Sau Khi Nhà Ma Trở Thành Kẻ Vạn Người Ghét

Chương 3: Chó săn tin




Giống cuộc trò chuyện giữa Lục Lịch và Lục Tiêu được ghi lại rõ ràng truyền lại cho tất cả mọi người ở trong phòng livestream, cuộc điện thoại này của Lục Dư cũng như thế, một chữ cũng không sót làm toàn bộ phòng live bùng nổ.

Tuy giọng nói của thanh niên qua điện thoại hơi khàn nhưng lại không thể che giấu âm thanh trong trẻo, không khó để đoán ra tuổi cậu không chênh Lục Lịch là bao. Tuy nhiên cho dù là âm thanh êm tai hay là ưu điểm khác đều đã không thể nào hấp dẫn được sự chú ý của những người khác.

Tất cả mọi người đều bị tin tức trọng điểm trong cuộc điện thoại này làm cho sốc.

[Chờ một chút, cuộc điện thoại này có ý gì?]

[Để tôi nói lại cho mọi người một số trọng điểm. Một là Lục Lịch không phải là con đẻ của Lục gia, mà chính là người anh thứ vừa mới tìm được kia. Hai là việc anh thứ mất tích mấy ngày nay có liên quan tới Lục Lịch?]

[Trọng điểm thứ ba, quan hệ của anh thứ và Lục Lịch vốn không tốt, Lục Lịch lại giả vờ giả vịt trước ống kính.]

[Trời đựu, kích thích vãi! Đây chính là ân oán nhà giàu sao?]

[Thiết lập nhân vật của Lục Lịch không phải là cậu út nhà giàu được cưng chiều hết nức sao? Kết quả là đây?]

[Cừi chít, gà rừng?* Không nghĩ tới fan Lịch chọn xưng hô rất chuẩn nha, coi như mấy người biết thân biết phận, hôm nay không mắng chửi mấy người.]

*Chơi chữ: Gà rừng = Con hoang.

[Anti câm mồm đi, ai biết được anh thứ này là loại người gì, rồi lời anh ta nói có phải sự thật không?]

Lục Lịch không nhìn thấy phòng livestream đang ầm ĩ, nhưng vẫn tương đối tỉnh táo, giờ chỉ cần hơi động não cũng biết chắc mọi người đang ảo tưởng đến gió tanh mưa máu ở màn đạn livestream rồi. Fan của Lục Lịch rất nhiều, anti cũng không ít, nó luôn cố gắng che đậy bản thân thật kín kẽ trước ống kính, thật không ngờ hôm nay lại vấp ngã ngay tại chỗ Lục Dư.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, phát hiện đầu dây bên là giọng nói của Lục Dư, Lục Lịch đã cảm thấy không ổn, thậm chí còn nghĩ tới việc cúp điện thoại. Nhưng nó nhịn xuống bởi nó hiểu nếu cúp điện thoại sẽ chỉ làm cho người khác cảm thấy có tật giật mình. Thêm nữa, trong mắt Lục Lịch Lục Dư luôn là thứ nhát gan như chuột cống chỉ biết sống chui rúc, căn bản không nghĩ tới cậu sẽ nói ra những lời như vậy trước máy quay.

Gần như là làm rõ quan hệ giữa bọn họ như nước với lửa, thậm chí còn ném cho nó cái nồi.

Cũng may, là một minh tinh Lục Lịch đã từng gặp phải rất nhiều tình huống bất ngờ như vậy trong quá khứ, nó phản ứng lại ngay kịp lúc, lộ biểu cảm oan ức: "Anh hai... Mặc dù em là con nuôi của cha mẹ, nhưng nhìn họ tận tâm tận lực đi tìm anh ngần ấy năm, mỗi lần ăn cơm lại để thêm một bộ bát đũa ở trên bàn, em liền biết họ thật sự rất thương anh. Có lẽ sự tồn tại của em làm cho anh cảm thấy bị xem nhẹ, nhưng thật sự là không phải như vậy đâu."

