Sai Loạn Hồng Trần

Chương 31




- Ưu, Ưu ~.....

Là ai gọi nàng? Ấy là cái tên vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến khiến cho nàng cảm giác đó chính là cài tên của chính mình!

Giang Ngọc không có sức mở hai mắt ra, nàng rất lạnh, dường như bản thân đặt vào hầm băng ngàn năm quả thực hàn lãnh.

Lại là mái tóc lam sắc ấy, lại là nữ tử quen thuộc trong mộng!

Giang Ngọc nhỡ ngàng nhìn về phía nữ tử mỹ lệ trên thế gian tuyệt không có này, dung mạo ấy đã khắc sâu vào trong nội tâm nàng!

Nàng khẽ đưa tay, yêu thương. Tiên tử vỗ về khiến cho nàng luôn ở trong mộng, nhè nhẹ ôn nhu nói:

- Ngươi, thật là ngươi sao? Ta rốt cuộc cũng thấy ngươi rồi.

Nữ tử khóc, trên dung nhan tuyệt sắc mỹ lệ, chậm rãi chảy xuống giọt lệ lam sắc trong suốt.

Giang Ngọc vạn phần yêu thương dùng tay khẽ vuốt đi chỗ lệ thủy lam sắc đó, đau lòng đáp:

-Ta không muốn ngươi đau lòng, ta không muốn ngươi rơi lệ, thấy ngươi thương tâm như vậy, tim của ta rất đau, rất đau ~! Ta đây cam tâm tình nguyện vì ngươi làm....

Nữ tử ôm lấy thân thể đã hết băng lãnh kia, kia sợi tóc lam sắc đang tung bay, lúc này chính là mềm mại ôn thuận bao bọc lấy mỹ nhân nhi trong ngực.

Nàng ai oán nói:

- Ưu ~, ngươi đừng lại rời xa ta nữa! Ta không muốn vĩnh viễn nhìn thấy ngươi đời đời kiếp kiếp vì ta thống khổ như vậy! Ngươi nhất định phải mau một chút quay về a! Dao nhi, Dao nhi đã ở nơi này chờ ngươi rất lâu rồi, lâu rất lâu, người biết không! Cho nên ngươi nhất định phải chống đỡ tiếp tục, ngươi phải về bên cạnh ta.....

Nữ tử nói xong khẽ hôn lên dung mạo xinh đẹp kia!

Thanh âm u oán trong lòng giống như loại ưu mỹ dễ nghe, khiến người ta yêu mến, động tâm ~!

Giang Ngọc yếu ớt lắc đầu, trìu mến:

- Không nên khổ sở vì ta, chỉ cần ngươi hảo hảo tốt là được rồi, ta chịu nhiều đau khổ, cũng rất xứng đáng, ta chỉ muốn ngươi được tốt, rất tốt....

Nàng mệt mỏi quá, nàng rất mệt mỏi, nàng vẫn muốn ngủ tiếp ~, nhưng nàng thật muốn nhìn lại người khiến nàng vĩnh viễn đều yêu say đắm, nhưng hai mắt vô lực lại chậm rãi đóng lại....

Lam phát nữ tử bi thương đem mỹ nhân ngủ say kia ôm ở bên môi, lệ thủy sắc lam khẽ chảy vào trong miệng bạch y thiếu niên ấy.

Nàng sẽ không để nàng lại chịu nỗi khổ luân hồi vô tận nữa, tuyết đối là không! Dù cho dùng hết thảy mọi thứ của nàng đổi lại nàng quay về, nàng cũng không hối hận ~!

Nàng ấy đã vì nàng chịu đựng rất nhiều, rất nhiều đau khổ rồi ~!

Vương mẫu không đành lòng nghiêm trị nàng, nhưng lại đem toàn bộ lỗi lầm tất cả đều ban cho nàng!

Dao Trì tiên tử khẽ nhắm đôi mắt xanh thẫm lại, cau đôi lông mày, ngọc thủ trắng ngần duyên dáng hướng vào chỗ tim mình chậm rãi lấy ra....

Một trận lộn xộn chính là tiếng gọi đánh thức Giang Ngọc, nàng mệt mỏi quay đầu nhìn lại.

Xuân nhi hai mắt sưng đỏ hiện ra một mảng kinh hỉ, vui vẻ la lên:

- Phò mã gia tỉnh rồi, phò mã gia tỉnh rồi.

