Soán Đường

Quyển 4 - Chương 20: Thiên Bảo tướng quân




Cáp Sĩ Kỳ không kịp trốn tránh vung đao nghênh đón chỉ nghe keng một tiếng, Cáp Sĩ Kỳ phải lùi lại mấy bước há miệng phun ra một ngụm máu tươi mà chiến mã cũng lùi về phía sau không ít.

Viên đại tướng kia mình cao chín xích, mặt như quan ngọc, trên mình đeo một bảo giáp Đường Nghê, tay cầm binh khí không ngừng run rẩy.

- Thiên Bảo tướng quân?

- Không hổ là Trường An đệ nhất cao thủ, quả nhiên là lợi hại.

Đại tướng kia lập tức nghiêm nghị mà quát:

- Chỉ tiếc một thân bản lĩnh của ngươi lại không vì nước vì dân lại mưu đồ bí mật làm loạn.

- Hôm nay Vũ Văn Thành Đô ta phụng chỉ giết Cáp Sĩ Kỳ, ăn một thang của ta.

Con ngựa phía dưới hí dài một tiếng, phó về phía Cáp Sĩ Kỳ.

Cùng lúc đó Mạch Thiết Trượng cũng xách đao lao tới, Cáp Sĩ Kỳ không có cách nào trốn tránh chỉ có thể lấy cứng đối cứng.

Lại một lần nữa hoành đao giao phong với Vũ Văn Thành Đô bị bẻ gãy, tuy nhiên sau đó hắn gầm lên một tiếng, tránh qua Phượng Sí Lưu Kim Thang của Vũ Văn Thành Đô, bức lui Mạch Thiết Trượng về sau rồi quay người bay lên trời đánh về phía Vũ Văn Thành Đô.

Nói thì chậm nhưng lúc đó thì khá nhanh trong chốc lát Cáp Sĩ Kỳ đã tới trước mặt Vũ Văn Thành Đô.

Hắn cũng biết mình lần này chỉ sợ không thoát được, nếu vậy thì phải giết cho thống khoái, đúng lúc này Vũ Văn Thành Đô dồn khí vào đan điền vung mạnh quyền oanh kích Cáp Sĩ Kỳ, trong nhất thời Cáp Sĩ Kỳ không cách nào quay lại đành lao tới chui xuống dưới háng huyết bảo mã, vung nắm đấm lên.

Chỉ thấy bảo mã kia gào thảm lên một tiếng máu tươi phun ra.

Nắm đấm của Cáp Sĩ Kỳ như là dao nhọn chui thẳng vào trong ngực của nó.

Chỉ thấy toàn thân của Cáp Sĩ Kỳ đầy máu, hắn hét lớn một tiếng, đem bảo mã đầy máu ném xuống mặt đất đè lên thân thể của Vũ Văn Thành Đô, thân thể sau đó lao tới đánh tiếp, đúng vào lúc này một loạt mũi tên do Trưởng Tôn Thịnh phát ra đã đến trước người hắn.

Một loạt mười ba mũi tên, mang theo sự biến hóa kỳ lạ.

Cáp Sĩ Kỳ không đề phòng một mũi tên bị bắn thủng đùi, chân mềm nhũn thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống đất.

Lúc này lại có một viên đại tướng giục ngựa cầm thương từ trong đám người đánh về phía Cáp Sĩ Kỳ, Cáp Sĩ Kỳ vội vàng quay cuồng tránh thoát một thương này, hắn vừa muốn đứng lên thì Mạch Thiết Trượng đã từ phía sau nhào tới một đao bổ về đầu vai của hắn.

Máu tươi phun ra, Cáp Sĩ Kỳ như mất đi toàn bộ tri giác, đùi phải chuyển động tại chỗ, một quyền đánh vào vai của Mạch Thiết Trượng.

Một quyền này khiến cho Mạch Thiết Trượng phải gào to một tiếng, vứt bỏ cả đao, đúng lúc này Trưởng Tôn Thịnh sau khi phát ra mười ba mũi tên, dùng khí ở đan điền lại ho khan kịch liệt một hồi, hắn không thể kìm nổi máu tươi phun ra.

Máu tươi...

Mẹ nó, đúng lúc này thì bệnh cũ lại tái phát.

Trưởng Tôn Thịnh có bệnh không thể dùng sức quá mạnh gần đây hăn sở Lạc Dương cũng vì nguyên nhân này.

Thế nhưng mà cuộc chiến đã đến giai đoạn gay cấn, Trưởng Tôn Thịnh không thể không ngồi thẳng lên một lần nữa hắn hít sâu vào một hơi, hàng loạt mũi tên phát ra, Cáp Sĩ Kỳ hiện tại đã bị thương mà Vũ Văn Thành Đô cũng đã mất đi chiến mã, hắn hai tay múa Lưu Kim Thang, thanh thế càng trở nên hung mãnh, mà Mạch Thiết Trượng tuy bị thương ở vai nhưng vẫn chỉ huy quân sĩ ùa lên.

