Soán Đường

Quyển 4 - Chương 36: Bùi Thục Anh muốn xuất gia




Lúc mới đầu Bùi Thế Củ còn tưởng rằng là do Bùi Thục Anh gây ra, tuy nhiên về sau cảm xúc của Bùi Thục Anh rất bình thường khiến cho lão mới chú ý tới Trịnh Ngôn Khánh.

Ngôn Khánh có mưu đồ khá hay, tuy nhiên sau khi thi thể của Lý Đức Vũ bị phát hiện đã xuất hiện rất nhiều sơ hở. Thật không ngờ rằng Dương Quảng buổi tối hôm đó lại ra lệnh tiễu sát Cáp Sĩ Kỳ, toàn thành giới nghiêm.

Nếu để thi thể Lý Đức Vũ biến mất trong mắt mọi người mấy năm thì sau này mọi người có phát hiện thi thể của hắn cũng không ai để ý.

Lại nói nữa, qua vài năm tiếp theo chỉ sợ thiên hạ này thây ngã đầy đất, ai thèm chú ý tới một cỗ xương khô.

- Thục Anh cô cô của công tử, hôm nay đã muốn xuất ra làm ni cô.

Bùi Thế Củ ngưng một thoáng rồi cười khổ nó:

- Ta khuyên nó không được cho nên đến tìm công tử.

- Ta biết rõ nàng vì chút tin đồn kia nên mới muốn xuất gia.

- Cho nên ta muốn tìm ngươi đi khích lệ nàng ta một chút, bỏ đi ý định xuất gia. Trịnh công tử, ta rất yêu thương đứa con gái này, thật sự không muốn nó thành ni cô, chuyện này đúng là làm khó công tử nhưng Thục Anh rất thương công tử, lúc trước nghe công tử bị thương đã lập tức tới Yển Sư.

- Ta thấy, nếu công tử đi khích lệ nó thì không chừng có tác dụng.

Trịnh Ngôn Khánh lập tức lộ ra vẻ ngạc nhiên. Bùi Thục Anh sắp xuất gia sao? Chuyện này đối với Trịnh Ngôn Khánh không phải là một tin tức tốt.

Lý Đức Vũ bị hắn giết không ngờ lại khiến cho Bùi Thục Anh phải xuất gia.

- Bùi công, cô cô... khi nào muốn xuất gia?

Bùi Thế Củ cười khổ gãi đầu:

- Nó ba ngày trước đã tới gặp phương trượng chùa Bạch Mã, khẩn cầu xuống tóc làm ni cô, nếu như không phải ta kịp thời trở về mang nó về nhà thì chỉ sợ hiện tại... Tuy nhiên ta không lay chuyển được ý định của nó, hiện tại nó đã mang tâm tu hành, bất kỳ lúc nào cũng có thể...

Ba ngày trước!

Gần đây Trịnh Ngôn Khánh lo lắng tới Trưởng Tôn Thịnh nên không có thời gian lắng nghe những lời đồn trên phố.

- Cô cô hiện nay ở đâu?

Bùi Thế Củ nói:

- Nó hiện tại đang bị ta giam ở trong nhà.

Tiểu nha đầu kia sau khi về nhà ai cũng không gặp, nếu không phải ta phái người canh chừng thì mấy ngày trước đã cạo đầu, Nam Dương công chúa, Quảng Dương công chúa những hảo hữu trước kia của nàng đến khuyên bảo đều không có tác dụng cho nên ta nghĩ tới ngươi... Nói không chừng ngươi có biện pháp giúp nàng ta hồi tâm chuyển ý.

Trịnh Ngôn Khánh trong lòng dĩ nhiên không hi vọng Bùi Thục Anh có thể xuất gia trở thành ni cô.

Hắn suy nghĩ một chút:

- Đệ tử đồng ý gặp cô cô, chỉ là không biết có thể khuyên bảo hay không.

Bùi Thế Củ nghe Trịnh Ngôn Khánh đáp ứng trên khuôn mặt liền lộ ra vẻ tươi cười.

Lúc này lão không còn là Bùi đại nhân nghiêm khắc ở trên triều đình cũng không còn là tộc trưởng đức cao vọng trọng mà chỉ là một phụ thân lo lắng chon con gái của mình.

- Đã như vậy, công tử đi theo ta.

- Bây giờ?

Trịnh Ngôn Khánh khẽ giật mình, sau đó gật đầu nói:

- Cũng tốt đêm dài lắm mộng, tiểu tử theo lão đại nhân đi một chuyến.

Xem ra Bùi Thế Củ thật sự nóng nảy!

