Sau Khi Giả Chết Đầu Cô Đầy Màu Xanh Chỉ Là Chuyện Nhỏ

Chương 4




12.

Sự thật chứng minh, không ai hiểu con bằng mẹ.

Sau đó không lâu, Lý Tắc và Thuần Vu Ngọc đã đánh nhau một trận.

Đám đông xúm lại nhìn chăm chú, tất cả mọi người đều thấy Lý Tắc đã ra tay trước, đánh Ngọc công tử đến nỗi khóe miệng xanh tím.

Hoàng đế cực kỳ giận dữ, hỏi hắn vì sao lại đánh người nhưng hắn không nói, bảo hắn đi xin lỗi hắn cũng không đi.

Ánh mắt trời chói chang, Lý Tắc quỳ gối trước cửa Ngự Thư Phòng chưa tới một lát cả người đã đầy mồ hôi.

Tào công công sốt ruột, nhanh chóng bảo tiểu thái giám đi gọi viện binh.

Diệp Tự Thu đỡ Hoàng hậu đi tới, nhìn Thái tử đang quỳ gối thẳng tắp ở đó mới thoáng giật mình. Đưa khăn ra lau mồ hôi trên mặt hắn.

Tất nhiên Thuần Vu Ngọc sẽ không dám đánh trữ quân, Lý Tắc chỉ lặng lẽ sửa sang lại bản thân cho loạn cào cào một chút.

Tự giác được hình tượng của mình đang đẹp đẽ nên khi nhìn thấy mẫu hậu và Diệp Tự Thu hắn bèn nở một nụ cười thật xán lạn.

Hoàng hậu hỏi hắn: “Sao lại gặp rắc rối như này?”

Sao hoàng hậu lại không thể hiểu rõ nhi tử của mình được chứ? Mặc dù nhiều năm qua truyền ra không ít hiền danh nhưng ‘nhân đức’ thì chẳng kém cạnh tí nào.

Nói một cách đứa nhỏ này là người chưa bao giờ vô duyên vô cớ mà đánh người.

Lý Tắc rầm rì không chịu nói rõ.

Thiên tử nổi trận lôi đình ở bên trong: “Đừng có nói chuyện với nó! Cứ để nó quỳ đi!”

Hoàng hậu đưa mắt ra hiệu cho Diệp Tự Thu, sau đó đi vào trấn an phu quân của mình trước. Diệp Tự Thu ở bên ngoài chăm sóc cho Lý Tắc.

Nàng tự mình căng dù lên đỉnh đầu hắn: “Làm sao vậy?”

Lý Tắc đưa mắt nhìn cung nhân, thấy bọn họ thức thời lui ra sau vài bước mới tỏ vẻ căm giận nhỏ giọng nói: “Cái tên Thuần Vu Ngọc đó là kẻ đạo mạo ngụy quân tử, thế mà hắn ta dám hủy hoại thanh danh của tỷ!”

“Cô đang tự hỏi tại sao hắn ta lại đối xử với Cô tốt như thế hóa ra là có ý cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, coi trọng trúng tỷ, còn si tâm vọng tưởng muốn cưới tỷ nữa chứ!” Hắn cười lạnh: “Còn nói cái gì mà đã gặp tỷ, nhờ ta tìm hiểu ý tứ của tỷ!”

Hắn nhìn chiếc dù đang che trên đỉnh đầu, ý bảo nàng đừng che cho mình nữa: “Tỷ tự che đi đừng đứng phơi nắng ở đó!”

Diệp Tự Thu ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn, con ngươi của thiếu niên tỏa sáng lấp lánh.

Nàng nói: “Thuần Vu công tử nói không sai, bọn ta đã gặp qua nhau.”

Nụ cười trên mặt Thái tử cứng đờ.

“Tỷ nói cái gì?” Hắn gấp gáp đến mức đứng thẳng người lên, bởi vì quỳ đã lâu nên suýt chút nữa đã ngã xuống: “Sao có thể như thế được?”

