Say Mộng Giang Sơn

Chương 185: Ta cũng tới




Trên sách kia chữ nghĩa quá cổ xưa, ngắn gọn muốn chết, hơn nữa lại sử dụng nhiều thuật ngữ đạo gia, cho dù là người am hiểu chuyện phòng the nhưng nếu không biết các thuật ngữ đạo gia thì cũng không hiểu được ý tứ bên trong. Đối với một nữ tử thì phương diện tri thức này, nàng cho dù có vắt hết óc ra suy nghĩ như thế cũng không thể nghĩ ra được các từ ngữ kia rốt cục là cái gì.

Lúc này Uyển nhi trong lòng giống như Mai Siêu Phong có được trong tay mình cuốn “Cửu Âm chân kinh” rõ ràng là sách quý võ học thiên hạ đệ nhất, tiếc là đọc không hiểu như thế nào. Cái gì là “Ngũ tâm hướng thiên”, gì là “Xá nữ anh nhi”.

Cái này thật sự cũng không trách được Thượng Quan Uyển Nhi, không chỉ nàng không hiểu mà ngay cả rất nhiều nam nhân việc này cũng dốt đặc cán mai. Năm đó Đường Thái Tông Lý Thế Dân đem em gái của mình là Đan Dương công chúa gả cho đại tướng quân Tiết Vạn Triệt, hai người thành thân đến cả mấy tháng trời mà cũng chỉ dừng ở mức hai người cùng ngủ trên một cái giường mà thôi.

Lý Thế Dân thấy em gái cả ngày rầu rĩ không vui, liền truy hỏi nhiều lần mới biết được lý do, Lý Thế Dân vừa bực mình vừa không khỏi buồn cười, đành phải tìm tên em rể ngốc kia đến, giảng giải cho hắn thuật vợ chồng. Lão Tiết lại đắc ý mà không giữ ý khoe:

- Ta đây cùng công chúa rất tốt, cho tới bây giờ chưa hề cãi nhau! Bệ hạ người không cần phải lo lắng đâu!

Lý Thế Dân bị hắn đắc ý chẹn họng không nói được, đành phải dùng câu nói thân mật như cá với nước để ám chỉ, lão Tiết vẫn mù tịt không hiểu gì, không có cách nào khác đường đường là Hoàng đế đành phải lôi ông em rể chạy tới dãy chuồng ngựa, xem hai con ngựa giao hoan, như thế này là quá trực tiếp đi? Kết quả lão Tiết vẫn không rõ, Lý Thế Dân không còn cách nào khác thẳng thắn tìm cả một đám phò mã đến, mở một yến tiệc hoàng gia.

Trong bữa tiệc nhà này, vị thiên tử Đại Đường dẫn đầu một đám phò mã, đang giữa tiệc rượu thay nhau vừa uống vừa nói, miệng đầy chuyện dâm, kể lại giảng giải tỉ mỉ, cuối cùng cũng làm cho Tiết Vạn Triệt đồ đầu lừa hiểu rõ, thế hắn mới biết giữa vợ chồng còn có cái gọi là “Sinh hoạt vợ chồng” đấy.

Thượng Quan Uyển Nhi tất nhiên thông minh. Ở phương diện này lại không hiểu biết. Nàng căn hản không được phổ biến kiến thức về phương diện này. Tài học của nàng có được là từ mẫu thân của nàng từ nhỏ dạy bảo, làm mẹ chưa đến thời điểm con xuất giá sao có thể dạy về những kiến thức này. Khi nàng mười bốn tuổi, Võ Hậu lựa chọn nữ quan, chọn trúng nàng. Đem nàng ở bên người, nàng chỉ toàn tiếp xúc với công văn, nào có tiếp xúc với những chuyện tỉ mỉ đường đi nước bước liên quan đến tình cảm nam nữ.

Giờ đây Thượng Quan Uyển Nhi nhìn từng câu từng chữ trong văn tự, nghiền ngẫm nhiều lầnnhưng vẫn không ra, không có cách nào khác nàng đành phải nhìn tranh xuân cung (tranh khiêu dâm).

