Soán Đường

Quyển 5 - Chương 27: Đến Củng huyện




Dương Quảng không đánh giặc nhưng trước đây tướng lãnh dưới trướng hắn đều có thể tự hành sự quyết đoán, khi đó nổi danh là Hàn Cầm Hổ, Hạ Nhược Bật, còn có Cao Dĩnh, Tô Uy, Ngưu Hoằng, Dương Tố túc trí đa mư.

Nhưng hiện tại không ít người trong số họ đã chết.

Trịnh Ngôn Khánh trước tiên đem Bùi Thúy Vân đến Văn Hỉ huyện.

Sau khi đến Văn Hỉ huyện nghe ngóng hắn mới biết được rằng Bùi Thế Củ theo Tùy Dạng Đế đã tới Trác quận, Bùi Nhân Cơ cũng rời khỏi, mà Bùi Thục Anh sau khi về Bùi bách thôn đã thay đổi trang phục nữ qua, ở núi Vương Ốc tu hành, không tiếp người.

- Ngôn Khánh, ngươi mau quay trở lại Củng huyện đi.

Bùi Thúy Vân khuyên bảo Trịnh Ngôn Khánh:

- Ta đi núi Vương Ốc thăm cô cô, thuận tiện nghe ngóng một số chuyện, cô cô chỉ sợ không muốn gặp ngươi ngươi cũng đừng tìm.

Bùi Thục Anh trở thành nữ quan rồi sao?

Cái gọi là nữ quan chính là nữ đại sĩ.

Trịnh Ngôn Khánh cảm thấy hơi giật mình, hắn mơ hồ cũng đoán ra lần này Bùi Thục Anh làm nên chuyện này cũng có quan hệ với hắn.

Bùi Thúy Vân nói không sai, hắn lúc này không thích hợp gặp Bùi Thục Anh hơn nữa hắn còn phải nhanh chóng về Củng huyện xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra. Vì vậy Ngôn Khánh tiễn Bùi Thúy Vân tới núi Vương ốc liền cùng với Hùng Đại Hải ngày đêm đi gấp qua sông Tị Thủy Quan. Vào Đại Nghiệp bảy năm chín tháng, Trịnh Ngôn Khánh đã tới Củng huyện.

Cách đây ba mươi vạn năm, ở đây đã xuất hiện dấu chân nhân loại, lưu lạ văn hóa Ngưỡng Thiều văn hóa Long Sơn về sau. Ở thời kỳ Tây Chu Võ Vương cắt đất phong cho chư hầu, nơi này đã có Củng Bá.

Củng huyện ở phái Nam, ở trong dãy núi lớn Tung Sơn, phía bắc có rãnh trời Hoàng Hà.

Ở phía đông đối diện Hổ Lao, phía Tây nắm lấy Hắc Thạch quan cho nên từ xưa đến nay có thanh danh Sơn Hà Tứ Tắc, Củng Cố Bất Bát.

Cũng huyện cũng vì vậy mà được gọi là nơi trấn giữ cố đô ở Lạc Dương.

Đại Nghiệp năm thứ sáu, Trịnh Thế An đem người trở vể Củng huyện.

Lão từ trong tay Trịnh thị thất phòng và Trịnh Thiện Nguyện giành được 3000 khoảnh ruộng tốt cộng thêm năm trăm khoảnh ruộng trước kia An Viễn đường từng chia cho trở thành địa chủ lớn nhất ở Củng huyện. Dọc theo Hoắc Sơn đến sông Lạc, các hộ tá điền đều cống hiến toàn bộ sức lực cho lão.

Trịnh Ngôn Khánh kiếp trước đã nhiều lần tới Củng huyện phỏng vấn.

Nhưng từ khi trùng sinh cho tới nay, đây là lần đầu tiên hắn tới đây, ở đây tất cả mọi thứ đều lạ lẫm, Củng huyện hôm nay và Củng huyện trong trí nhớ của hắn đều không giống nhau.

Ghìm chặt Ngọc Đề Tuấn, Trịnh Ngôn Khánh đưa mắt nhìn về phía xa xa.

Đã đến cuối thu, vùng quê tràn ngập ý tiêu điều và khắc nghiết.

Ở phía xa a, sông Lạc cuồn cuộn chảy, đồi núi của Hoắc sơn cũng đặc biệt trở nên đồ sộ.

- Đại ca, tại sao lại không đi tiếp?

Hùng Đại Hải thúc mã tiến lên, hiếu kỳ hỏi một câu.

Trịnh Ngôn Khánh trên khuôn mặt hiện lên một vẻ tươi cười cầm roi ngựa chỉ về phía xa xa:

- Gia gia bọn họ tới đón tiếp chúng ta rồi.

Từ phía đằng xa đã đi tới một đám người.

Cầm đầu là một người râu tóc bạc trắng, chính là Trịnh Thế An, theo sau lão còn có Vương Chính, Hùng Đại Chuy, đi theo còn có Thẩm Quang, tam huynh đệ nhà họ Đảng, xa hơn nữa thì còn có Tiểu Niệm và một đám người, Tế Yêu và Tứ Nhãn nhìn thấy cũng vọt tới.