Vẻ mặt mông lung: “Sao tỷ chưa từng nói với Cô chuyện này?”

Hắn đang muốn tức giận nhưng lại không biết tức giận với ai, chỉ có thể tự ủy khuất bản thân mà hỏi: “Có phải tỷ đang lừa ta hay không?”

Diệp Tự Thu cầm chặt chiếc khăn trong tay, nhìn dáng vẻ của hắn cuối cùng vẫn không vươn tay ra lau mồ hôi cho hắn.

Nàng kiên định nói: “Tắc Nhi, tỷ tỷ vẫn phải được gả đi.”

“Nếu ngươi không muốn nhận lỗi với Thuần Vu công tử thì ta sẽ thay ngươi đi.”

Đầu óc Lý Tắc trống rỗng, hắn chỉ lo sợ mà bắt lấy ông tay áo của nàng, bàng hoàng cất tiếng: “Vậy ta thì phải làm sao? Thu Thu, ta phải làm sao bây giờ?”

13.

Đã nhiều năm qua, Lý Tắc chưa bao giờ thấy bản thân chật vật như lúc này.

Hắn học cách làm sao để có đủ tư cách trở thành trữ quân, học cách khống chế hỉ nộ ái ố của mình, học cách dùng quyền lực võ trang giống như phụ hoàng.

Những ngày tháng khổ cực khi còn bé vẫn luôn có phụ hoàng mẫu hậu đứng phía sau hắn, Thu Thu là người dẫn dắt hắn, bao dung hắn.

Từ khi biết về khái niệm thê tử, ở trong lòng Lý Tắc chỉ có một cái tên duy nhất.

Diệp Tự Thu.

Lý Tắc thầm nghĩ, cái tên này rất tốt, chỗ nào cũng hợp ý của hắn.

Cuộc sống của vương tử công chúa vô cùng hạnh phúc, không phải hắn và Thu Thu luôn sống như vậy hay sao?

Từ mái tóc dài đen óng đến màu trắng bạc già nua, hắn nghĩ, có người nào khác ngoài Thu Thu nữa đâu?

Nhớ cành đào sum suê, hắn nghĩ, nếu khi đó Thu Thu mặc hỷ phục vào chắc chắn sẽ rất đẹp.

Tình cảm của thiếu niên không liên quan gì đến dục vọng, hắn được phụ mẫu bảo vệ quá tốt cho nên đến tận lúc này vẫn chưa biết gì về chuyện đời. Hắn chỉ làm theo bản năng, đặt Diệp Tự Thu vào tất cả kế hoạch ở tương lai, cho nên cực kỳ tức giận khi có ai đó chạm tới tương lai tươi đẹp đó.

Nàng là của ta, từ nhỏ đến lớn chỉ là của ta!

Tâm sự của thiếu niên chỉ giấu hết vào hai chữ ‘Thu Thu’.

Ta sẽ không xem nàng là tỷ tỷ đâu.

Lý Tắc nghẹn ngào: “Nếu như nhất định phải gả đi vậy ta đây không được ư?”

Diệp Tự Thu ngước mắt nhìn hắn.

Bờ vai của thiếu niên rộng lớn, ngũ quan tuấn tú, đường nét lưu loát không có tỳ vết, đang dần có chuyển biến của nam nhân trưởng thành.

“Chẳng lẽ ta không được sao?” Hắn cố chấp hỏi tiếp.

“Không được.” Diệp Tự Thu xoay người, trả lời giống như nhiều năm trước, khi lần đầu tiên hắn tặng nàng cây trâm cài.

Nàng nghe thấy đằng sau truyền tới âm thanh chạy vọt vào Ngự Thư Phòng của thiếu niên.

Hắn được sủng ái từ nhỏ đến lớn, muốn cái gì thì bắt buộc phải có được.

Nhưng làm sao lúc nào cũng đạt như ý nguyện?