Những thứ này trong cung đều có cất giấu, mỗi khi có nữ nhân hoàng tộc xuất giá đều có các nữ quan chuyên môn đem cho các nàng xem, tiến hành giảng giải. Thượng Quan Uyển Nhi tất nhiên biết có những thứ này. Nàng vừa mới đem những tranh xuân họa này về liền cầm một bức lên xem, chỉ liếc mắt đã nhìn thấy một hình thân thể nữ nhân trần trụi, Uyển nhi xấu hổ đến đỏ cả mặt và tai, vội vàng ném qua một bên, không dám chạm đến lần nữa.

Bây giờ đọc sách thật sự là không hiểu, đành phải kiên trì đến cùng mở bức họa được cuộn tròn. Hình vẽ trên bức họa thật sự là cụ thể tới cao độ, có ở ghế đấy, có ở trên giường đấy, có ở vườn trong rừng. Lộ ra trọn vẹn cả người mà lộ ra nửa thân trần cũng có, đen trắng có mà màu sắc rực rỡ cũng có, tư thế đủ loại.

Lúc đầu Uyển Nhi giờ một bức họa có hình ảnh ăn mặc chỉnh tề không có miêu tả cụ thể gì, trong đầu vẫn còn nghi vấn, đồng thời đọc trên sách để xác minh, nhưng nghĩ trăm lần vẫn không hiểu được, mãi đến khi nàng giở một bức tranh bộc lộ ra trọn vẹn mới khiến nàng ngượng ngùng, lại liên hệ với những lời trong sách thì dần dần đã hiểu ra.

Uyển nhi vô cùng xấu hổ, xem tiếp một vài bức, nhất là những bức này không có chút che dấu, thậm chí có chỗ còn vẽ tỉ mỉ miêu tả vô cùng tinh tế làm cho Uyển nhi nhìn thấy giật mình kinh hãi.

- Đạo nam nữ hóa ra là như vậy a…, bộ dạng như vậy xấu quá a! này… rốt cuộc là một loại cảm xúc gì a…

Uyển nhi mắt nhìn, thấy tai nóng, trong thoáng chốc đem Dương Phàm và mình thay thế vào hình kia, dường như trên ghế xích đu kia không mặc gì cả, trên giường đè lên nhau, dưới tán cây cùng nằm một đôi nam nữ chính là hai bọn họ, không khỏi lòng hươu dạ vượn, cảm giác khác thường khiến cho nàng không tự chủ vội xoắn hai chân lại.

Cái loại cảm giác này rất kỳ quái, cũng rất khó chịu…

Trái cây ngây ngô này đã dần dần nhiễm màu đỏ, tản mát ra mùi thơm, nó nhanh chín!

Lúc này là cuối xuân, sau ngọ một giờ.

Lúc Uyển nhi ở thâm cung bù đắp cho kiến thức thiếu hụt, hy vọng có thể đến thời điểm khiến lang quân hài lòng thìDương Phàm đang ở trong chùa Thiên Cung quỳ lậy phật Thích Ca Mâu Ni.

Hắn hôm nay lấy lí do muốn đến chùa Bạch Mã thăm Tiết sư, tiện đường trở về chăm sóc cho nhà của mình một chút.

Tiết Hoài Nghĩa thưởng cho hắn một khu nhà, hắn đến có một lần, ba gian nhà lớn, có hồ, có đình, có lầu vô cùng lịch sự tao nhã, hơn nữa cách nam thị không xa, thuộc mảnh đất phồn hoa. Dương Phàm đi dạo một vòng trong nhà của mình, đem cửa chính khóa lại, không đi qua nữa.

Hắn nói phải đi thăm Tiết Hoài Nghĩa chỉ là lấy cớ, hôm nay hắn muốn đi tìm Miêu Thần Khách, nếu một khi lộ ra dấu vết gì, có người hoài nghi hắn, có Tiết Hoài Nghĩa ở đó cơ hội thoát hiểm càng lớn.

Trước kia Dương Phàm làm việc rất cẩn thận, hiện tại còn cẩn thận hơn, bởi vì hắn bây giờ đã không chỉ có một mình, hắn còn muốn vì nữ nhân của mình mà lo liệu.

