Soán Đường

Quyển 4 - Chương 10: Luyện giáo




Ánh nắng chói chang tựa như đã biến thành LạcDương trở thành một lò lửa.

Tiến vào tháng năm, thời tiết bắt đầu trở nênnóng bức vô cùng, mấy ngày nay không có một giọt mưa nào, nhiệt đô cao vô cùng,tuy không sánh được với những lò lửa thành thị đời sau nhưng cũng vô cùng nóng.Đây cũng là năm nóng nhất trong mười năm Trịnh Ngôn Khánh trùng sinh vào thời đạinày.

Kẻ có tiền thì vào trong núi nghỉ mát hoặckiếm một khối băng đặt ở trong nhà, làm nhiệt độ giảm xuống.

Người bình thường thì không được hưởng thụ đãingộ như vậy, chỉ có thể ẩn mình dưới bóng cay hoặc bước chậm bên bờ sông LạcThủy, ít nhất cũng cảm thấy mát hơi một chút, trong lòng sẽ thoải mái.

Trịnh Ngôn Khánh ngồi trên lưng ngựa, thần sắcngưng trọng.

Khí nóng tựa hồ cũng không mang lại nhiều ảnhhưởng với hắn, hai tay của hắn để trần mồ hôi túa ra, nhưng nhìn biểu lộ bìnhtĩnh của hắn thì sẽ không ai tin hắn cảm thấy nóng.

Cây mã giáo nặng bốn mươi cân trong tay hắn đangđược giơ cao.

Ngôn Khánh một tay cầm cương, một tay cầm mãgiáo dài hai thước, dưới ánh mặt trời lộ ra vẻ sáng quắc lập lòe.

Ở trước mặt hắn lúc này là mười pho tượng bằnggỗ.

Từng pho tượng cách nhau chừng năm mét, chân đềuđược đỡ bằng một khối sắt nặng trịch.

Đây cũng là bài tập học giáo cơ bản.

Động tác cơ bản của giáo chính là đâm kích.

Trịnh Ngôn Khánh phải phóng ngựa hai mươi mét,trong thời gian đó cần phải dùng động tác đâm, không những đâm trúng mà cònphải làm những pho tượng kia bị ngã, ít nhất phải đâm dược năm pho tượng mới đượcgọi là qua kiểm tra.

Ở bên cạnh võ đài, Trưởng Tôn Thịnh ngồi ởtrong một cái chòi che nắng, nhìn Trịnh Ngôn Khánh ở trong sân.

- Tiểu ca ca, cố lên.

Trưởng Tôn Vô Cấu vung vẩy cánh tay, lớn tiếngcổ vũ cho Trịnh Ngôn Khánh.

Trưởng Tôn Vô Kỵ ở bên cạnh cũng thấm đẫm mồhôi, nhìn thấy Trưởng Tôn Vô Cấu la lên, hắn nhịn không được mà khẽ nói:

- Muội rốt cuộc là muội muội của ta hay làmuội muội của hắn, tại sao lúc nãy ta luyện giáo không nghe thấy muội hô lên hăngsay như vậy?

Trưởng Tôn Vô Cấu lộ ra một bộ mặt nghiêm túcmà nói:

- Muội đương nhiên là muội muội của huynh, nhưngmà huynh không kể chuyện cho muội nghe.

Trưởng Tôn Vô Cấu nghe vậy thì lộ ra vẻ khổsở.

- Bắt đầu.

Trưởng Tôn Thịnh hô lên một tiếng, chỉ thấyTrịnh Ngôn Khánh thúc ngựa, Ngọc Đề Tuấn hí lên một tiếng tung vó chạy như điên,Trịnh Ngôn Khánh trên ngựa cánh tay chuyển động miệng thì hét to, đem mộc nhân đầutiên đâm ngã xuống, trên ngực mộc nhân đã xuất hiện một lỗ tròn nhỏ.

Trịnh Ngôn Khánh sau đó lại vung mã giáo lên, đâmvào một mộc nhân khác.

Tay của hắnphát ra âm thanh vù vù, càng lúc càng nhanh và mãnh liệt.

Hai mươi mét cuối cùng cũng đã kết thúc.

Trịnh Ngôn Khánh đâm ngã sáu người gỗ, thànhtích quả nhiên không tệ.

Hắn thúc ngựa chạy vào trong cái chòi mát,Thẩm Quang và Mã Tam Bảo nhanh chóng đi lên, một người dắt ngựa một người cầmmã giáo.

Ngôn Khánh lập tức khom người hướng về phía TrưởngTôn Thịnh mà hỏi:

- Sư phụ, đệ tử kích giáo hoàn tất mong sư phụchỉ điểm.

Tổng thể mà nói, Trưởng Tôn Thịnh đối với kếtquả như vậy đã vô cùng thoả mãn.

- Ngôn Khánh, ngươi đã học qua mã giáo phổ,cũng biết khi dùng giáo, không đâm thì thôi, đã đâm thì phải toàn lực.