Đáng sợ nhất là còn có hai viên đại tướng.

Vu Trọng Văn, Thổ Vạn Tự hai người mỗi người cầm trường thương, một người cầm song tiên, gắt gao đánh vào Cáp Sĩ Kỳ, chân trái của Cáp Sĩ Kỳ đã bị trọng thương, Phượng Sí Lưu Kim Thang của Vũ Văn Thành Đô mạnh mẽ cỡ nào, một thang này vung lên đã khiến cho nửa cái chân của Cáp Sĩ Kỳ bay ra ngoài, Cáp Sĩ Kỳ kêu to một tiếng hàng loạt mũi tên của Trưởng Tôn Thịnh bay tới, ầm ầm ầm thân thể của Cáp Sĩ Kỳ liên tục trúng tên, Thổ Vạn Tự thừa thế xông đến, trước hết đánh vào vai của hắn.

Thân thể của hắn bị trường mâu xuyên thấu.

Miệng của Cáp Sĩ Kỳ thổ ra một ngụm máu, chân sau vẫn đứng tại Thiên Tân Kiều.

Đã qua giờ sửu, Mạch Thiết Trượng và Trưởng Tôn Thịnh được người đỡ tới phía trước.

Trưởng Tôn Thịnh kịch liệt ho khan không ngừng mỗi lần ho khan lại vô cùng khó chịu.

- Đem thi thể của hắn an táng cho tốt.

Vũ Văn Thành Đô đột nhiên nói:

- Một anh hùng như thế, không thể để thi thể không được toàn thây, gia gia cha thấy thế nào?

Bộc Dương quận công Vũ Văn Thuật và Phòng Ngạn Khiêm cũng đều tiến tới.

Thiên Tân Kiều trải qua trận chém giết thảm thiết này ngoại trừ Mạch Thiết Trượng bị phế cánh tay, Trưởng Tôn Thịnh bệnh cũ tái phát thì con hãn huyết bảo mã của Vũ Văn Thành Đô cũng bị chết trận ngoài ra có 200 quân sĩ cũng bị giết chết.

Tất cả điều này chỉ để giết chết một người?

Vũ Văn Thuật không khỏi âm thầm cười khổ, tiến lên nhẹ giọng nói:

- Đại tướng quân các ngươi thấy thế nào?

Mạch Thiết Trượng bị đánh nát bả vai, hắn được người khác dìu tới, cất to tiếng:

- Thiên Bảo tướng quấn nói không sai, đây là chân hào kiệt.

Trưởng Tôn Thịnh che miệng lại không ngừng ho ra máu nhưng đối với ý kiên của Vũ Văn Thành Đô cũng tỏ vẻ đồng ý:

- Cáp Đức tiên sinh tuy là dư nghiệt của tiền triều nhưng trung trinh, anh hùng cỡ này thật khiến cho chúng ta kính nể, nên lưu toàn thây.

Vu Trọng Văn, Thổ Vạn Tự cũng hiện lên vẻ tôn kính.

- Đã Như vậy theo ý của chư vị tướng quân.

Phòng Ngạn Khiêm tiến tới hỏi thăm, chỉ thấy Trưởng Tôn Thịnh sắc mặt vàng như nến, hắn hơi bận tâm nói:

- Đại tướng quân tướng quân tốt chứ?

- Ta lần đầu tiên trong đời gặp người hung hãn như vậy... người này đúng là yêu quái.

Ta không sao chỉ là bệnh cũ tái phát mà thôi, về nhà nghỉ ngơi một chút là tốt rồi, Phòng phủ doãn chớ lo lắng, ông còn một số việc cần phải xử lý, Cáp Sĩ Kỳ vừa chết dư nghiệt của Đại Chu chắc chắn không kịp phản kháng, việc cấp bách là tìm ra được cốt nhục của Triệu vương.

Sau hừng đông, còn phải trấn an dân chúng Lạc Dương... mọi chuyện đành phải giao cho Bộc Dương quận công và phủ doãn đại nhân xử lý.

- Bệ hạ ba ngày sau tới Lạc Dương, mấy vị tướng quân xin nghĩ ngơi và hồi phục cho thật tốt.

Đám người Trưởng Tôn Thịnh theo hộ vệ quay trở lại gia trang của mình.

Vũ Văn Thành Đô thì ở lại phụ trách công việc kết thúc, nhìn thấy thi thể khắp nơi, Phòng Ngạn Khiêm và vũ Văn Thuật đều lộ vẻ bất đắc dĩ.

Chỉ là trong lòng hai người lại có một cảm giác nhẹ nhõm trút được gánh nặng.