Dương Phàm trước đến chùa Bạch Mã một chuyến, rốt cuộc Tiết Hoài Nghĩa không có ở đó, hỏi người dưới thì là Võ Thừa Tự mời Tiết sư đến Nghi Dương Nữ Nhi Sơn du ngoạn. Dương Phàm chỉ thấy có mỗi một hòa thượng Nhất trọc ở lại trông chùa, khi hắn tiến đến, hòa thượng Nhất trọc đang ở trong thiền phòng niệm đạo đức kinh.

Loại tín ngưỡng này một khi đã xâm nhập vào tư tưởng một người, thật không dễ dàng thay đổi. Hòa thượng Nhất trọc hiện giờ rượu cũng uống thịt cũng ăn, tuy không còn nhiều nhưng giờ so với trước kia tốt hơn gấp trăm lần, nhưng lão vẫn như trước tín ngưỡng Lão quân gia gia của lão.

Nhìn thấy Dương Phàm, Nhất Trọc rất vui vẻ, lôi kéo hắn nói chuyện cả nửa ngày trời. Dương Phàm đến chùa Bạch Mã vốn chỉ là để có bằng chứng, chứng minh hắn có xuất hiện ở đây nên cùng với Nhất Trọc nói chuyện một lúc thì Dương Phàm liền cáo từ rời đi, hắn không đi đến nhà của mình mà đi đến Thiên Cung Tự.

Dương Phàm theo đám người dâng hương, lễ bái, sau đó lững thững đi dạo quanh, đi tới sân sau Thiên Cung tự, hắn lần trước đến gặp Miêu Thần Khách đã biết toà nhà đó ở vị trí nào trong Thiên Cung tự. Lúc Dương Phàm đi dạo đến hậu tự, tàng kinh các và các chỗ xung quanh trong Thên Cung tự thì người viếng thăm đã dần thưa thớt.

Tàng kinh các và đầu hồi ở giữa có một đường khe hẹp vừa một người đi qua, lối vào có dấu vết ỉa đái. Dương Phàm thu tay vào trước bụng, hai mắt nhìn xung quanh khắp mọi nơi chợt phát hiện ra đường vào khe kia, hai tay khẽ chống vào tường, dùng cả tay và chân như một con nhện, vô cùng mau lẹ bò lên tới gần một mét trên tường viện.

Bay qua đầu tường đặt chân xuống tiền viện phủ đệ của Miêu Thần Khách. Trong viện giống như lần đầu hắn đến đây vẫn như vậy yên tĩnh không một bóng người, Dương Phàm vỗ vỗ phủi bụi đất bám trên tay, dựa theo đường lần trước hắn tới, lần này tiến đến viện.

- Tiên sinh, đệ tử đã viết xong!

Lần thứ hai tiến vào hậu viên dưới bóng cây, một lão nhân dung nhan sáng sủa nằm ngửa mặt trên một cái ghế mây chợp mắt. Phía bên cạnh có một bộ bàn học, Đỗ Nhàn cúi xuống bàn viết xong một cuốn sách, hăng hái bừng bừng ngẩng đầu nói.

- Lấy ra để thầy xem!

Lão nhân nâng người lên, bên dưới ghế mây cũ kỹ âm thanh phát ra tiếng xèo, xèo, cục cục một hồi.

- Ha hả, không tệ, không tệ

Lão nhân vuốt vuốt chòm râu hoa râm, vuốt cằm mỉm cười:

- Trong triều đình ta những người nổi tiếng về thư pháp có Âu Dương Tuân, Ngu Thế Nam, Chử Liền Lương, ba người đó rất cao siêu. Kiểu chữ của Âu Dương mạnh mẽ, nghiêm ngặt, bên trong lại dứt khoát. Kiểu chữ của Ngu thị ngoài mềm trong cứng tỉ lệ hòa hợp. Kiểu chữ của Chử thị đẹp đẽ lưu loát, biến hóa nhiều vẻ.