Trong lúc nhất thời vài người cũng đã đến tụ họp lại, mừng rỡ vô cùng ~.

Giang Ngọc mơ màng nhíu mày lại, nàng làm sao vậy, thế nào lại đang ngủ!

Tâm tư hỗn loạn trong đầu nàng cố sức tổ chức lại ~

Nàng ngẩng đầu, nhớ tới Diễm nhi yếu ớt, hấp hối kia, đột nhiên đứng dậy, muốn đi tìm mỹ nhân khác đang nắm giữ tâm trí của nàng, không ngờ một trận choáng váng kéo tới, Giang Ngọc vịn mép giường nhắm đôi mắt lại, vội hỏi:

- Diễm nhi đâu rồi? Nàng ở đâu?

Xuân nhi thấy Giang Ngọc muốn đứng dậy, vội vàng bước lên phía trước đưa tay đỡ lấy thân thể yếu ớt kia, đôi mắt ngấn lệ mông lung cười khổ nói:

- Ngài, phò mã gia ngài cuối cùng cùng tỉnh dậy a~! Quận chúa không phải đang nằm bên cạnh ngài đấy sao! Nhờ có phò mã gia, quận chúa nàng tốt hơn nhiều rồi!

Giang Ngọc chậm rãi quay đầu nhìn về mỹ nhân bên cạnh, tâm cuối cùng cũng buông lỏng được một nửa.

Diễm nhi khí sắc vốn trắng bệch vô huyết, cuối cùng cũng có chút hồng hào, tay nàng đang vòng lên trên thắt lưng mình, nhìn qua giống như là một hài tử say ngủ, điềm tĩnh khả ái.

Giang Ngọc không thể kiềm chế đưa tay nhẹ vỗ vỗ lên nhân nhi dường như đang ngủ say kia, thương xót nói:

- Ta làm sao lại ngủ được, nàng, Diễm nhi sẽ thế nào đây.

Xuân nhi lấy tay chùi đi nước mắt, vừa khóc vừa cười:

- Quận chúa nàng đã tốt hơn nhiều, thực sự là nhờ có phò mã gia cứu nàng a~!

Nói xong lại dìu Giang Ngọc để nàng tựa ở đầu giường, lại khóc nói:

- Ngài đã mê man hai ngày rồi, ngày đó ta nghe trong phòng rất lâu không có tiếng động, sợ quận chúa có chuyện gì, liền mở cửa phòng ra xem. Không ngờ lại thấy phò mã gia bất tỉnh trên giường, cánh tay bị đao thương của ngài, chảy máu rất nhiều, nô tỳ thật sự sợ lại có ngài gặp chuyện bất trắc, nếu như vậy, sợ là quận chúa càng sống không nổi nữa ~!

Xuân ni nói rồi lại y y thút thít một hồi.

Đôi mắt Giang Ngọc vẫn đang nhìn Diễm nhi đang ngủ say, tay còn đang ôn nhu xoa nhẹ lên ngọc nhan kia, nói nhỏ:

- Nàng có tỉnh lại chưa?

Xuân nhi vội đáp:

- Có, quận chúa cũng tỉnh lại hai lần rồi, nàng cũng rất lo lắng cho phò mã gia a!

Giang Ngọc nhẹ ôm mỹ nhân bên cạnh, tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi, chỉ cần nàng không bỏ Giang Ngọc nàng một mình mà rời đi là tốt rồi.

Kia trong lòng ngực dường như có một chút tiếng động, Giang Ngọc cúi đầu nhìn xuống, lại chỉ thấy hai hàng lệ thủy nhợt nhạt đang chậm rãi chảy xuống.

Mấy ngày an dưỡng, hai vị tuyệt sắc mỹ nhân này cuối cùng được Diêm Vương gia thả cho trở về.

Giang Ngọc nhìn nữ tử trong lòng ngực giống như nhắm mắt ngủ say, vẻ mặt cười xấu xa:

- Quận chúa thật là thích ngủ, xem ra nếu như thật không ai để ý Giang Ngọc ta, Giang Ngọc thật là rất muốn đi rồi ~!