Lục Lịch mấp máy môi, ánh mắt khẽ rưng rưng, nhìn qua rất thương tâm: "Em biết chắc chắn bạn bè anh lại châm ngòi ly gián quan hệ chúng ta, em để ý điều này. Nhưng anh đừng nghĩ về cha mẹ và anh cả như vậy, họ đã phải trả giá rất nhiều vì anh mà."

[...]

[Người hóng drama tỏ vẻ quả thị này cmn ngon quá đi cơ]

[A!!! Lịch, con thật hiểu chuyện, cái tên anh thứ ngu ngốc này nên đi chết đi!]

[Tôi hiểu rồi, hóa ra là đứa con trai vừa mới tìm về vẫn luôn ghi hận đứa con nuôi suốt ngày được ở cùng cha mẹ, cho nên... ừm...?]

[Thôi đi, mày giả làm cậu ấm cũng không phải ngày một ngày hai rồi.]

[Nhìn cái biểu cảm vô cùng đáng thương của bông sen trắng này khiến tôi phát nôn, Fan Lịch thích kiểu này hả? Chậc, không dám đồng tình với cái thẩm mỹ này luôn á.]

Khuôn mặt tái nhợt của Lục Dư phản chiếu trên màn hình, giọng nói của cậu có vẻ không bị ảnh hưởng bởi lời phản bác của Lục Lịch, chỉ trần thuật lại sự thật: "Trả giá rất nhiều? Ý em là bọn họ đè vai anh xuống cảnh cáo anh không được khiến cho Lục gia mất mặt đấy à? Những người bạn kia của em năm lần bảy lượt sỉ nhục anh, nói anh không sánh bằng một cái ngón tay của em, với lại, một đứa trẻ được nhặt về từ thùng rác cũng có bạn bè ư? Cái đám ăn mày mỗi ngày nhặt rác ở quận cũ phía Nam thành phố có được tính không?"

Cậu không muốn nhiều lời thêm với Lục Lịch, chỉ nói: "Hy vọng tương lai của em xán lạn, làm người ngay thẳng"

Rồi lập tức cúp điện thoại.

Lục Dư không nhấn tắt phòng live luôn, chân dài sải bước, đeo lại đôi giày thể thao đã ố vàng vào lại rồi rời khỏi phòng. Cậu mở cửa đi vào phòng khách, quản gia vẫn ngồi ở trên sofa trong phòng. Hình như trong đôi mắt lúc này đã bị một màn sương đen bao phủ, Lục Dư đi ngang qua ông ta, bước chân không một chút do dự, thanh âm lãnh đạm phân phó: "Tìm một chiếc xe, đưa tôi tới phía Nam thành phố."

"Vâng."

...

Dương Chương là một trong những chó săn tin của phòng làm việc Quả Khế, đồng thời cũng là nhân viên mà ông chủ thích nhất bởi rất nhiều tin tức bát quái tại ngành giải trí là do gã thu thập được. Gã có khứu giác và giác quan thứ sáu vô cùng nhạy bén, những ông chủ từng thuê gã đều nói gã là một chó săn tin trời sinh...

Khích lệ đơn thuần, không phải âm dương quái khí.

Dương Chương cũng cho là như vậy.

Trùng hợp hai ngày nay là ngày nghỉ của Dương Chương, nghe nói chương trình tạp kỹ phát trực tiếp của đại minh tinh sắp bắt đầu, gã thấy không có chuyện gì để làm nên mở livestream ra xem. Nói thật, giác quan thứ sáu của chó săn khiến Dương Chương nhìn Lục Lịch không thuận mắt chút nào, mặc dù từng phương diện của Lục Lịch hầu như không thể bắt bẻ.

Dù là quay phim hay quay show tạp kĩ đều rất cố gắng. Bên cạnh đó, thái độ đối đãi với fan hay thậm chí là chó săn đều tương đối tốt, Dương Chương từng nghe thấy tên chó săn nào đó làm việc cùng phòng thở dài cảm khái: "Mấy ông không biết người săn đón cậu ta nhiều chừng nào đâu, một chó săn như tôi bị bọn họ đẩy va vào Lục Lịch, nhưng khi nhận ra tôi người ta không hề tức giận mà còn hỏi thăm tôi có sao không."

