Sau Khi Tỏ Tình Với Ảnh Đế

Chương 12




Mặc kệ có thể hay không, lần đánh cược này lời nói của Thôi Âu Ninh không có trọng lượng cũng không có một chút quyền tự do dân chủ nào cả, bởi hắn còn chưa kịp từ chối, mấy người bên cạnh đã tràn đấy kích động muốn bọn họ BATTLE

Chuyện này cứ được quyết định như vậy, bởi vì có quá nhiều người biết, thậm chí còn kinh động cả tổ chương trình.

Tổ chương trình cố ý bỏ qua việc Hà Vi Long khıêυ khí©h Thôi Âu Ninh, làm Hà Vi Long cãi nhau một trận, đem chuyện này biến thành "Hà Vi Long cho rằng Thôi Âu Ninh thực lực không đủ, Lưu Nghi Vĩ làm đội trưởng ra mặt cho thành viên trong nhóm"

Nhân vật chính chỉ có hai người

- Môt là Hà Vi Long, nói chuyện thẳng thắn, không kiêng nể một ai, thân là đội trưởng nhóm đối đầu, ngay thẳng chính trực chỉ ra vấn đề.

- Hai là Lưu Nghi Vĩ, bảo vệ đồng đội, cổ vũ đồng đội, có trách nhiệm đảm đương.
Còn Thôi Âu Ninh? Xin lỗi hắn chỉ là một pháo hôi.

Lưu Nghi Vĩ kháng nghị tổ chương trình muốn cho Thôi Âu Ninh đề tài thảo luận, bị tổ chương trình lấy một câu "Nếu cậu thể hiện tốt, tự nhiên sẽ có đề tài" đánh trở lại.

Tóm lại, chuyện này đã xảy ra, cùng Thôi Âu Ninh không có quan hệ gì, Thôi Âu Ninh cũng không chiếm được cái gì tốt, nhưng so thì vẫn phải so.

Mà Lưu Nghi Vĩ vì xúc động nhất thời của mình phải trả giá đắt

- Không đúng! Cái này đến nhịp thứ ba mới có thể chuyển động, cậu làm quá sớm!

- Không đúng không đúng! Chỗ này đập tay ba lần, không phải bốn, cậu động nhiều như thế làm gì? Động kinh sao!"

- Không đúng, không đúng, không đúng! Tay phải giơ lêи đỉиɦ đầu, giơ tay lêи đỉиɦ đầu rất khó sao! Rất khó sao!

- Không đúng, không đúng, không đúng, không đúng! Chỗ này là phải dùng lực ở ngực, chứ không phải vặn eo!
Lưu Nghi Vĩ cùng Thôi Âu Ninh ngồi trong phòng luyện tập, Lưu Nghi Vĩ quỳ xuống khóc rống với Thôi Âu Ninh "Đại ca, thực xin lỗi! Em không nên xúc động như thế, tự nhiên là muốn đi so với Hà Vi Long! Đều là lỗi của em, đều là nghiệp do em tạo! Em sai rồi!"

Thôi Âu Ninh khẽ thở dài "Biết sai thì tốt"

"Làm sao bây giờ. Nhất định chương trình đã lấy việc này mang ra tuyên truyền rồi, đến lúc công diễn nhất định sẽ chiếu lên trước khi biểu diễn, khán giả nhất định sẽ chú ý đến anh, huhu, có thể quay lại quá khứ thì tốt rồi". Lưu Nghi Vĩ đau khổ nói

Cách ngày công diễn còn bốn hôm nữa, tuy thân thể Thôi Âu Ninh mềm hơn một chút, sức lực cũng đủ, nhưng hắn như bị trúng tà vậy, hoàn toàn không cảm được nhạc, không bắt kịp nhịp điệu, tay chân còn không phối hợp, căn bản là không thể nhảy.
Lưu Nghi Vĩ nghĩ Thôi Âu Ninh chỉ bước lùi một bước nhưng không ngờ lại lùi cả cả trăm dặm như vậy.

Thôi Âu Ninh quay đầu nhìn máy quay trong phòng huấn luyện, nó đang quay hết mọi chuyển động của bọn họ.

