Soán Đường

Quyển 3 - Chương 87: Tạ thị




- Công tử, có chuyện lạ.

- Chuyện gì?

Thẩm Quang nói:

- Vừa rồi một người một ngựa vọt qua chúng ta, lúc trước lại có hai người haingựa.

- Tuy bọn họ mặc đồ bình thường, nhưng ta vẫn nhận ra được.

- Đây là lục lâm thường xuyên xuất hiện ở đây, ta lo lắng rằng chúng ta đã bịkẻ cướp theo dõi.

Bị cường đạo theo dõi?

Trong lòng Ngôn Khánh khẽ tun lên, hắn đã từng nghe nói qua, hai năm nay ở sôngLạc cũng không hề yên tĩnh, đặc biệt là năm ngoái xây dựng kênh mương rầm rộ đãkhiên cho sông Lạc xuất hiện rất nhiều lưu dân, có người dựa vào con đường trộmcướp để sinh sống.

Phía trước là khu vực Yển Sư.

Trịnh Ngôn Khánh hơi do dự, có nên đội mưa tới Yển Sư hay không?

Tuy nhiên đúng lúc này một tiếng sét vang lên, mưa bắt đầu như từng hạt gạo đổxuống, tạo nên cảm giác lạnh buốt, trước mặt mênh mông một màn mưa, căn bảnkhông nhìn rõ đường.

- Nói mọi người nhanh hơn tránh mưa ở cổ miếu.

Mưa to gió lớn như vậy, đừng nói là chạy đi cho dù chuyển động cũng khó khănrồi.

Nếu tiếp tục đi tới Yển Sư thì thật bất khả thi, chỉ là Trịnh Ngôn Khánh cũngcảm thấy bên mình nhiều người như vậy, ngay cả nô bộc gia tướng cũng hơn mườingười, đạo phỉ dám ăn cướp sao?

- Chúng ta tới cổ miếu tránh mưa, đợi tạnh rồi tính tiếp.

Loại thời tiết quái quỷ này chỉ sợ đám cường đạo cũng không làm chuyện buônbán.

- Con mẹ nó, cái thời tiết mắc toi này, buổi sáng còn tốt tại sao buổi chiềulại thay đổi.

Thẩm Quang cũng cười khổ, gật đầu đồng ý.

Hắn cũng biết rằng thời tiết như vậy tiếp tục đi sẽ càng thêm nguy hiểm.

Vì vậy đoàn xe vội vàng chạy tới cổ miếu phía trước, không biết đây là cổ miếuxây dựng từ đời nào, chỉ là tường viện đã muốn sập đổ, trong miếu có đại hùngbảo điện, chừng hơn mười gian, thờ phụng quan thế âm bồ tát. Bức tượng vì lâunăm chưa tu sửa nên sơn nước đã bị tróc ra.

Bùi Chương sai người quét dọn Đại Hùng bảo điện, tìm trong điện được hơn mườigiá nến đỏ chót.

Dưới ánh nến sáng ngời, vẻ âm u của miếu cổ đã bị quét sạch.

Trịnh Ngôn Khánh để cho Mao Tiểu Niệm và Thẩm Quang đi vào trước, sau đó chỉhuy người xuống xe dắt ngựa, tụ tập bọn nó lại một chỗ.

Cổ miếu cũng không quá nhỏ, cuối cùng cũng tìm một chỗ để làm chuồng ngựa.

Ngọc Đề Tuấn dĩ nhiên không chịu ở cạnh với những con ngựa này, Trịnh NgônKhánh bắt buộc phải đặt nó ngoài hiên đại hùng bảo điện.

Lúc này mưa càng lúc càng lớn.

Đại điện cổ miếu cuối cùng cũng đã dột nước mưa xuống.

Mưa từ vách tường chảy xuống, tạo thành một bãi nước dưới mặt đất.

Thẩm Quang vẫn cảm thấy không tốt nên nhẹ giọng nhắc nh. Trịnh Ngôn Khánh chỉhuy ba huynh đệ Đảng Sĩ Kiệt ở sương phòng dàn xếp nấu cơm và quét dọn phòngcho sạch sẽ.

- Công tử nên chú ý một chút, trông chừng tình hình bốn phía.

Trịnh Ngôn Khánh không cần Thẩm Quang nhắc nhở đã dẫn người đi xem quanh cổmiếu một vòng.

Bọn họ ở Đại Hùng hậu điện đã tìm thấy một giếng nước, ngoài ra vách nhà cũngcó vài lỗ hổng, Trịnh Ngôn Khánh liền sai người lấp mấy chỗ hổng đó lại.

- Công tử, nơi này có hơi hoang vu, nhưng chưa nghe qua có đạo phỉ gì, có phảichúng ta đã cẩn thận quá rồi không?