Lúc ấy phản ứng đầu tiên của Dương Chương là: Vãi, trên đời này còn có minh tinh lịch sự với bọn họ à? Có khi nào là đang giả vờ giả vịt không nhỉ?

Khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, từ đó về sau mỗi lần gặp Lục Lịch, Dương Chương đều sinh ra loại cảm giác kỳ lạ rằng đối phương đang giả vờ.

Mà hôm nay, lúc xem phát sóng trực tiếp đến đoạn Lục Lịch gọi điện thoại với người anh cả trong nhà thì cảm giác này càng thêm mãnh liệt. Sau đó cuộc điện thoại của người anh thứ của Lục Lịch làm cho Dương Chương đứng hình tại chỗ, con mắt sáng lên...

Lời nói của người anh thứ này là thật hay giả?

Sự thật không đơn giản như vậy chăng?

Dương Chương lập tức bò dậy khỏi giường, xỏ giày vào rồi phóng xe nhanh đến khu phố cũ phía Nam thành phố. Vừa khéo gã tương đối quen thuộc với khu phố cũ này, bởi vì trước kia có một nữ minh tinh sụp đổ hình tượng hay làm từ thiện ngay tại đây. Về phần nhóm ăn mày nổi tiếng ở khu phố cũ, Dương Chương cũng không tốn nhiều thời gian để tìm thấy họ.

Trước đây khu phố cũ phía Nam thành phố từng là nơi phồn hoa, đáng tiếc nó đã bị chủng biến dị xâm chiếm gây rối loạn, còn có một cái hang chết người nổi tiếng. Bởi vậy hầu hết người bình thường đều không đến đây. Kiến trúc nơi này liếc cái cũng thấy cũ nát hơn so với thành phố, có một tòa nhà cao tầng bị sứt mẻ, xung quanh bốc mùi hôi thối.

Dương Chương đi tới một tòa nhà ba tầng cũ, đẩy cửa ra, tiếng động ầm ĩ bên trong lập tức truyền ra. Nhưng lúc Dương Chương bước vào, âm thanh nhanh chóng biến mất trong không khí đầy bụi bặm, giống như một chiếc máy đột ngột bị nhấn công tắc. Từng con mắt đục ngầu nhìn sang, Dương Chương nhìn đám ăn mày quần áo tả tơi, bụi đất đầy người, da gà da vịt không khỏi nổi lên.

Cho đến khi có âm thanh vang lên từ đám người: "Anh là ai? Có chuyện gì?"

Giọng điệu thái độ nghe có vẻ hiền lành, Dương Chương không chần chừ mà mở miệng liền hỏi chuyện liên tục. Tên cầm đầu đám ăn mày nghe thấy cái tên quen thuộc, hắn ngâm nghê nói: "Anh hỏi đứa bé này hử. Mệnh đứa bé này không tốt cho lắm, nó ở thành Nam này chắc hơn hai mươi năm. Hồi trước từng lẽo đẽo đi theo một lão ăn mày, chính lão ăn mày đó là người nhặt nó từ thùng rác về."

Những người ăn mày bên cạnh khác cũng đáp: "Đúng đúng, nhưng thời gian gần đây có kẻ nào đó chạy đến nói nó là cậu chủ lưu lạc nhiều năm của nhà bọn họ, muốn đón nó về."

Dương Chương lại hỏi kỹ càng những chuyện Lục Dư gặp trong mấy năm nay. Càng nghe càng thấy cậu chủ nhà giàu này thật là thảm quá, so với người bình thường còn thảm hơn mấy bậc. Gã thở dài, cảm khái nói: "Bất quá cũng coi như là khổ tận cam lai*, bây giờ được đón về là chuyện tốt."

*Khổ đau qua đi thì hạnh phúc sẽ đến.

Ăn mày lập tức liếc gã một cái, cười đầy ẩn ý: "Cậu nghĩ nhiều rồi. Đưa bé kia mới về nhà không được bao lâu, trên mặt nó đã xuất hiện mấy vết tát. Chúng tôi hỏi thăm nó chuyện gì đã xảy ra nhưng nó không chịu kể, mãi sau này tôi bí mật đến căn phòng trước kia nó ngủ thì nghe thấy tiếng nó lẩm bẩm một mình trong đó. Nó nói rằng cái nhà kia đối xử với nó rất quá đáng, cha không thương mẹ không yêu, dấu tay trên mặt chính là cha nó tát."