Thôi Âu Ninh nói "Nếu không chúng ta cứ chấp nhận số phận đi."

Lưu Nghi Vĩ nói "Không được, anh cứ như thế lên biểu diễn nhất định bị người ta cười đến chết."

"Bị bọn họ cười nhạo sẽ ảnh hưởng đến thứ hạng của tôi sao?"

Lưu Nghi Vĩ theo bản năng nói "Nhất định bị ảnh hưởng"

Ánh mắt Thôi Âu Ninh liền sáng ngời. Thế thì không phải rất tốt sao, nếu hắn có thể duy trì xếp hạng thứ 120 cho đến vòng loại đầu tiên, là hắn có thể thành công bị loại rồi.

"Không đúng!" Mắt Lưu Nghi Vĩ cũng đột nhiên sáng ngời, "Ca! Nói không chừng đây lại là cơ hội!"

- Cơ hội gì cơ?

Lưu Nghi Vĩ kích động nhảy lên, lắc lắc bả vai Thôi Âu Ninh nói "Ca, anh ngẫm lại xem! Nếu biểu hiện của anh không tốt như lời nói, năng lực không đủ liền bị chửi, thế không phải là đang tạo đề tài thảo luận sao? Cứ như thể anh sẽ phát hỏa luôn"

Thôi Âu Ninh không hiểu được mạch não của Lưu Nghi Vĩ "Bị chửi đến bạo là việc khiến cậu hưng phấn thế hả?"

Lưu Nghi Vĩ chỉ vào máy quay kích động nói "Không phải! Anh xem, khi chúng ta luyện tập đều có may quay ghi lại, có thể thấy biểu hiện của anh rất kém. Nhưng anh có thể trong tình huống kém như vậy có thể hoàn thành tiết mục, tuy là miễn cưỡng, nhưng chỉ cần không kéo chân sau bọn em, anh liền không bị mắng, chỉ cần không bị mắng người ta cười nhạo một chút thì cũng đâu có sao! Sẽ có người biết đến anh, có đề tài, có thảo luận, nói không chừng có thể mượn cơ hội này, tuyệt địa cầu sinh, từ hạng 120 đi thẳng một đường lên trên, sẽ có cơ hội không bị loại! Ngược lại, quá quy củ luyện tập, người xem sẽ thấy anh có tiến bộ nhưng không có hưng thú gì, số phiếu không nhất định sẽ lên"

Lưu Nghi Vĩ càng nghĩ càng hưng phấn "Ca! Em thấy phương pháp này có thể dùng"

Thôi Âu Ninh vỗ vỗ bả cai Lưu Nghi Vĩ "Đây là phương pháp cổ vũ cậu mới nghĩ ra sao?"

Lưu Nghi Vĩ mờ mịt nói "A?"

- Cảm ơn nhé, có cậu cổ vũ, tôi nhất định vì bị loại chăm chỉ luyện tập.

Lưu Nghi Vĩ:???

Luyện tập vũ đạo là chuyện không chỉ nói miệng, mà Lưu Nghi Vĩ cũng có rất nhiều việc phải làm, trong tiết mục này cậu ta là C vị (center), áp lực lớn, trách nhiệm càng lớn hơn. Bởi vì tiến độ bọn họ khác nhau, Thôi Âu Ninh có đôi khi không thể không tìm một cái phòng trống tự mình tập luyện, tuy là thế nhưng vẫn là luyện thảm không nỡ nhìn.

Một động tác lượn sóng, hắn đã luyện ba ngày mà vẫn như gấu chó vặn eo...Qúa thảm.

Lâm Hy Tịch đẩy cửa đi vào, gặp cảnh tượng này

Hắn sửng sốt một lúc, đóng cửa đi ra ngoài, lại mở cửa đi vào lần nữa

Thật tốt, vẫn động tác xấu xí này

Thôi Âu Ninh dừng lại, bởi vì thời gian luyện tập dài, hắn hơi có chút mồ hôi, nhưng thân thể Thôi Âu Ninh bởi vì thường xuyên luyện tập, cùng thân thể hắn lúc trước giống nhau, thể lực vô cùng tốt, tập thế nhưng cũng không thở gấp

- Có chuyện gì sao?

