Sính Ác

Chương 13




Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Phỏng chừng hiểu rõ sự giả vờ hồ đồ của cậu đã đến mức lộ liễu như thế cũng là do đường cùng rồi, mấy ngày này Nhậm Đàn Chu không cố tình vạch trần cậu, chỉ là sáng nay ở trong văn phòng của Hạng Vệ Dân, cậu một mực từ chối, thà chọn Alpha không quen biết kia chứ cũng không muốn dính dáng đến anh, rất khó nói không phải cậu đang có tâm tư cắt đứt triệt để với anh.

Giống như miếng dứa cậu ăn còn thừa lại kia, cậu rõ ràng đã nhìn thấy anh đưa tay ra.

"Quý Ngưỡng Chân." Nhậm Đàn Chu bình tĩnh như chỉ đang nói về thời tiết hôm nay đưa ra lời bình, "Hoá ra em ghét anh như thế."

Vị trí dừng xe không quá lý tưởng, ánh nắng bị toà nhà cao tầng bên cạnh che khuất, trong xe cũng trở nên tối tăm.

Quý Ngưỡng Chân ngây người, không biết Nhậm Đàn Chu còn muốn nói gì nữa, trong lòng vừa hoảng vừa sợ.

Qua một lúc lâu sau, cậu nhìn Nhậm Đàn Chu im lặng không nhúc nhích, mới nhớ đến phải phản bác, gấp đến mức khuôn mặt hết trắng lại đỏ giải thích:"Không phải, em không có, chúng ta, chúng ta đã sống chung lâu như thế, em... không ghét anh."

Tuy rằng không phải lời nói thật lòng, nhưng tốt xấu vẫn là điều Nhậm Đàn Chu muốn nghe.

Nhậm Đàn Chu chống khuỷu tay trên vô lăng, đầu ngón tay vẽ trên biểu tượng ở chính giữa, cũng không nhìn xem cậu đang bày ra vẻ mặt gì, "Em nói lắp cái gì, không phải lời thật lòng?"

"Là thật lòng." Quý Ngưỡng Chân rất ít khi phải líu cả lưỡi lại như thế, nhận ra vừa rồi mình hoảng loạn thế nào, cậu ép sát lưng vào ghế, không muốn chọc Nhậm Đàn Chu không vui vào thời điểm này.

"Vậy em nói đi."

"Nói cái gì..."

Nhậm Đàn Chu nói như lẽ dĩ nhiên: "Nói em không ghét anh, nói em rất thích anh."

Câu trước vẫn còn ổn, câu sau lại là cái gì.

Nếu câu sau chỉ đứng một mình thì sẽ có nghĩa khác, nhưng đi cùng với câu trước đó lại dường như không có ý như thế, Quý Ngưỡng Chân nhất thời không phân biệt được, cứng đờ nói: "Em không ghét anh, em rất thích anh."

"Nói to lên."

Quý Ngưỡng Chân ngoan ngoãn lặp lại một lần, Nhậm Đàn Chu lại như coi cậu thành cái máy lặp, ở trong xe bắt cậu nói hơn mười lần.

Cậu miệng khô lưỡi khô, thật sự không chịu được nữa, lúc này mới to gan đưa tay đặt lên trán Nhậm Đàn Chu, xong còn rất ghét bỏ nói: "Anh, có phải anh sốt rồi không, anh có thể bình thường xíu không, anh như thế em sợ..."

Trên thực tế, Nhậm Đàn Chu bình thường như không thể bình thường hơn, nhiệt độ cơ thể bình thường, biểu tình cũng bình thường, ngay cả giọng điệu cũng y chang như ngày thường.

Quý Ngưỡng Chân chỉ biết tự mình buồn bực, lại không phát hiện ra cậu đã không còn kháng cự tiếp xúc tay chân với Nhậm Đàn Chu.



Phản ứng do di chứng sau tổn thương dường như đang biến mất từng chút một.

Chuyện khiến Quý Ngưỡng Chân kinh ngạc hơn còn ở phía sau.

Ăn uống xong xuôi, trên đường về nhà, Nhậm Đàn Chu nói với cậu, câu kia mỗi sáng phải nói một lần, nói xong là có thể ra ngoài.

Tuy là Quý Ngưỡng Chân cảm thấy kỳ quái, nhưng vừa suy xét liền hiểu đây là Nhậm Đàn Chu cho phép cậu tự do ra vào, bởi vì dùng công phu miệng lưỡi chính là sở trường của cậu rồi.

Quý Ngưỡng Chân co được giãn được, chút chuyện nhỏ này căn bản không thể làm khó cậu.

Về đến nhà, Quý Ngưỡng Chân đi ngủ trưa, ngủ dậy vẫn cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, bèn mượn cớ đưa trà chiều đoạt lấy từ dì Phương, tự mình đưa đến phòng của Nhậm Đàn Chu.

"Chỉ cần nói một lần là được ạ?" Cậu vẫn còn hơi không yên tâm xác nhận lại với Nhậm Đàn Chu, "Anh, anh không đùa em đúng không?"

Nhậm Đàn Chu đang đứng trên thang tìm sách, giống như bị cậu hỏi đến ba bốn lượt đã bắt đầu thấy phiền, chỉ quăng xuống một câu, "Nếu em không muốn thì cứ coi như anh chưa nói gì."

Phải nói rằng hôm qua trong lòng Quý Ngưỡng Chân vẫn còn hơi kiêu ngạo, hôm nay sau một chuyến đi bệnh viện đã vâng lời dễ bảo hơn rất nhiều.

