phản nghịch?

Ngươi muốn bái sư môn hộ Thánh Nhân, ngươi cũng biết môn hộ Thánh Nhân, trừ Tiệt giáo ra, tất cả đều không thu nhận đệ tử Long tộc.

Xiển Giáo Thánh Nhân năm đó còn thu một đứa con hoang nghiệt long làm đệ tử, mượn chí bảo, làm số mệnh long tộc chúng ta bị nghiệt long này hủy hoại.

Nhục nhã như vậy, long tộc ta sao có thể quên?

Con à, ngươi đã bị kẻ nào mê hoặc đầu óc vậy?"

Mẫu hậu nói những lời này, Ngao Ất làm sao không biết, làm sao không hiểu nội tình thật giả thế nào?

Xiển giáo, một trong Thập nhị kim tiên Hoàng Long chân nhân, rõ ràng là huyết mạch Tổ long, năm xưa trọng thương lưu lạc Côn Lôn sơn, được Tam Thanh lão gia lúc đó vẫn chưa thành thánh dưỡng ở nội viện, coi như là rồng để ngắm.

Lúc Thượng Cổ Thánh Nhân còn chưa xuất hiện, long tộc coi đây là hổ thẹn, đoạn tuyệt quan hệ với Hoàng Long chân nhân, xóa tên lão ra khỏi gia phả long tộc.

Trước khi Tam Thanh lão gia thành thánh, long tộc cao ngạo không chịu níu kéo quan hệ với Hoàng Long chân nhân, ngược lại bắt đầu ở trong tộc truyền tin đồn, bêu danh gọi lão là con hoang.

Do vậy mới nói môn hộ Thánh Nhân không thu đệ tử long tộc...

Mà sau khi Tam Thanh thành thánh, Long tộc mang ấu long ưu tú đến Kim Ngao đảo bái sư, một mực cung cung kính kính với thánh nhân.

Nhưng nghe xong, chưởng quản thu đệ tử đầu vào tông môn, Thông Thiên giáo chủ, chỉ cho đệ tử ưu tú long tộc bái đệ tử Thánh Nhân làm thầy, chứ không cho trực tiếp bái sư Thánh Nhân. Cao thủ long tộc quay về, cảm thấy Thánh Nhân cố ý nhục nhã long tộc...

Cái gì là hoang đường?

Đây mới là hoang đường!

Toàn thân Ngao Ất khẽ run, hào quang thiết trụ sau lưng dần yếu đi.

Ta, Ngao Ất phải chống đỡ được.

Chỉ có y, long tộc nhị thái tử, triệt để hạ thấp thái độ, bái sư Độ Tiên môn đứng hàng giữa trong tiên tông tam giáo...

Cho dù là quỳ trước cửa Độ Tiên môn, chỉ vào làm một đệ tử ký danh cũng đủ...

Như thế mới có thể đánh vỡ tính kiêu ngạo nhạt nhẽo của long tộc, mới có thể xé nát cái lòng tự tôn vặn vẹo của bọn họ!

Nhưng đám long tộc này nhục nhã mãi vẫn không thể đánh chúng tỉnh lại từ cơn say. Vậy y, sẽ bước đi trên con đường của Thánh Nhân, đứng trên đỉnh vạn vật sinh linh!

Đến lúc đó, y muốn tới hỏi Viễn Cổ Chí Tôn...

Đâu mới là lối thoát cho long tộc!

Hít một hơi, Ngao Ất há miệng hét to:

"Thả ta ra ngoài -------"

"Ta muốn gặp phụ vương!"

"Ta muốn tới Độ Tiên môn bái sư học đạo!"

Ngoài điện, một đám thị nữ nước mắt lưng tròng, khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập đau lòng, nhưng các nàng lại bị Giao binh ngăn trở, không thể nào tới được Nhị điện hạ nửa bước.