Lâm Hy Tịch đứng dựa cửa mỉm cười nói "Không có chuyện gì, chính là nghe nói cậu ở đây luyện tập, qua đây xem chút"

- Ờ

Lâm Hy Tịch nói "Thụt lùi này, thật không phải là lùi một bước nha"

- Ừ

- Có cần hỗ trợ gì không?

- Cậu cùng Lưu Nghi Vĩ không phải là đối thủ cạnh tranh sao?

Lâm Hy Tịch nói "Nhưng tôi và cậu không phải"

Thôi Âu Ninh nghĩ nghĩ "Là vì tôi không xứng?"

Lâm Hy Tịch bật cười nói "Không cần phải coi nhẹ chính mình thế, tôi chỉ thấy chúng ta cùng là thí sinh tham gia cuộc thi nên giúp đỡ cậu mà thôi, không cần phải nghĩ nhiều thế"

Hắn cười cười đi vào phòng, đến trước mặt Thôi Âu Ninh "Tôi mười tám tuổi mới bắt đầu học vũ đạo, biết một chút biện pháp học cấp tốc, cơ sở có thể so với cậu kém nhiều nhưng mà trong sân khấu phân lớp đầu tiên, thành tích nảy của tôi cũng hạng A. cái này đủ chứng minh tôi có năng lực cùng thực lực di"

Thôi Âu Ninh nói "Tôi có thể hỏi một chút không, rốt cuộc tôi có mị lực gì có thể khiến cậu cứ một hai phải dính lấy tôi?"

Dính lấy gì cơ? Lâm Hy Tịch cũng không ngờ Thôi Âu Ninh lại đột nhiên nói thế, trong lòng cũng hơi nghẹn

Đại ca! Đây không phải là phòng tập thể thao không có người lúc ấy! Hiện tại mỗi phòng tập đều lắp máy quay, cậu không thể biết nói giảm nói tránh sao.

Lâm Hy Tịch nỗ lực duy trì mỉm cười "Không phải, tôi chỉ muốn giúp cậu thôi"

- Tôi cho rằng cậu là người thông minh, người xưa có câu vô sự hiến ân cần, phi gian tức đao*, tổ huấn của lão nhân gia, không thể quên.

*Có nghĩa là: Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp

Oa, nói chuyện còn có vần điệu như thế, Thôi Âu Ninh tự tán dương chính mình, chắc hẳn gần đây đi theo Lưu Nghi Vĩ nghe rap nên mới có tiến bộ thế.

- Cậu không thể cứ từ chối ý tốt của người khác như thế

Thôi Âu Ninh khó có được phát ra một tiếng cười khẽ "Tôi cũng không phải từ chối ý tốt" Nhưng tôi từ chối những thứ khác.

Thôi Âu Ninh ném xuống một câu như vậy liền di chuyển, cách xa Lâm Hy Tịch một chút tự mình luyện tập vũ đạo.

Lâm Hy Tịch làm bộ làm tịch mất mát nói "Thế cậu cứ tập luyện đi, tôi đi trước"

Cậu ta đi rất chậm, tựa như đang đợi Thôi Âu Ninh giữ lại.

Nhưng Thôi Âu Ninh cũng không cho hắn nửa con mắt.

Lâm Hy Tịch đi ra khỏi phòng tập, đến một cái góc chết máy quay không quay tới, Hà Vi Long đang đứng đấy. Cậu ta tháy Lâm Hy Tịch, có chút vội vàng hỏi "Thế nào?"

Lâm Hy Tịch bỏ vẻ mặt ôn hòa trong phòng tập, lạnh mặt nói "Hắn đối với tôi quá đề phòng, không cho tôi cơ hội nào"

Hà Vi Long nhíu mày nói "Thế này làm thế nào? Cho hắn một thầy giáo miễn phí mà còn không cần?"

