Sáp Huyết

Quyển 2 - Chương 301: Bố cục (4)




Ánh trăng cũng đang nhìn Địch Thanh, dường như biến thành một khuôn mặt cười dịu dàng. Địch Thanh nhìn trăng sáng rất lâu như ngây dại nhưng cũng không biết là đang nghĩ cái gì.

Ánh trăng chiếu rọi đêm yên tĩnh, gió mát khẽ mở vạt áo dài.

Phạm Trọng Yêm thân mặc áo trường sam đứng giữa lưng chừng núi của thành Đại Thuận, nhìn về phía Hạ Lan Nguyên. Ánh mắt y tất nhiên là không vươn tới được Hoành Sơn nhưng lòng y luôn luôn hướng theo những binh sĩ đang ra trận bên kia.

Bàng Tịch đứng bên cạnh khẽ thở dài nói:

- Phạm công, mấy ngày hôm nay người ngủ rất ít. Việc gì nên làm thì đã làm cả rồi, việc trước mắt bây giờ chỉ là ngồi đợi tin tức, chi bằng nên nghỉ ngơi một chút?

Phạm Trọng Yêm chau hai hàng lông mày lại, ánh mắt vẫn nhìn về phía xa, nói:

- Ta vẫn còn rất nhiều ngày sau để nghỉ ngơi, chỉ có điều có rất nhiều người có thể sẽ không được nhìn thấy mặt trời ngày mai thì làm sao ta có thể ngủ yên được.

Y đột nhiên quay lại hướng của Bàng Tịch nói;

- Bàng đại nhân, người thường xuyên về kinh thành, tình hình kinh thành bây giờ ra sao rồi?

Bàng Tịch chậm rãi nói:

- Thánh thượng từ khi lập Tào thị làm hậu, Tào hoàng hậu thường xuyên cổ vũ Thánh thượng. Thánh thượng nhận thấy đại Tống suy nhược nhiều năm, nên đã bắt đầu dốc sức trị nước. Theo như ta được biết thì Thánh thượng đã chuẩn bị cải cách, chỉ là muốn đợi ta có thể đánh bại Nguyên Hạo ở phía tây bắc, mới mở rộng cải cách, trừ tệ nạn của đại Tống thì có thể mong nước hưng thịnh.

Phạm Trọng Yêm than thở nói:

- Trước kia thái hậu quy tiên, Thánh thượng không lo triều chính, đắm chìm trong mỹ sắcsau đó lại phế truất Quách hoàng hậu. Ta cho rằng người đột nhiên mất đi sự trói buộc, cũng không có áp lực nào, rất khó thoát ra khỏi mỹ sắc, nên tại triều cố ý phản đối việc người phế hậu, là không muốn sẽ có cục diện ngày hôm nay. Xem ra... là ta đã sai.

Bàng Tịch lắc đầu nói:

- Phạm công, ngươi không sai. Nếu như không có ngươi lúc đó cố ý phản đối việc Thánh thượng phế hậu thì quần thần cũng sẽ không xin Thánh thượng lập Tào thị làm hậu. Thánh thượng vốn muốn lập Thượng mỹ nhân, nữ tử này mê hoặc ác độc... may nhờ có Phạm công kiên trì, phỏng chừng Thánh thượng cũng sợ quần thần chê trách nên mới lập Tào thị làm hậu.

- Chuyện cũ đừng nhắc nữa.

Phạm Trọng Yêm thở một hơi thật dài, vui mừng nói:

- Phía tây bắc có Địch Thanh, sớm muộn gì hắn cũng sẽ lập công lớn như Tào tướng quân. Có Địch Thanh ra trận thì ta cũng không lo lắng....

- Vậy nỗi lo của Phạm công là Kính Nguyên lộ của Hàn công?

Bàng Tịch chậm rãi nói:

- Thật ra dụng ý của Hàn đại nhân cũng là tốt...

Phạm Trọng Yêm lắc đầu nói:

- Người có dụng ý tốt cũng không nhất thiết có thể làm việc tốt, nói không chừng hại người nhiều hơn...

Vẫn chưa dứt câu thì có binh lính chạy tới, đưa quân văn.

Phạm Trọng Yêm nhận lấy quân văn, nhờ ánh lửa mở ra xem, sắc mặt khẽ biến đổi.

Bàng Tịch đứng bên cạnh hỏi:

- Phạm công, sao rồi... có phải là Kính Nguyên lộ có biến?