Dương Chương nghe thế đột nhiên lại nghĩ tới cuộc nói chuyện giữa Lục Dư và Lục Lịch, trong mắt lóe lên, gã cố ý hỏi: "Có khi nào là do đứa bé không nghe lời không, khi còn bé tôi cũng thường xuyên bị cha đánh mà."

"Làm gì có chuyện đó, bình thường đứa bé đó rất ngoan. Nói khó nghe thì nó chính là cái thảm chùi chân*, cậu cho rằng những người như thế có thể chọc giận nổi người ta sao? Theo tôi thấy, cái nhà kia khẳng định là chướng mắt cái thân phận ăn mày hai mươi năm của nó, nhưng đã tìm thấy rồi thì không thể nói là không cần."

*Ý nói là nơi trút giận của mọi người.

Dương Chương nhìn xuống điện thoại đã ghi lại hết mọi việc, mỉm cười gật đầu: "Cảm ơn mọi người đã nhận phỏng vấn của tôi."

Mười phút sau, đi ra khỏi tòa nhà, Dương Chương mắt sắc phát hiện xe con màu đen đỗ bên đường. Biển số xe rất dễ gặp, trong lòng của gã thoáng căng thẳng, trong tiềm thức của gã cho rằng đó là người của Lục Lịch phái tới. Nhưng khiến người ta bất ngờ chính là, cửa sau xe bật mở lộ ra một khuôn mặt tinh xảo như sứ.

Dương Chương sững sờ đến choáng váng.

Là một chó săn trong ngành giải trí, có người đẹp nào Dương Chương chưa từng thấy qua? Nhưng người giống Lục Dư lại là lần đầu tiên, nhìn thanh niên như chỉ mới ngoài đôi mươi,cả người trên dưới toát lên vẻ trẻ trung. Đôi con ngươi của đối phương đen thẫm như màn đêm, ẩn chứa ý vị sâu xa nhưng cũng đủ để cho người khác cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo. Mà đôi mắt đào hoa hơi nhếch lên lại có thể xóa tan sạch sẽ hơi thở lạnh lẽo này.

Dương Chương chưa kịp suy nghĩ bản thân đang làm gì, tay đã giơ lên chào người ta: "Xin chào?"

Lục Dư nhìn gã, nói: "Lần đầu gặp mặt, tôi tên Lục Dư, anh lên xe sao?"

Dương Chương nghe tới cái tên này lập tức kêu một tiếng.

Lục Dư?

Đây chẳng phải mục đích gã tới thành phố Nam ư? Chẳng phải là cái thảm chùi chân trong lời tên ăn xin vừa nói à?

Trong nháy mắt Dương Chương bắt đầu hoài nghi trực giác của mình có sai lầm. Dù sao thì người trước mắt nhìn thế nào cũng không giống kiểu khúm núm phục tùng.

Gã tiến lên xoay người ngồi vào trong xe, đang định nói chuyện thì thấy bên ngoài cửa sổ lại xuất hiện thêm con xe đen nữa. Người xuống lần này không phải là thanh niên lãnh đạm xinh đẹp như Lục Dư, mà là ba người áo đen cao to vạm vỡ.

Lục Dư hỏi gã: "Anh không chụp à?"

Dương Chương bỗng nhiên vỗ đùi, thầm nghĩ bản thân là chó săn tin mà sao phản ứng còn chậm hơn cả trẻ con. Gã giơ tay lên nhanh chóng quay lại cảnh tượng trước mắt vào điện thoại di động, sau đó cũng chụp lại biển số xe phía sau.

Một lúc sau, quay đầu lại hỏi: "Cậu biết tôi làm nghề gì?"

Lục Dư nhìn gã, ăn ngay nói thật: "Tôi biết anh, anh tên Dương Chương, là một phóng viên."

