Soán Đường

Quyển 5 - Chương 18: Tấn công Vinh Nhạc thương




Cốt Tư Man trầm giọng nói:

- Ta hôm nay tới để nói cho ngươi biết, quan quân đã rời khỏi Vinh Nhạc thành, vì Cốt Lục Thác ta sẽ quyết định liều một lần cho dù thành hay bại ta đều thả ngươi ra, tuy nhiên sau đó ta phải rời khỏi Vinh Nhạc thành tiến sâu vào trong núi.

Hắn nói tới đây hai gò má trở nên run rẩy

- Cốt Lan Đóa, thúc thúc thật xin lỗi ngươi, không thể chiếu cố tốt cho ngươi mà làm cho ngươi phải chịu ủy khuất.

Đóa Đóa nói:

- Cốt Tư Man thúc thúc, thúc cần phải hiểu rõ hiện tại thúc thả con ra, con có thể đi tìm nam nhân của con, người này rất thông minh, túc trí đa mưu chỉ cần hắn nguyện ý ra tay thì nhất định sẽ cứu được Cốt Lục Thác huynh đệ.

Nhưng mà nếu như thúc thật sự đánh Vinh Nhạc thương thì chính là tử tội.

Cốt Tư Man cười ha hả:

- Đóa Đóa ta biết rõ người Hán giảo hoạt, nhưng mà ta cũng không phải là kẻ ngốc, nam nhân của con là ai ta không biết, nhưng con bị giam ở chỗ này hắn lại không tìm thấy, cho thấy hắn cũng chẳng có gì thần kỳ, Đóa Đóa con không cần khuyên ta nữa.

- Tiểu Tú nhất định sẽ tìm thấy ta, thúc nhất định thất bại.

Đóa Đóa thần sắc kiên định lớn tiếng nói.

Cốt Tư Man cười cười không cùng Đóa Đóa tranh luận nữa.

- Con nhẫn nại hai ngày nữa, qua mấy ngày sau ta sẽ thả con ra.

- Cốt Tư Man thúc thúc thúc đừng làm chuyện điên rồ nữa.

Đóa Đóa thấy thế thì lớn tiếng kêu lên nhưng Cốt Tư Man không để ý tới nàng nữa, men theo con đường đi ra khỏi sơn động.

- Chúng ta lui vào núi trước, nếu như có tình huống dị thường xảy ra sẽ giết nàng ta.

Rời khỏi sơn động, Cốt Tư Man cắn răng khẽ nói.

Tuy nói là đã hạ quyết tâm nhưng trong lòng Cốt Tư Man cũng không thể bình tĩnh, hắn không thể lập tức hành động mà phải phái người tới Vinh Nhạc thành quan sát. Lúc này thám tử hồi báo Vinh Nhạc thành tất cả bình thường ngoại trừ quan quân ly khai thì huyện nha cũng tăng thêm nhân thủ cho Vinh Nhạc thương, ước chừng hai trăm người.

- Hai trăm người ngày đêm trông coi?

- Không là thay phiên nhau, theo như thuộc hạ quan sát thì Vinh Nhạc thương chia làm hai đoàn người thay phiên nhau canh gác, mỗi lần thay quân ước chừng một nén nhang.

- Khi nào thay quân?

- Rạng sáng thay quân một lần, hoàng hôn thay quân một lần.

Cốt Tư Man suy nghĩ rồi thấp giọng nói:

- Hoàng hôn hành động mục tiêu không rõ ràng không thích hợp.

- Rạng sáng hành động. Ngươi nghĩ cách để người của chúng ta tìm cách tranh thủ thời gian một chút, ngày mai sau giờ ngọ xuất phát, từ lúc đó tới sáng sớm phải chủ động cướp được Vinh Nhạc thương.

Thám tử vội vàng ứng tiếng vội vàng rời khỏi Tuy sơn.

Cốt Tư Man thở ra một hơi, ở trong động bồi hồi một lúc.

Nếu như đến đến bước này hắn không có cách nào rút lui, vì Cốt Lục Thác hắn đành phải mạo hiểm mốt phen.

Quan quân rút khỏi Vinh Nhạc thành tới ngày thứ tư thì tất cả vẫn gió êm sóng lặng.

Vào ban đêm, Vinh Nhạc thành rất nhanh tiến vào trong yên tĩnh, mà cách đó không xa Vinh Nhạc thương vẫn trầm lặng.

Quân tốt tuần tra quanh Vinh Nhạc thương đề phòng sâm nghiêm.