Phạm Trọng Yêm nhíu mày nói:

- Đại quân Nguyên Hạo vượt qua trại Tam Xuyên áp sát thành Hoài Viễn, cướp bóc trắng trợn. Hàn Kỳ lệnh cho quân Nhâm Phúc ra Lục Bàn Sơn chặn phủ đầu Nguyên Hạo.

Bàng Tịch nhận lấy quân văn xem qua một lát, liền đột nhiên quỳ xuống vẽ trên mặt đất, nói:

- Đông bắc thành Hoài Viễn có trại Tam Xuyên, tây có trại Đức Thắng, tây bắc chính là thành Dương Mục Long. Đông nam của thành Hoài Viễn, còn có thành Lung Can, Trương Nghĩa Bảo. Theo thiết kế của Lục bàn Sơn thì đã có tới năm vùng do quân ta chiếm giữ, Nguyên Hạo không thể công thành Hoài Viễn nên lệnh cho quân Hạ đi xuống phía nam, bốn phía chiến tranh.

Phạm Trọng Yêm chỉ “ồ” một tiếng, hai hàng lông mày co lại, hình như đang nghĩ điều gì đó.

Bàng Tịch ngẩng đầu lên, không hiểu nói:

- Hàn công nhận thấy địa thế như vậy lệnh cho quân Nhâm Phúc dựa theo địa thế đến Lục Bàn Sơn, lấy năm vùng trên làm hậu thuẫn, tiến hành truy sát quân Hạ tiến vào bên trong, cũng xem như là không có điều gì không thỏa đáng hết.

Phạm Trọng Yêm lo lắng ngồi xổm xuống, nhìn tấm bản đồ Bàng Tịch vừa vẽ, hồi lâu mới nói:

- Mấy ngày nay, Hàn Kỳ chiêu binh mãi mã, Trấn Nhung Quân ở Kính Nguyên Lộ đã tích trữ binh lực không dưới năm vạn quân, lại cộng thêm quân coi giữ ở năm vùng trên, binh lực ít nhất cũng có tám vạn quân.

Bàng Tịch gật đầu nói:

- Phạm công nói không sai, theo tin tức của Hàn Kỳ, số quân Hạ vào Kinh Nguyên lộ không quá hai vạn.

Phạm Trọng Yêm im lặng một hồi mới nói:

- Trận này Nguyên Hạo đã chuẩn bị rất lâu rồi.

- Vậy thì như thế nào?

Bàng Tịch khuyên, nói:

- Phạm công, Hàn Kỳ tuy có chút ngông cuồng nhưng dù sao thì y cũng là một người tài hoa, trận này lấy nhiều đánh ít, lại trong phạm vi nước Tống ta, nên chắc sẽ không có chuyện lớn gì.

Phạm Trọng Yêm hỏi ngược lại:

- Trận Tam Xuyên Khẩu chẳng phải cũng tuyên chiến trong phạm vi đạiTống ta sao? Hàn đại nhân tuy binh nhiều nhưng phần lớn là chiêu mộ tạm thời, vậy có được bao nhiêu người có năng lực chiến đấu, thực sự đáng lo lắng! Bàng đại nhân, Nguyên Hạo một mình tiến xuống đông nam là điều tối kỵ của binh gia, Nguyên Hạo thân đã chinh chiến trăm trận, dùng binh giảo hoạt. Làm như thế này... lẽ nào người chưa từng nghĩ tới bên trong có vấn đề!

- Có thể... Nguyên Hạo cũng có chút khinh suất.

Giọng nói của Bàng Tịch lộ chút vẻ không tự tin. Y biết, Nguyên Hạo tuyệt đối không phải là người lơ là qua quýt.

Phạm Trọng Yêm thở dài nói:

- Nếu Nguyên Hạo thật sự sơ ý thì khỏi nói nhưng con người này làm sao có thể khinh suất như vậy được? Theo như những gì ta được biết thì y rất ít kiêu ngạo, mà những kẻ kiêu ngạo xưa nay đều là quân Tống không có đủ khả năng. Nguyên Hạo nếu dám để cho quân thiết kỵ tiến vào trong khu vực bao vây của quân ta thì khỏi cần hỏi, y tự tin có thể phá vòng vây ra ngoài, chỉ mong...