"Ha ha, trông tuổi nhóc cũng không lớn lắm nhưng nói chuyện lại dễ nghe phết. Nói chung, tôi thường được gọi là chó săn tin, là cái loại keo con chó dính mãi không buông mà bọn minh tinh ghét nhất ấy." Dương Chương chỉ chỉ cái mũi mình, lại nhìn cậu, trong đầu hiện lên rất nhiều câu chuyện: "Cậu ở đây chờ tôi à? Lời mà mấy tên ăn mày kia nói với tôi cũng là cậu sắp xếp?"

"Không phải." Lục Dư nói: "Sáng hôm nay tôi mới trở về từ nhà ma Kỳ Sơn, vừa về đến Lục gia thì thấy livestream của Lục Lịch."

Nhà ma Kỳ Sơn?

Bốn chữ này lọt vào tai Dương Chương làm gã sửng sốt. Rất nhiều người đã nghe tới hung danh của nhà ma Kỳ Sơn, nghe nói người chết ở trong nhiều vô số kể, chỉ có đám thanh niên mới dám vào đấy đùa giỡn... Đợi đã, gã nhớ rõ ràng Lục Lịch nói Lục Dư mất tích mấy ngày nay, nhưng sau đó người này lại nói cậu ta ở đâu Lục Lịch biết rõ nhất.

Sẽ không phải là...

Ánh mắt không nhịn được đảo qua lại hai lần trên người Lục Dư, gã trực tiếp hỏi: "Lục Lịch đưa cậu vào đó sao?"

Lục Dư ừ một tiếng rồi lại chuyển chủ đề: "Phù Xuyến nói đó giờ anh vạch trần người ta không màng thân phận, đưa tin này cho anh còn lo nổ không đủ lớn sao?"

"Cậu còn biết cả Phù Xuyến?!"

Lần này Dương Chương không dám xem thường Lục Dư nữa, nhìn thanh niên gầy gò tái nhợt như chỉ cần dùng chút sức đã có thể bẻ gãy cơ thể, nhưng mỗi một lần mở miệng đều khiến gã chấn động. Nhất là khi cái tên Phù Xuyến xuất hiện trong miệng cậu, nó càng làm cho Dương Chương cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Phù Xuyến là ảnh đế tiếng tăm lẫy lừng, là bảo vật về diễn xuất và doanh thu phòng vé. Nhưng không biết từ lúc nào, tin tức về hắn dần dần ít đi, thẳng cho đến khi quản lý chạy ra tuyên bố Phù Xuyến muốn giải nghệ.

Dương Chương cảm thấy kỳ lạ, theo dõi quản lý sát sao, sau đó mới phát hiện Phù Xuyến chuyển vào nhà ma Kỳ Sơn. Mà cái chết của hắn cũng không phải do cái nhà ma gì đấy hại người.

Phù Xuyến bị bệnh, gã chết vì bệnh.

Lục Dư không để ý đến bộ dạng ngỡ ngàng của gã, chỉ gật đầu đáp: "Tôi biết, anh ta rất tốt, không chê tôi chỉ là đứa ăn mày, trong lúc nói chuyện phiếm anh ta có nhắc tới anh."

Thực tế là cậu gặp Phù Xuyến trong khoảng thời gian hắn sống ở nhà ma Kỳ Sơn.

Lục Dư là nhà ma thành tinh, từ trước tới nay đều chưa hề rời khỏi Kỳ Sơn, nhưng cậu lại hết sức quen thuộc đối với thế giới bên ngoài. Bất kể là Phù Xuyến hay bọn Kha Dư Minh, họ đều rất hòa thuận với cậu, không e ngại nói chuyện với cậu và giảng giải rất nhiều vấn đề.

Giới thiệu về thế giới bên ngoài, nhớ lại khung cảnh trong quá khứ hay phàn nàn một số người hoặc một số việc.

Rất khéo, Dương Chương là người mà Phù Xuyến phàn nàn.

"Anh tiếp tục tung tin, tôi trả anh thù lao."

Dương Chương nhìn cậu: "Cậu vừa mới được tìm về, trên người có tiền à?

Lục Dư: "Tranh chữ cổ, kim cương phỉ thúy, anh thích cái nào?"

Dương Chương: "???"

***