Lâm Hy Tịch nhớ tới sáng sớm ngày hôm đó trong phòng tập thể thao, cái mắt kia của Thôi Âu Ninh quả thật làm hắn dựng hết cả lông tơ, lẩm bẩm nói "Tôi cảm thấy, Thôi Âu Ninh đã thay đổi rất nhiều so với ngày xưa rồi"

Hà Vi Long nói "Trước kia hắn cũng không thông minh như vậy"

Lâm Hy Tịch nói "Vốn dĩ chúng ta tính toán hướng dẫn vũ đạo cho Thôi Âu Ninh, sau đấy tổ biên tập cắt ghép, làm cho người xem cảm thấy Lưu Nghi Vĩ khıêυ khí©h cậu, sau đó không quan tâm đến thành viên cùng nhóm, nhân cơ hội này chèn ép Lưu Nghi Vĩ, nhưng nhìn tình huống hiện tại, sợ là phải đổi kế hoạch khác"

Hà Vi Long "Không đúng, nhân duyên cậu tốt như thế sao Thôi Âu Ninh tư nhiên lại phòng bị cậu?"

Lâm Hy Tịch không nói gì, nhưng cũng đoản ra được, chỉ sợ là hôm đó muốn cùng Thôi Âu Ninh xào CP, làm Thôi Âu Ninh đối với hắn bắt đầu đề phòng. Nhưng Thôi Âu Ninh.... thật sự có thể nghĩ xa thế sao?

Cậu ta bởi vì xào CP với Thôi Âu Ninh không thành công, hơn nữa tập một phát sóng tuy thời lượng lên sóng không nhiều nhưng phản hồi lại không tốt như mong đợi, không thể không cùng Hà Vi Long hợp tác.

Hà Vi Long muốn cùng hợp tác cùng nhau chèn ép Lưu Nghi Vĩ, y cũng đồng ý rồi, cũng muốn nhân cơ hội này xây dựng hình tượng ca ca tri kỉ, nhưng không ngờ lại bị Thôi Âu Ninh phá hỏng. Vì muốn chèn ép Lưu Nghi Vĩ, bọn họ vẫn luôn nghĩ cách, cuối cùng quyết định ra tay từ Thôi Âu Ninh. Lưu Nghi Vĩ thoạt nhìn thì trông ngây thơ, ngu ngốc lại tràn đầy nhiệt huyệt thiếu niên, nhưng so vơi tưởng tượng thì cũng là người khéo đưa đẩy. Sau lưng Lưu Nghi Vĩ có tư bản chống lưng, bọn họ cũng không thể làm quá. Bọn họ trước kia còn không thèm để Thôi Âu Ninh vào mắt, nhưng người này lại giờ lại thông minh như thế, làm Lâm Hy Tịch có chút sợ hãi.

Thôi Âu Ninh... có phải hay không cũng nên đề phòng một chút. Tuy gần đây năng lực của hắn có chút thụt lùi, nhưng show tuyển tú cũng không phải là nơi đơn giản chỉ cần cạnh tranh năng lực.

Còn có cái tên Hà Vi Long kia, thực lực cùng bối cảnh cũng không tồi nhưng mà duyên người qua đường quá kém, mỗi ngày đều bị chửi, nếu cùng Hà Vi Long dây dưa quá nhiều, chỉ sợ sau này duyên người qua đường của hắn cũng bị ảnh hưởng.

Lâm Hy Tịch tính toán một hồi, cũng không biết Hà Vi Long lẩm bà lẩm bẩm mắng chửi cái gì nhanh chóng rời đi.

Hai người họ vừa ra bên ngoài, đã thấy tên đạo diễn lúc nào cũng xị mắt còn thích dạy bảo người khác cùng tên biên kịch mặt lạnh suốt ngày bắt bẻ còn thích sửa tới sửa lui, lúc này vẻ mặt tươi cươi nịnh bợ.

Lâm Hy Tịch cùng Hà Vi Long còn chưa kịp kinh ngạc, đã thấy bọn họ trước sau hộ tống một người đàn ông vào cửa. Người kia sắc mặt không hề dao động, hình như đã quá quen với cái kiểu nịnh nọt như thế, lười không thèm phản ứng. Anh ta mặc một thân âu phục đen, cao gầy đĩnh đạc, giống như cánh đồng tuyết lãnh lẽo lại giống như như đóa hoa lạnh lùng không thể chạm đến

Là Cố Chiết Phong