Ba người ai cũng có sở trường riêng, thầy dạy ngươi viết chữ chính là dung hòa giữa kiểu chữ sở trường của Chử thị, và Âu Dương thị. Ngươi là đứa nhỏ có sức hiểu biết không tệ, tuy rằng chữ viết còn non nớt, nhưng bên trong đã có chút thần khí. Tốt lắm, thầy đồng ý cho ngươi nghỉ trong chốc lát, a… Trước tiên đi mang cho thầy chén nước đến đây.

Đỗ Nhàn cười hì hì nói:

- Chẳng phải Tiên sinh vẫn thường nói Nguyên Thư Trưởng lão Thiên cung tự, có tặng cho người cái loại trà gì uống để nâng cao sự tỉnh táo tinh thần, vẫn đặc biệt giải khát sao? Đệ tử đun cho thầy một ấm để uống nhé?

Lão nhân ha hả cười nói:

- A! ngươi không nói tới ta đã quên mất, loại trà kia khi uống hương vị là lạ đấy, hương vị tinh tế quả thật là không tồi, được rồi, ngươi đi nấu cho ta một ấm đến đây, cẩn thận một chút, khi nhóm lửa chớ để bị bỏng.

- Dạ!

Đỗ Nhàn dạ một tiếng, cực kỳ hứng thú chạy đi.

Lão nhân nhìn bóng lưng của Đỗ Nhàn hơi hơi cười một chút, lại một lần nữa nằm vật xuống, thân hình bỗng nhiên cứng đờ.

Lão hạ người nằm xuống, nghiêng trong ánh mắt dường như nhìn thấy bóng một người, giống như quỷ mị lướt qua trước mặt mình.

- Đúng là ảo giác sao?

Mí mắt lão giật giật nhưng không mở ra, nhưng thân thể của lão theo đà nằm xuống ghế, làm chiếc ghế phát ra tiếng “Kẽo kẹt”, thân hình của lão nằm nghiêng một góc độ, chưa đủ để ngồi thẳng, chỉ có điều hai chân đạp trên mặt đất, thân thể của lão liền dừng lại, một đôi mắt già nua đục ngầu chậm rãi mở ra…

Lão nhân chậm rãi mở mắt đập vào mắt là một đôi ủng da ngắn màu rám nắng, mũi giày hơi nhọn, tiếp đó là một ống quần được buộc vào chân, trên thân là vạt áo bào ngắn tới hông, thắt dây lưng hình bán nguyệt ôm lấy bụng, đây là cách ăn mặc của một quân nhân!

Lão nhân từng bước một nhìn hướng lên trên, thân hình cũng theo từng bước mà ngồi thẳng trên ghế, ghế mây liên tục phát ra tiếng xèo, xèo, cục, cục. Khi lão đã hoàn toàn ngồi thẳng âm thanh kẽo kẹt dừng lại, lão nhìn vào mặt Dương Phàm, sau đó lại nhìn lên đỉnh đầu. Tóc của hắn thắt chỉnh tề, đầu đội khăn vấn, bên ngoài còn bọc bằng một khăn la màu đỏ.

Đây là một người trẻ tuổi rất anh tuấn, nhưng trông hắn rất xa lạ, lão nhân tin rằng mình cơ bản không quen hắn.

Dương Phàm cũng đang nhìn lão nhân này, hắn thoạt nhìn thì thấy lão tiên sinh hoàn toàn vô hại cả với người và với vật, lão mặc quần áo mộc mạc, ngay cả những nếp nhăn trên mặt cũng lộ ra vẻ bình tĩnh, yên ả. Dương Phàm rất khó mà hình dung được một lão nhân hiền hòa như thế lại có thể là hung thủ làm ra việc tàn nhẫn tàn tắm máu thôn làng của hắn.

Nhưng vị lão nhân trước mắt này chính là Miêu Thần Khách!

Trung, gian, thiện, ác, nếu từ dung mạo có thể hiện lên phân biệt được rõ ràng thì từ xưa đến nay trong triều đình đâu có rất nhiều kẻ gian tà như vậy!

Dương Phàm bên tai mơ hồ như nghe thấy tiếng Dương Minh Sanh trước lúc chết nguyền rủa như điên cuồng:

- Miêu Thần Khách, Khâu Thần Tích!