Quý Ngưỡng Chân thấy dáng vẻ bắt đầu không kiên nhẫn của anh, nghĩ sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy chứ, cậu đứng một bên, sờ sờ gáy, ngượng ngùng lại gượng gạo ra vẻ thông minh nói: "Anh, thấy anh để tâm đến chuyện của em như vậy, em cũng không phải là người không biết ơn, vốn còn muốn nói cám ơn anh..."

Có vài người tuy rằng không có năng khiếu diễn xuất trời sinh, nhưng chỉ cần lấy cần cù bù thông minh.

E rằng cậu chỉ biết hai chữ cám ơn này viết thế nào, đọc thế nào.

Còn lại thì hoàn toàn không hiểu.

Trước mắt Nhậm Đàn Chu thoáng hiện lên dáng vẻ vui mừng khi lén lút với két sắt trong phòng anh của ai đó vào ngay ngày hôm trước, anh nâng tay hơi tháo lỏng cà vạt, tay áo cũng xắn lên đến khuỷu tay.

Anh đi xuống thang, lấy một điếu thuốc ra gõ lên hộp, trong lòng bắt đầu tính toán, mà tính toán dưới đáy mắt lại khác một trời một vực với lời nói ra.

"Giữa anh em với nhau, nói cám ơn gì chứ?"

Nhậm Đàn Chu ngậm điếu thuốc, cầm bật lửa châm, hít vào một cái rồi lại lấy xuống, "Bây giờ ra ngoài không có điện thoại thì không tiện lắm, lát nữa thư ký Chu đến đây đưa tài liệu, thuận tiện sẽ mang một cái cho em, tạm thời em dùng mẫu tháng trước mới ra đi, muốn màu nào?"

Quý Ngưỡng Chân không ngờ còn có niềm vui ngoài dự tính này, suýt thì cảm động đến lệ nóng lưng tròng, "Màu gì cũng được... mà thôi, màu trắng đi."

Ăn tối xong, cậu quả nhiên chờ được thư ký Chu.

Thư ký Chu xách một túi quà tặng đưa cậu, bên trong không chỉ có điện thoại, còn có vài món phụ kiện cần thiết khác, thậm chí còn dựa theo sở thích lúc trước của cậu, mang cho cậu một túi những mẫu hộp mù mới ra mắt.



(*) hộp mù mà mở ra là những mô hình tuỳ theo chủ đề nhân vật ngẫu nhiên í

Quý Ngưỡng Chân vui vẻ, nhìn chó săn bên cạnh Nhậm Đàn Chu cũng thuận mắt hơn nhiều, còn mời anh ta ngồi xuống, đưa anh ta một lon nước có ga, bản thân thì ngồi ở bên còn lại dạt dào hứng thú khui hộp mù.

Chu Ấn nhìn cậu khôn giống người đã bước chân vào xã hội, tuy chỉ kém sếp mình nửa tuổi, nhưng tác phong làm việc lại cứ như kém cả một thế hệ, đừng nói là anh em, nói là ba con cũng có người tin.

Người làm cha thật sự còn không hết lòng như sếp nhà mình vậy đâu.

Anh em ruột có cùng máu mủ còn chẳng thân thiết đến đâu, vậy mà sếp nhà mình lại như hận không thể có quan hệ thân mật hơn nữa với người em trai không có quan hệ huyết thống này.

Không chỉ có Chu Án nghĩ như vậy.

Chu Án ngồi một lát thì lên tầng đưa tài liệu.

Báo cáo ghi chép lại buổi họp kéo dài bảy tám tiếng, Nhậm Đàn Chu chỉ dùng mười phút là xem xong, có thể thấy nội dung không có gì đáng đọc, đều là vài món hàng hoá nhập khẩu qua trao đổi, do mấy vị quyền hành cao phía sau của công ty làm mưa làm gió.

Chu Ấn hôm nay cũng có việc riêng, muốn xin nghỉ nhưng lại sợ bên phía sếp mình có việc gì quan trọng hơn, bèn hỏi: "Sau buổi hẹn vào hai giờ chiều mai với giáo sư Hạng để rút pheromone, ngài có đến công ty nữa không ạ?"

"Xem tình hình."

Thời gian này công ty cũng không yên bình, việc thay đổi nhân sự còn chưa có kết quả, hơn mười vị phó tổng lớn nhỏ đều nhìn chằm chằm vào hạng mục trong tay anh, nửa ngày không có mặt cũng có thể nổi lên sóng to gió lớn.

Nhậm Đàn Chu cắm USB trong túi tài liệu vào máy tính.

Phép tính chương trình trên trang web không ngừng biến hoá, "Phòng kỹ thuật tăng ca?"

Chu Án gật đầu, "Lịch sử Quý thiếu gia sử dụng điện thoại sẽ đồng bộ cùng lúc qua đây."

Nhậm Đàn Chu click chuột một cái bấm quay về, trước mắt hiện ra thông báo mới nhất.

Không phải tải game, cũng không phải xem video, mà là dừng trên công cụ tìm kiếm.

Lịch sử tìm kiếm 1: Chó lông vàng có ăn được dứa không?

Lịch sử tìm kiếm 2: Giống dừa gì có mùi mía ẩu?

- -- Lời tác giả ---

Tiểu Quý: Có điện thoại mới rồi hê hê (cười nhe răng)

Anh trai: Chơi đi chơi đi (quan sát)