Vương tử hoàng tôn cũng giống như vậy.

Diệp Tự Thu dọn ra Khôn Ninh Cung. Diệp phủ vẫn luôn có người dọn dẹp tùy thời có thể vào đó ở.

Nàng nghe nói Thái tử bị bệnh một hồi.

Diệp Tự Thu không đi thăm.

Nàng tiếp tục suy nghĩ đến tương lai, tình nghĩa đoạn đường tiếp theo, quan trọng nhất là phải thích hợp.

Sống hai mươi năm trên đời, Diệp Tự Thu không có tâm nguyện nào khác, nàng chỉ hy vọng có thể nắm giữ số mệnh của mình, đến được nơi mình muốn đến.

Lớn lên ở trong hoàng cung, đọc sách với hoàng tử, kiến thức của Diệp Tự Thu cao hơn nhiều so với những thanh niên tài tuấn ưu tú của vương triều, nàng tự hỏi mình có chỗ nào thua bọn họ?

Dựa vào cái gì mà muốn nàng an phận ở trong một góc của hậu viện?

Hôn phu của nàng có thể không phải là danh môn đại tộc nhưng tuyệt đối không được kéo chân sau nàng. Hắn ta có thể là người không để cho nàng cậy vào nhưng ít ra là không thể giam cầm nàng vào nhà giam.

Đến nỗi dã tâm của nàng nhiều đến mức nào thì phải đợi đương kim thánh thượng băng hà và Lý Tắc đăng cơ mới biết.

Tính cách của Lý Tắc càng ngày càng giống Hoàng hậu, có một số việc chỉ có hắn mới làm được.

Diệp Tự Thu lẳng lặng cân nhắc.

Nàng còn trẻ, nàng vẫn chờ nổi.

Rạng sáng canh hai cứ thế trôi qua.

14.

Diệp Tự Thu không ngờ hoàng đế sẽ thả Lý Tắc ra ngoài để đi tìm nàng.

Khi tới dáng đi của hắn có vẻ khập khiễng, xem ra đã quỳ khá lâu, thấy nàng lại mất tự nhiên mà đứng thẳng, cố gắng duy trì hình bóng tốt đẹp nhất.

Thần thái của Diệp Tự Thu vô cùng tự nhiên mà hành lễ: “Điện hạ tới rồi ạ?”

Lý Tắc vừa nhìn thấy thái độ của nàng ánh mắt dần ảm đạm đi.

Hắn chống đỡ tinh thần dậy nói: “Nàng không tới nhìn ta chẳng lẽ ta không được tới tìm nàng ư?”

“Tất nhiên là không phải.” Diệp Tự Thu tự mình đứng dậy, châm trà cho hắn.

Lý Tắc hèn mọn mà nghĩ ít nhất sau này nàng vẫn còn để ý đến hắn.

Như thế là được rồi.

Hôm nay hắn đã chỉnh trang lại bản thân thật tốt, cũng tỉ mỉ lựa chọn xiêm y, là màu mà Diệp Tự Thu thích. Mặc dù chân chưa tốt nhưng không ảnh hưởng đến phong thái.

Hắn lặng lẽ nhớ lại những gì phụ hoàng viết.

Lý Tắc nhớ lại những gì đã được mẫu hậu dạy, lắp bắp đưa ra lời mời: “Trung thu… Nàng có muốn đi xem đèn với ta không?”

Không xong, hình như mẫu hậu đâu có nói như vậy?

Hơn nữa, còn tận nửa tháng nữa mới tới trung thu.

Lý Tắc âm thầm đánh mình một quyền ở trong lòng.

Diệp Tự Thu sững sờ: “Hồi cung ăn trung thu với nương nương sao? Đó là điều tất nhiên, ta…”

Lý Tắc chen ngang: “Không phải, không có quan hệ gì với mẫu hậu cả! Là ta muốn, ta muốn mời nàng đi cùng ta.” Mặt hắn đỏ bừng, giơ nụ cười lấy lòng lên: “Mời nàng đi xem với ta.”