Cốt Tư Man từ lúc đi tới bên ngoài Vinh Nhạc thương đã phủ phục ở sơn lĩnh lẳng lặng quan sát động tĩnh, theo như hắn thấy thì Vinh Nhạc thương không có động tĩnh đặc thù, tuy nhiên Cốt Tư Man vẫn hồi hộp tim đập liên tục.

Theo sau hắn là gần nghìn tên võ sĩ ở Tuy Sơn.

Tất cả đều mặc y phục người Liêu, trên mặt bôi trét đủ thứ ký hiệu, giữa đêm khuê khoắt nhìn trông như quỷ lệ vậy. Mà Cốt Tư Man cũng cầm trong tay một cây Cầu Long Bổng, thứ này được chế tạo bằng sản vật đặc biệt ở trong núi, trên đó lại bôi lên một lớp mỡ, cho dù thần binh lợi khí cũng không thể

làm cho nó bị hư tổn.

Cầu Long Bổng này đánh vào người thì chỉ có chết chứ không thể sống.

Đã hơn mười năm rồi hắn không dùng qua Cầu Long bổng, năm đó hắn vì tương lai con cháu mà buông Cầu Long bổng xuống, hôm nay lại vì cốt nhục của mình mà cầm Cầu Long bổng lên, nghe có vẻ buồn cười lại có vẻ hơi hoang đường.

Thời gian từng chút từng chút một mà trôi qua.

Cốt Tư Man vẫn kiên nhẫn như trước quan sát và chờ đợi.

Ở núi Liêu, những võ sĩ để tránh buồn ngủ đã nghĩ ra một phương pháp đặc thù, đem đặc sản Tinh Thần thảo của bọn họ làm thành một cái túi thơm, mang theo người không những có thể xua đi cơn buồn ngủ mà còn có thể đuổi muỗi.

Cốt Tư Man lấy Tinh thần thảo ra, đặt ở dưới mũi, tinh thần lập tức tỉnh táo.

Trời sắp sáng...

Từ Vinh Nhạc thương, đi ra một đội quan quân.

Quan quân tuần tra và quan quân thay canh gác nhanh chóng tiến vào trong thành.

Từ bên trong nội thành truyền tới từng tiếng chiêng, chắc là tập kết đội ngũ chuẩn bị thay quân.

Cốt Tư Man hô một cái, giơ Cầu Long bổng lên trên cao hướng về phía Vinh Nhạc thương mà phóng tới, nguyên một đám chạy như bay.

Vì ở trong thành đang thay quân cho nên cửa lớn không có người thủ vệ.

Đừng nhìn Cốt Tư Man lớn tuổi tốc độ chạy của hắn có thể nói là kinh người.

Thậm chí một số người Liêu trẻ tuổi cũng không thể theo kịp, nguyên một đám không khỏi ngưỡng mộ, đúng là càng già càng dẻo dai.

Cốt Tư Man vừa chạy vừa rút ra một vật giống như cây tiêu.

Rất nhiều người Liêu cũng học theo động tác này, đem vật phẩm kỳ quái này ra, đây là thứ đồ vật dùng để thổi mũi tên lưu truyền từ trước tới nay, trong tên có tẩm chất kịch độc, người nào bị bắn trúng thì lập tức chết ngay.

Cốt Tư Man xung trận lên phía trước xông vào cửa lớn của Vinh Nhạc thương.

Chỉ thấy ở giữa Thương thành có rất nhiều người, Cốt Tư Man không nói nhiều, lập tức hít một hơi vào trong đan điền, dùng sức mà thổi, mũi tên từ trong ống bay ra, cắm lên trên một người.

Thế nhưng mà người đó vẫn không nhúc nhích.

Cùng lúc đó những người Liêu sau lưng của Cốt Tư Man cũng nhanh chóng phát ra từng mũi tên, sau đó vung binh khí lên điên cuồng chém giết.

Nhưng không có tiếng kêu thảm thiết cũng không có cảnh máu chảy thành sông.

Rơm rạ bay đầy trời, một gã người Liêu hoảng sợ kêu lên:

- Đô Lão, những người này đều là người rơm.

Cốt Tư Man giật nảy mình, vội vàng thu hồi đồ dùng thổi mũi tên, dùng thanh âm thổ ngữ người Liêu mà hô lên:

- Trúng kế rồi, chúng ta trúng kế của người Hán rồi, mau lui về mau lui về.

Tuy nhiên tiến vào trong thương thành thì dễ, lùi ra thì không dễ như vậy.

Chỉ thấy cửa lớn của thương thành bắt đầu két két đóng lại, hóa ra cửa lớn này không phải dùng nhân lực mở ra mà dùng cơ quan trên tường thành khống chế, trong nhất thời ở trong Vinh nhạc thương tiếng người huyên náo tràn ngập.