Trịnh Ngôn Khánh nói:

- Chúng ta cẩn thận một chút vẫn tốt hơn, dù sao Thẩm Quang đã lịch duyệt khôngít.

Bùi Chương cảm thấy Thẩm Quang quá mức cẩn thận rồi, tuy nhiên Trịnh Ngôn Khánhđã nói vậy hắn cũng đành phải nghe theo.

Vì vậy Trịnh Ngôn Khánh đi dạo một vòng sắp xếp mọi nơi.

Sau đó hai người quay trở về Quan Âm đại điện, chỉ thấy Mao Tiểu Niệm đã bàymột đống lửa nấu đồ ăn.

- Công tử, tình huống thế nào rồi?

- Không sao nếu thật sự có phiền toái thì chúng ta cũng ngăn cản được.

- Thiếu gia chúng ta thật sự có phiền toái sao?

Mao Tiểu Niệm ngẩng đầu kinh ngạc hỏi.

Trịnh Ngôn Khánh đi qua bảo nàng ngồi xuống.

Tứ Nhãn và Tế Yêu vội vàng nhào tới, bắt đầu trêu đùa bên cạnh Trịnh NgônKhánh, Trịnh Ngôn Khánh không đếm xỉa tới mà nói:

- Không có phiền toái, bây giờ ban ngày ban mặt. À hiện tại cũng không phải banngày ban mặt nữa, không nhìn thấy mặt trời nữa rồi... Tiểu Niệm chúng ta cóphiền toái.

Thẩm Quang nghe vậy thì phì ra một tiếng cười.

Mao Tiểu Niệm xấu hổ nhẹ giọng nói:

- Thiếu gia, thiếu gia lại trêu chọc tiểu nữ rồi.

- Được rồi ngoan ngoãn nấu cơm đi, ta đói bụng rồi.

- Dạ.

Mao Tiểu Niệm liền đáp ứng, cúi đầu nấu cơm tiếp.

Trịnh Ngôn Khánh cùng với Thẩm Quang đi tới trước cửa đại điện, lúc này mưa nhưtrút nước.

- Trời mưa chết tiệt không biết khi nào mới có thể tạnh.

Trịnh Ngôn Khánh thấp giọng mắng một câu, sau đó hắn đi ra cửa điện, đứng tạihiên cửa nhìn về phía xa xa, nhìn những cây cối lung lay trong gió.

Thẩm Quang nhìn mưa rơi mà nói:

- Công tử, hôm nay không tốt xem ra chúng ta phải ngủ lại chỗ này rồi.

- Nếu như vào đêm mưa không ngớt thì cũng chỉ có thể như vậy.

Trịnh Ngôn Khánh chợt nhớ ra chuyện gì đó:

- Đúng rồi, ngươi đi báo cho bọn Đảng Sĩ Kiệt chuẩn bị cung tên cho tốt.

- Vâng.

Thẩm Quang khom người tuân mệnh rồi vội vã rời đi.

Ngôn Khánh đứng ở trước cửa đại điện, nhìn xem mưa không ngừng rơi, lông màyhơi nhăn lại.

Ở ngoài kia chó bắt đầu sủa, có tiếng vó ngựa truyền tới, Trịnh Ngôn Khánhtrong lòng khẽ run lên, hắn vội vàng rút thập tự bảo đao ở trong túi ra.

Hai con tuấn mã mạo hiểm xông qua mưa gió, lao vào trong cổ miếu.

Trong chốc lát Trịnh gia kỵ sĩ ở trong cửa hiên hoặc là giương cung cài tênhoặc là cầm binh khí trong tay.

Hai gã kỵ sĩ nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì hoảng sợ, hơn mười mũi tên nhắmthẳng vào hắn, một đám đao thương chằm chằm. Một kỵ sĩ không nói nhiều lời, rútbinh khí trong tay ra.

Kỵ sĩ bên cạnh vội kéo tay hắn:

- Không được vọng động.

Hắn mở rộng hai tay ra, ý tỏ vẻ mình không có ác ý rồi nói:

- Tại hạ là Tạ Hoằng, là đệ tử của Dương Hạ Tạ thị, cùng tiểu chất đi đường gặpmưa không có ác ý, các vị hảo hán chớ hiểu lầm.

Dương Hạ Tạ thị?

Trịnh Ngôn Khánh vội vàng phất tay bảo mọi người ngưng lại.

- Tại hạ là Huỳnh Dương Trịnh thị Trịnh Ngôn Khánh, cũng là ở đây tránh mưa, không có dẫn dắt ác ý.

Nói xong hắn cũng đem Thập Tự đao thu lại, ở bên kia Thẩm Quang cũng sai người thu hồi cung tiễn nhưng vẫn mang theo một chút đề phòng.