“Ta muốn nàng đến.” Giọng điệu nhẹ nhàng: “Có lẽ nàng vẫn xem ta như là đệ đệ nhưng ta cũng rất tốt. Nàng thực sự không cần phải vội vã quyết định có được không?”

Hắn còn kể ra vài nữ nhi của các đại thần gả nhầm cho người xấu rồi phải chịu thảm cảnh như thế nào, cảnh cáo nàng đừng tùy tiện chọn nam nhân.

Lúc này, hắn vẫn còn nhớ sự chỉ dẫn của Hoàng hậu, phô bày hết ưu thế của mình: “Nàng và ta cùng lớn lên với nhau, là thanh mai trúc mã, hiểu tận gốc rễ của nhau.”

Làm không tồi, cứ tiếp tục như thế đi.

Cô thật là thông minh!

Hắn đang tự khuyến khích cho mình.

Nhưng cô nương ở đối diện lại chau mày: “Bệ hạ không thuyết phục ngươi sao?”

Hắn tựa như cà tím ở trong sương, héo úa hẳn ra: “Sao nàng lại nghĩ như thế? Vất vả lắm ta mới thuyết phục được ông ấy đó.”

Hắn chịu biết bao nhiêu tủi hờn, đồng ý biết bao nhiêu hiệp ước không bình đẳng ngay cả da mặt cũng bỏ qua thì mới nhìn thấy nụ cười như không cười của phụ hoàng: “Nếu Tự Thu đồng ý thì trẫm sẽ không cản các ngươi.”

Không phải Lý Tắc không có dự cảm, có lẽ thật sự Diệp Tự Thu không suy nghĩ đến việc gả cho hắn.

Nhưng tâm hồn của hắn vẫn tồn tại chút tia may mắn. Nàng đối xử với hắn tốt đến thế làm sao có thể từ chối hắn chứ?

Được rồi, nàng sẽ từ chối.

Cho dù hắn có bán thảm, ngoan ngoãn lấy lòng thế nào, Diệp Tự Thu chỉ xem hắn như đứa nhóc đang ầm ĩ, không hề động lòng.

Là cái dạng dầu muối không ăn.

Không phải là không để ý đến hắn. Mà ngược lại, nàng không từ chối cũng không bài xích nói chuyện chỉ là từ bẻ mặt của nàng hắn biết được chắc chắn nàng sẽ từ chối.

Từ nhỏ đến lớn Lý Tắc chưa từng gặm phải cục xương nào cứng như thế.

Ngay cả hắn cũng từng cho rằng bản thân sẽ không bao giờ gặp phải chuyện gì khó.

Đang tuổi thiếu niên nên khó trách tâm tính kiêu ngạo, đặc biệt là vị Thái tử gia kim tôn ngọc diệp này.

Hắn quá giận dỗi nói: “Nếu nàng đã vô tình với ta thì đừng gặp lại nữa. Đỡ cho ta phải nhung nhớ đau thương.”

Hắn liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt hiện lên sự mất mát, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại sự kiên định.

Diệp Tự Thu hỏi hắn: “Nếu ngươi và ta không thể làm phu thê, cũng không thành tỷ đệ thì cũng không làm bạn tốt của nhau được có đúng không?”

????

Lý Tắc luống cuống.

Hắn quá hiểu nàng, vậy mà nàng thực sự suy xét đến chuyện này?

Sự khổ sở bi phẫn hòa quyện vào nhau, trực giác nói cho hắn biết nếu nhận thì tất cả sẽ lập tức biến mất: “Đương nhiên không phải.”

“Không thành phu thê thì thành cái khác cũng được.” Hắn ủ rũ cụp đuôi xuống.

Trên đường về Đông Cung, Thái tử gia oán hận đá vài cục đá bên lề đường, vừa hận bản thân không biết cố gắng vừa thấy tủi thân khi nàng quá tuyệt tình.