Trịnh Ngôn Khánh đi xuống cỗ xe ngựa, leo lên cỗ xe nhà mình.

Hắn đi sau lưng Bùi Thế Củ, từ từ tới nơi ở của lão, ở ven đường có quân lính tuần tra nhưng khi nhìn thấy đèn lồng của Bùi Thế Củ thì nguyên một đám phải tự động lui qua một bên.

Sau đó rất nhanh chiếc xe ngựa đã dùng trước Bùi phủ.

Bùi Thế Củ được người hầu đỡ xuống, nhìn qua xung quanh một thoáng rồi gật đầu nói với lão quản gia:

- A Đức, ngươi mang Trịnh công tử tới hậu hoa viên, đi bái kiến tiểu thư một lúc.

Lão quản gia tên A Đức kia hiếu kỳ nhìn Trịnh Ngôn Khánh rồi gật đầu đáp ứng.

- Trịnh công tử, xin đi theo tiểu nhân.

Hắn cầm đèn lồng, chỉ mặt dẫn đường.

Trịnh Ngôn Khánh đi theo hắn, lại phát hiện ra Bùi Thế Củ không đi cùng.

- Bùi công không đi qua sao?

A Đức bất đắc dĩ cười khổ một tiếng:

- Lão gia đã trễ như vậy còn mời Trịnh công tử nhất định là không coi công tử như người ngoài, Trịnh công tử không biết, đại nương tử gần đây ngoại trừ sư thái dạy kinh phật cho nàng thì ai cũng không gặp.

Những người khác cũng còn tốt, nếu lão gia đi qua, đại nương tử... không hiểu tại sao đại nương tử lại không chịu gặp.

Trịnh Ngôn Khánh bắt đầu cảm thấy đau đầu.

Chỉ vì một tin đồn, với tính tình của cô cô rất khó có thể đối phó với Bùi Thế Củ với thái độ như vậy.

Chẳng lẽ còn có lý do khác?

Hai người đi qua con đường hẻm, theo con đường mòn ở hậu trạch tiến tới một tòa lầu độc lập.

Ở cửa ra vào, đã có hai tỳ nữ tiến gới ngăn cản đường đi của A Đức.

- Lão quản gia, có chuyện gì sao?

A Đức nói:

- Đi thông báo một tiếng, nói là có Trịnh công tử đến thăm ,mong gặp được đại nương tử.

- Trịnh công tử?

Tỳ nữ kia khẽ liếc nhìn Trịnh Ngôn Khánh, gật gật đầu sau đó khẽ nói:

- Lão quản gia thông bẩm thì có thể nhưng đại nương tử có gặp hay không thì tỳ nữ không thể làm chủ được, hai vị chờ ở đây tiểu tỳ lập tức đi thông báo.

Ở trong tiểu lâu, ánh sáng rất ít.

Đứng ở dưới lầm nhìn lên, ở trên lầu tựa hồ không có người.

Tiểu tỳ sau khi đi rồi, hồi lâu vẫn không ra, Trịnh Ngôn Khánh ngẩng đầu lên thấy phía trên có bóng người loáng thoáng chớp động, nhất định là Bùi Thục Anh đi ra ngoài xem, hắn đột nhiên lớn tiếng kêu:

- Cô cô, là tiểu yêu tới.

- Trịnh công tử, đừng làm ồn.

Tỳ nữ kia càng hoảng sợ, bước tới ngăn cản.

Nào biết Trịnh Ngôn Khánh không thèm nhìn nàng, vẫn hô to lên trên lầu:

- Cô cô, mọi chuyện là do ta làm không quan hệ tới Bùi công.

- Ta chỉ tức giận quá mà thôi... cô cô nếu cô cô bất mãn ta thì đánh cũng được mắng cũng được.

- Tiểu yêu.

Ở trên lầu đúng là thanh âm của Bùi Thục Anh.

- Ngươi về đi... cô cô không trách ngươi chỉ là trong lòng có hơi loạn.

- Để cho cô cô yên lặng một chút, ngươi chớ đến nữa, về nhà nghỉ ngơi, ngươi khỏe mạnh là cô cô yên lòng rồi.

Tỳ nữ kia kinh ngạc nhìn Trịnh Ngôn Khánh, trong mắt tràn ngập vẻ tò mò.

- Thế nhưng mà...

- Không có thế nhưng mà, ngươi mau đi đi nếu không cô cô sẽ tức giận.

- Vậy thì cô cô hãy bảo trọng, xong chuyện của sư phụ ta sẽ lại tới thăm cô cô... Còn nữa không cho phép cô cô được xuất gia, nếu như cô cô xuất gia ta sẽ đi chùa Bạch Mã ở cùng với cô cô.