Người trong lòng tựa như nghe được lời nói ấy, mi nhãn khẽ giật giật, nhưng cuối cùng cũng không mở mắt ra. Chỉ là cánh tay vòng qua người Giang Ngọc thoáng nắm thật chặt, nhẹ giọng một chút lời nói nhỏ nhẹ từ trong miệng mỹ nhân kia truyền tới:

- Không được đi, xin ngươi đừng đi ~!

Giang Ngọc hài lòng cười cười, với tay ôn nhu vén mấy sợi tóc của nữ tử trong ngực, thương tiếc nói:

- Ta không đi, ngươi không cho ta đi ta sẽ không đi, nhưng Diễm nhi lúc nào cũng phải nói chuyện cùng ta thì mới được, nếu không Ngọc nhi sao biết được ngươi suy nghĩ cái gì? Hoặc là chỗ nào vẫn còn khó chịu a~!

Nữ tử nhu thuận khẽ gật đầu, nhưng vẫn là không muốn mở hai mắt thì lại tuôn ra lệ thủy.

Giang Ngọc cau mày, nâng cằm Nam Cung Diễm lên, cả giận:

- Đừng khóc, bệnh của ngươi vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, ngươi như thế này, bảo ta làm thế nào cho phải, Diễm nhi, hảo Diễm nhi, ngươi phải mở mắt ra nhìn Ngọc nhi a~!

Nam Cung Diễm chậm rãi mở đôi mắt thủy vụ mông lung, trong mắt hiện ra oán giận nhìn vào khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ tiều tụy kia, yếu ớt nói:

- Xin ngươi, xin ngươi đừng nên rời xa Diễm nhi, cho dù Diễm nhi có bất luận điều gì không tốt, ngọc ca ca cũng đừng nên vứt bỏ Diễm nhi. Nếu không, nếu không thì Diễm nhi sống cũng không nổi nữa ~

Nói xong lại là một trận thút thít.

Giang Ngọc yêu thương nhìn vào đôi mắt thủy vụ mông lung kia, tâm thần khuấy đảo vô cùng rối loạn.

Dường như có thứ gì quấn lấy trong lòng của nàng, nàng không nghĩ là cái gì, nhưng trong lòng thật là khó chịu, rất khó chịu.

Giang Ngọc ôn nhu nhẹ vỗ về phía sau lưng mỏng manh của mỹ nhân trong ngực, khe khẽ chấp nhận suốt một đời này, chỉ cần nàng không khóc, chỉ cần nàng hảo hảo tiếp tuc tồn tại, nàng sẽ vĩnh viễn không rời xa nàng – cho đến khi nàng ấy muốn ly khai nàng mới thôi ~!

Giang Trí Viễn đứng ở cửa khuê phòng quận chúa, nghe lời nói nhu tình mật ý kia, trong lòng đau khổ chua chát ~!

Ai~!

Đã qua một thời gian, phò mã từ đêm tân hôn cho tới bây giờ, vẫn đều cũng trông coi ở bên trong khuê phòng của quận chúa Bình vương phủ, đây rốt cuộc thế nào lại là nhất mã tử sự ( không biết ^^) a!

Giang Trí Viễn vui mừng, may mà công chúa không nói gì, lại còn giúp Giang Ngọc về phía hoàng đế thí giấu diếm!

Nhưng sau đại hôn, một đôi tân nhân lại vẫn chưa tiến cung diện thánh, cũng có điểm không thể nói nổi.

Mặc dù Vĩnh Ninh công chúa nói với hoàng đế rằng phò mã sinh bệnh ở nhà, qua vài ngày sẽ cùng nhau tiến cung diện thánh, nhưng cũng không phải là kế sách lâu dài a~!

Giang Trí Viễn lắc đầu không biết làm sao, nghĩ đến tiểu hầu gia Giang Ngọc từ trước đến nay đều là giữ mình trong sạch! Chẳng ngờ, thế nào từ lúc đến kinh thành, thì lại trở nên phong lưu đa tình như thế?

Một đương kim công chúa vừa mới tân hôn không lâu, một sủng phi của hoàng đế lại có cư xử không minh bạch, bây giờ lại thêm một quận chúa đại nhân cùng đồng sàng chung gối.

Giang Trí Viễn trong lòng lo lắng suy tư, không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

Ai~! Thật không biết tiểu hầu gia phải như thế nào lội qua trì hồn thủy này a~!