Sai Loạn Hồng Trần

Chương 23




Trong đại điện hoàng thất một mảnh yên tĩnh quỉ dị, tất cả mọi người đều có tâm sự, nhưng lại đều đem hòa lẫn vào nhãn thần phức tạp, lưu lại trên người hầu gia trẻ tuổi đang quỳ giữa đại điện...

Đức phi Vệ Tử Yên ánh mắt đờ đẫn nhìn quan viên quỳ bên dưới điện, trong lòng vạn phần rối ren.

Nàng không nghĩ tới hai người gặp lại lần thứ hai, hơn nữa lại là gặp dưới trường hợp này ~!

Các nàng từ trước đến nay không có ý nghĩ phải biết thân phận của cả hai, đều sợ sẽ bận lòng hơn ~!

Bởi vì hai bên đều minh bạch bất luận là thân phận gì, các nàng đã định trước là không có kết quả ~!

Nhưng dường như thượng thiên lại cố tình trêu đùa hai người ngốc này ~

Vì sao càng muốn đem các nàng giữa tầng như mộng cảnh tốt đẹp chính là diện sa mà tiết lộ???? ( chỗ này không edit trơn tru được, ý nói những thứ được che giấu thì luôn luôn đẹp)

Chấn kinh, thống khổ, bàng hoàng, không có cách xử trí....

Thân phận các nàng như thế lại khiến hai bên xấu hổ ~!

- A~!

Vệ Tử Yên nhẹ nhàng nhắm mắt lại, một giọt lệ không muốn người khác biết sớm đã rơi xuống trên mặt đất băng lãnh.

Kia tình lang phiêu dật cởi mở lại nhất định sẽ là phò mã của đương kim công chúa!

Đức phi lệ trong tim chảy xuống chua chát, nàng là người thông minh bực nào, cuối cùng thế nào lại không nghĩ tới, nhân vật xuất chúng như vậy sao lại giống như thường nhân ~!

Đều do bản thân lúc đó quá mức tình mê, mà phần khát vọng, si mê ấy sợ là sẽ hại người hại mình!

Nhưng, cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng hối hận, hiện tại cho dù nửa phần hối hận lóe lên nàng cũng không có. Tình cảm tình cờ gặp gỡ.

Cả đời nàng cũng không thể tồn tại vì bản thân, nàng phải gánh vác toàn bộ hưng thịnh cùng trách nhiệm của Vệ gia!

Nàng là nữ tử trong gia tộc chuyên vì hoàng thất mà bồi dưỡng, thực ra nàng là một vật hy sinh thê thảm.

Nhập cung 10 năm kỳ thực chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, nhân sinh mới là thuộc về bản thân Vệ Tử Yên nàng.

Thanh âm của nam tử kia, vẻ mặt cười, diện mạo là hồi ức quý báu duy nhất cất giữ đến cuối đời nàng.

Thái hậu ánh mắt sắc sảo tinh tế đánh giá Giang Ngọc, trên mặt càng thêm dáng tươi cười.

Nàng và hoàng đế đối với hôn sự này từ lâu đã có tính toán, lúc này chỉ thấy thái hậu đối hoàng đế cười nói:

- Hoàng thượng, Vĩnh Ninh của chúng ta cũng sắp có thể xuất giá rồi, nhân gia tiểu hầu gia cũng trưởng thành dáng vẻ đường đường là nam tử, hôn sự này chính là không thể kéo dài.

Hoàng đế hướng phía thái hậu ngầm hiểu ý cười, đáp:

- Thái hậu nói rất đúng, trẫm sớm đã cùng Giang đô hầu thông qua thư tín, lần này để tiểu hầu gia đến kinh thành cũng là vì hôn nhân đại sự của hai hài tử này. Trẫm vốn định chờ đến qua thọ yến của người, tìm người hảo hảo thương lượng hôn sự ấy.

Thái hậu chớp mắt cười nói:

- Chọn ngày không bằng ngẫu nhiên, đúng lúc hôm nay văn võ bá quan cả triều cùng sứ thần các nước đều ở đây, ta đã định đến một ngày, lo liệu mau một chút cũng tốt! Cũng hảo dứt bỏ khối tâm bệnh của ai gia, sau này ta đi rồi cũng được an tâm!

Hoàng đế nghe thái hậu nói như thế, cũng rất vừa ý, hắn cũng giống thái hậu sợ việc này đêm dài lắm mộng, lại nói:

- Người đâu, mệnh lễ quan cấp tốc tra ngày lành tháng tốt cho hôn thú của hoàng thất!

Cung nhân lĩnh mệnh, vội vã lui xuống bắt đầu đi tìm ~

Vĩnh Ninh công chúa đích thực không kiên trì được nữa, làm sao hảo hảo vạn thọ yến tiệc, lại thành mại thân yến Vĩnh Ninh nàng.

Nàng không còn chút máu hung hăng liếc gian thương đang đứng ngơ ngác dưới điện, người này thế nào lại có thể khoe khoang như thế!

Vĩnh Ninh công chúa khí sắc tái nhợt đứng dậy, kéo ống tay áo của hoàng thái hậu lão phật gia, bĩu môi, nũng nịu nói:

- Cầu xin hoàng nãi nãi đừng để Vĩnh Ninh xuất giá có được không, Vĩnh Ninh còn nhỏ, vẫn chưa muốn xuất giá, Vĩnh Ninh nguyện ý cả đời đều ở cùng hoàng nãi nãi!