Chưa nói hết câu, có binh sĩ chạy tới báo:

- Phạm đại nhân, Địch tướng quân bẩm báo quân tình gấp.

Lòng Phạm Trọng Yêm trầm xuống, nhận lấy thư xem, nét mặt biến đổi nhanh chóng.

Bàng Tịch cũng nghiêm nghị, vội hỏi:

- Phạm công, Địch Thành xuất quân bất lợi sao?

Phạm Trọng Yêm có chút thất thần đưa thư cho Bàng Tịch, ánh mắt mang nét bi thương tột độ:

- Địch Thanh đã có tin tức chính xác, Hạ Lan Nguyên mấy ngày nay xuất binh hơn mười vạn tiến thẳng tới Kính Nguyên lộ. Trong thư Hàn Kỳ có nói binh lực quân Hạ chỉ có hơn vạn, vậy số quân còn lại kia ở đâu?

Bàng Tịch nghe vậy, tay cầm thư cũng chịu không nổi run mạnh.

Trên Kinh Nguyên lộ, chiến tranh nổi lên, binh qua rầm rập, ánh nắng chiều như máu, như gió lửa thiêu đốt cả khoảng không trong xanh.

Nguyên Hạo đang đứng trên Đông Sơn của Ngõa Đình Xuyên, nhìn những đám mây cô độc đang rời xa khỏi núi, hoàng hôn nghìn dặm.

Ngõa Đình Xuyên không nằm trong biên giới nước Hạ mà nằm ở phía nam thành Dương Mục Long. Nguyên Hạo không phải là Triệu Trinh, đang lúc Triệu Trinh muốn bình định Tây Bắc thì Nguyên Hạo đã đem quân đi đến những ngọn núi hiểm trở, ngựa đạp qua Hoành Sơn, bay nhanh vào biên giới nước Tống.

Quân tiên phong hùng dũng, trong thời gian nửa ngày đã đến ngoài thành Dương Mục Long, sát khí ngang trời.

Nguyên Hạo nhàn nhã đứng trên đỉnh núi, nhìn tia nắng buổi chiều cuối cùng lặn xuống phía chân trời, y vẫn đứng đó bất động.

Nguyên Hạo chắc chắn là một người cô đơn.

Làm bạn với y chỉ có Hiên Viên cung lẻ loi và Định đỉnh tiễn ngũ sắc.

Dù cho trời đất có biến đổi màu sắc thì Xuyên Vân tiễn ngũ sắc của y trong đêm tối vẫn tỏa ánh sáng lờ mờ.

Năm cây tiễn này vốn quỷ thần khó lường, cứ cho là đứng trước Hiên Viên cung thì cũng không mất đi sự sắc bén vốn có.

Nhưng trường cung vũ tiễn dù thế nào cũng không che lấp được người đứng trên đỉnh núi kia.

Nguyên Hạo vẫn đội mũ quan đen, áo trắng, dung nhan không thay đổi, đôi mắt vẫn chứa chí lớn cháy bỏng, nhưng y cũng chính là một kẻ cô đơn. Trên đỉnh núi khó nhịn được cô hàn.

Có tiếng bước chân vang lên, một người hổn hển đến đỉnh núi, nói:

- Ngột Tốt, có quân tình mới bẩm báo.

Nguyên Hạo cũng không quay đầu lại:

- Nói!

Người nọ nói:

- Đại quân của chúng ta giết thẳng tới chân thành Dương Mục Long, lệnh cho hơn ngàn Thiết Diêu tử thủ ngoài thành. Tướng giữ thành Dương Mục Long là Vương Khuê đã phái du kỵ đưa thư đã bị chúng ta bắt giết toàn bộ. Quân ta dụ hơn vạn quân địch chiến đấu từ thành Hoài Viễn đến Trương Bảo Nghĩa. Nhâm Phúc dẫn ba vạn quân Tống xuất ra khỏi Lục Bàn Sơn, từ thành Hoài Viễn đuổi xuống phía nam đến Trương Nghĩa Bảo, hiện nay đóng quân trước núi Lung Đầu, hẳn là chuẩn bị quyết một trận thắng bại với quân ta. Đồng thời, Vũ Anh, Cảnh Phó dẫn quân Tống theo sát Nhâm Phúc tiếp ứng ở Lung Lạc Xuyên. Bọn chúng cũng có hơn vạn binh mã, chúng hình thành thế thắt cổ với đội quân dụ địch của chúng ta.