- Ngươi tuy đã nắm được sự ảo diệu của khí lựcnhưng vẫn chưa thuần thục, vừa rồi nếu như ngươi vận dụng thuần thục hơn nữa ítnhất có thể đâm ngã thêm hai người gỗ.

Cái gọi là đã không đâm thì thôi đã đâm thìphải dùng toàn lực.

Đại khái là không thể dùng lực kém cỏi dùnggiáo, khi đâm cần phải lưu lại ba phần kình lực mới khiến cho nó trở nên mượtmà, Trịnh Ngôn Khánh cũng biết đạo lý này, nhưng biết và thực hành là haichuyện khác nhau hoàn toàn.

Trưởng Tôn Thịnh là một nghiêm sư, đối vớiTrịnh Ngôn Khánh yêu cầu cũng rất cao.

Nếu không Trịnh Ngôn Khánh đâm ngã được sáumộc nhân, thành tích này đã có thể vượt qua kiểm tra nhưng Trưởng Tôn Thịnh vẫnbắt hắn tiếp tục luyện tập.

- Cha, cưỡi ngựa đâm ngã mười người không khỏiquá khó khăn.

Trưởng Tôn Vô Kỵ không kìm được mà thay TrịnhNgôn Khánh nói:

- Cha đối với Ngôn Khánh có yêu cầu quá nghiêmkhắc rồi, đâm ngã mười người tuyệt đối không có khả năng.

Hắn sở dĩ nói giúp cho Ngôn Khánh không phảilà không có nguyên nhân.

Trưởng Tôn Vô Kỵ chỉ đâm ngã ba mộc nhân, sovới thành tích đâm ngã sáu mộc nhân thì kém xa.

- Không thể sao?

Trưởng Tôn Thịnh sắc mặt trầm xuống, ý bảo giatướng đem chiến mã tới.

Chỉ thấy hắn phi thân dạng chân ra, cầm cây mãgiáo, phóng ngựa tới đâm ngã từng mộc nhân xuống, Trưởng Tôn Thịnh ra tay sovới Trịnh Ngôn Khánh cũng có phần khác nhau, Ngôn Khánh vung giáo đâm trúng mộcnhân, tất có tiếng vang mảnh gỗ bay lả tả.

Nhưng Trưởng Tôn Thịnh đâm chết mộc nhân thìkhác, không hề phát ra thanh âm nào.

Hơn nữa miệng vết thương chiều sâu như nhau,ra tay xảo diệu, Trịnh Ngôn Khánh không thể so sánh.

Trưởng Tôn Thịnh sau khi xuống ngựa ho khanvài tiếng thì Trịnh Ngôn Khánh và Trưởng Tôn Vô Kỵ đã chạy tới, xem xét mộcnhân, chậc lưỡi tán thưởng.

- Phụ thân thật là lợi hại.

Trưởng Tôn Vô Cấu cầm một cái khăn ướt, lau mồhôi cho Trưởng Tôn Thịnh, Trưởng Tôn Thịnh cũng mỉm cười, tựa hồ vô cùng hưởngthụ sự hiếu thuận của con gái mình. Chỉ thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ nhếch miệng nói:

- Tiểu nha đầu.

- Ca ca, để muội lau mồ hôi cho huynh.

Trưởng Tôn Vô Cấu đã mang khăn mặt tới, TrưởngTôn Vô Kỵ thấy vậy thì nở ra một nụ cười thỏa mãn, vươn tay ra.

Nào biết, Trưởng Tôn Vô Cấu không chạy tới bêncạnh hắn, đem khăn mặt cho Trịnh Ngôn Khánh đang tươi cười.

- Quan Âm tỳ thật biết nghe lời.

Trịnh Ngôn Khánh lau mồ hôi, khẽ xoa đầu nhỏcủa Trưởng Tôn Vô Cấu.

Chỉ thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ thẹn đến đỏ bừngkhuôn mặt, trong tiếng cười lớn của Trưởng Tôn Thịnh chạy về chòi hóng mát,tiếp nhận khăn mặt của gia tướng đưa cho.

- Nếu như dùng giáo đâm vào bảy phần thì mới đúnglà trí mạng.

Đời nay danh gia sử dụng giáo rất nhiều, ví dụnhư như Châu Tây trấn thủ Uất Trì Gia Là, giáo pháp tinh diệu, nhưng nói đến sửdụng giáo tốt nhất hiện tại thì chính là Ngư thái thú, hắn có thể đem mười mộcnhân toàn bộ đánh ngã, hơn nữa còn toàn bộ đâm sâu vào bên trong bảy phần, ngườibị hắn đâm trúng tuyệt đối khó bảo toàn mạng sống.

- Châu Tây trấn thủ, Uất Trì Gia Là?

Trịnh Ngôn Khánh lần đầu tiên nghe được danhtự này không khỏi hiếu kỳ.

Trưởng Tôn Thịnh gật đầu:

- Người này chính là hậu nhân của Uất Trì tướngquân, sát pháp dũng mãnh, võ nghệ cao cường, chỉ là tính tình của hắn khôngphải quá tốt, tiên hoàng đối với hắn cũng không thích,

- Được rồi hôm nay tập tới đây.