Hoàng thái hậu uy nghiêm lại thoáng hiện ra chút yêu thương nhìn phía Vĩnh Ninh công chúa đang nũng nịu đáp:

- Vĩnh Ninh a! Ngươi đã không còn là tiểu hài tử, hôn nhân đại sự phải để cho phụ mẫu làm chủ, ngươi xem Đức hoàng quý phi lúc nàng bằng tuổi ngươi đã nhập cung làm phi tử của phụ hoàng ngươi.

Đức phi nghe hoàng thái hậu nói đến mình, trong lòng vạn phần xấu hổ, cuối cùng đem ánh mắt si si ngốc ngốc cùng tâm tình thu trở về.

Vĩnh Ninh công chúa không nói gì, lệ rơi ra khỏi mắt, đáng thương nhìn phụ hoàng uy nghiêm cùng hoàng nãi nãi đang híp mắt, cũng là không thể làm gì khác hơn ủy khuất trở lại chỗ ngồi.

Nàng biết trường hợp này nàng không nên cố nói thêm điều gì, không thể mạo phạm long uy của hoàng thượng cùng thái hậu, vì có nhiều ngoại thần ở trước mặt, nhất định phải giữ thể diện cho hoàng thất.

Lúc này lễ quan đã đi đến kim điện hồi mệnh nói:

- Hồi bẩm hoàng thượng, thái hậu lão phật gia, thần đã tra rõ, năm nay ngoại trừ mười ngày sau đích thực là ngày lành phối xứng với bát tự của công chúa và tiểu hầu gia, ngoài ra cũng không có ngày lành khác thí hợp hôn thú, tháng chạp sang năm là có mấy ngày thí hợp.

Hoàng đế cau mày, thầm nghĩ: mười ngày sau, thực là quá gấp gáp.

Nhưng chỉ nghe hoàng thái hậu lão phật gia tại đó hài lòng nói lớn:

- Mười ngày, hảo a, tháng chạp sang năm đúng là quá dài, ai gia chờ không được nữa, ai gia còn muốn ẵm bồng tôn nhi mà ~! Hoàng thượng, thừa dịp trong hoàng cung chúng ta bách quan cùng sứ thần đều ở đây, trước hết cũng đừng đi, mọi người cùng một chỗ vui vẻ tham dự hôn yến không phải là rất vừa vặn sao! Ai gia thấy thì mười ngày sau thành hôn đi! Vậy đại Nam triều ta có song hỷ lâm môn! Hahaha~.

Hoàng đế vốn là không tình nguyện, nhưng vừa nghe thái hậu tràn đầy cao hứng, đang suy nghĩ sớm một chút để hai hài tử cùng ở chung một chỗ ma hợp trước cũng tốt, chắc chắn lâu ngày hai người sẽ từ từ nảy sinh tình cảm.

Kỳ thực lúc này hắn cũng sợ là thời gian dài quá, vạn nhất có chút rắc rối gì thì không tốt.

Trong lòng hoàng đế biết người trong tâm Vĩnh Ninh nhung nhớ là ai, nhưng người này không phải là loại hoàng đế ưa thích, hắn không yên tâm đem tâm can bảo bối của hắn tùy tiện giao cho bất cứ ai, chỉ có Giang Ngọc là người hắn chọn lựa làm phò mã là hài lòng nhất, cũng phù hợp với sự tán thưởng của thái hậu, lại mệnh sử quan, lễ quan định rồi lui xuống ~!

Lúc vô số các ánh mắt đủ loại ý nghĩa trong nháy mắt đều tụ lại trên người Giang Ngọc, khiến nàng chịu không được sợ run cả người.

Dưới điện chúng văn võ bá quan nghe xong vội vàng đứng lên, chỉnh tề ngay ngắn đi tới giữa đại điện quỳ xuống bắt đầu chúc mừng hoàng đế, hoàng thái hậu, Vĩnh Ninh công chúa, còn có tiểu hầu gia – Giang Ngọc.

Hoàng đế, thái hậu hai người chỉ để ý chuyện được tán dương, vui vẻ, hoàn toàn đã quên trước mặt còn có người mồ hôi lạnh đang chảy trên khuôn mặt rồi ~.

Kia chính là tiểu hầu gia ~

Giang Ngọc không biết làm sao bản thân có thể trở lại chỗ ngồi, yến tiệc đã bắt đầu, giữa điện ca vũ thăng bình.

Văn võ bá quan cả triều một người tiếp lời một người ồn ào ầm ĩ sang chỗ Giang Ngọc vì nàng mà kính rượu, chúc mừng.

Giang Ngọc đáp lời một cách cứng ngắc, nàng không còn lòng dạ nào lĩnh hội những sự mến mộ, kính nể cùng không tốt đến từ trong ánh mắt.

Nàng chỉ cảm thấy đầu óc của mình choáng váng hồ hồ, trong lòng trống trải, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Nàng hết lần này đến lần khác tự hỏi bản thân mình.

Nằm mơ sao? Nàng đang đánh lừa mình, nhưng khi ngẩng đầu lần lượt chứng kiến những khuôn mặt đạo đức giả kia cùng lời chúc mừng, nàng không thể không đối mặt với hiện thực – ngày này rốt cuộc cũng đến rồi!