Chúng nhận ra tiểu Niệm, từ khi chúng còn nhỏ, tiểu Niệm đã một tay nuôi nấng chúng.

Ngôn Khánh là chủ nhân của bọn nó nhưng tiểu NIệm chắc chắn giống như là thân nhân của bọn nó vậy.

- Tế Yêu, Tứ Nhãn.

Mao Tiểu Niệm lớn tiếng gọi chạy lên ôm hai con chó ngao, về phần bọn người Trịnh Thế An thì không để ý tới, nhanh chóng bước tới trước mặt Trịnh Ngôn Khánh.

- Tôn nhi bái kiến gia gia.

Trịnh Ngôn Khánh đi vài bước sau đó quỳ một chân xuống đất.

Mà Hùng Đại Hải thì quỳ phịch gối xuống, dập đầu rầm rầm ba cái.

Trịnh Thế An và Hùng Đại Chuy đều mừng rỡ không ngậm miệng được đem từng hài nhi dìu đỡ lên, cao thấp dò xét.

- Ngôn Khánh, con trở về rồi!

Trịnh Thế An nói:

- Nếu con trở về trễ chỉ sợ phụ một phen tâm ý của ta.

Ngôn Khánh khẽ giật mình:

- Tâm ý?

- Đi một chút về đến nhà rồi nói tiếp.

Trịnh Thế An kéo Trịnh Ngôn Khánh, lúc này bọn Thẩm Quang mới tới bái kiến Ngôn Khánh, mà Trịnh Ngôn Khánh xuống ngựa, Thẩm Quang cũng nắm chặt dây cương.

Ngọc Đề Tuấn đối với Thẩm Quang ngược lại rất biết phục tùng, dịu dàng và ngoan ngoãn.

Ngôn Khánh ôm Thẩm Quang một cái rồi nói:

- Thẩm đại ca, những năm qua vất vả cho đại ca rồi.

- Ha ha, có gì mà vất vả, lão thái gia đối với ta vô cùng nồng hậu, công tử xem này, hai năm qua, thuộc hạ đã béo lên rất nhiều.

Trịnh Thế An ở tại trụ sở của Củng huyện hoặc đi vào chân núi.

Hoắc Sơn này đời sau là một nơi vô cùng nổi danh, hoàng đế khai quốc Tống triều là Triệu Khuôn Dẫn đã ở chỗ này định lăng, tên là Thanh Long sơn, rồi sau đó vô số hoàng đế thời Bắc Tống và hoàng hậu của họ đều dùng Thanh Long sơn làm trung tâm, tuyển chọn chỗ ở.

Ở đây thì ra là Tống Lăng đời sau.

Ngôn Khánh không ngờ rằng Trịnh Thế An lại chọn chỗ ở tại dưới chân núi Hoắc sơn.

Ở đây cách thị trấn Củng huyện chừng ba mươi dặm, khoảng cách khá xa nhưng đây là một khối phong thủy bảo địa, Trịnh Thế An căn cứ vào địa thế mà tu kiến nhà cửa, đem điền trang thiết lập ở nơi này, trong vòng hai năm ngắn ngủi đã xây dựng được hai trăm hộ thôn xóm.

Trịnh Thế An là tộc lão, huyện lệnh không dám lãnh đạm với hắn, ủy nhiệm cho hắn làm đảng trưởng ở Hoắc Thôn.

Hôm nay Trịnh Thế An ngày càng lộ ra khí phái... con người vị trí và thân phận không giống như trước khí độ cũng phát sinh biến hóa.

Cùng Trịnh Ngôn Khánh vào trong nhà, Trịnh Thế An cũng không nóng lòng, tiểu Niệm đã đi pha nước tắm trước cho Trịnh Ngôn Khánh, để Ngôn Khánh tẩy rửa phong trần trên đường đi.

Tắm một cái, Ngôn Khánh đã thay đổi một bộ y phục mới.

Tiểu Niệm vì hắn mà cẩn thận chải tóc, khiến cho Trịnh Ngôn Khánh có cảm giác như trước đây.

- Lão thái gia đã sắp xếp rượu và thức ăn chờ công tử qua.

Tiểu Niệm hai má đỏ bừng, hiện tại nàng đã thành thục hơn rất nhiều, dáng người có lồi có lõm, thân thể thon dài, kiều tươi như hoa, vô cùng hấp dẫn.... Ngôn Khánh thay đổi y phục, tinh thần phấn chất đi vào trong phòng.

Hùng Đại Hải đã ngồi ở tiệc rượu, Trịnh Thế An và Hùng Đại Chuy, còn có Vương Chính thì ngồi ở trung tâm, bên cạnh còn có một số quản sự.

Những người này chính là những quản sự điền trang lo sự vụ bình thường cho Trịnh Thế An.

Có rất nhiều người địa phương ở Huỳnh Dương Trịnh phủ,Trịnh Thế An vừa tới điền trang đã có một đám gia hỏa xảo trá nhưng Trịnh Thế An cả đời là quản gia, những thủ đoạn này gi ống như là trò chơi con nít đối với lão vậy.

Ở Củng huyện một tháng, biểu hiện của Trịnh Thế An vô cùng yên tĩnh.