Sắc Lang Phụ Thân

Chương 19




Sau khi phát tiết xong, cả cơ thể Thiên Ngọc trở nên xụi lơ, thậm chí một chút sức lực để nói chuyện cũng không có, rốt cuộc chỉ có thể nằm trên mấy lớp chăn bông mềm mại mà thở dốc không ngừng.

Biết y đã đuối sức, nhưng tác dụng của đệ nhất xuân dược Lạc Mộng đâu phải chỉ vài lần cực khoái là xong, e là còn phải dây dưa thêm vài chục lần nữa mới có thể miễn cưỡng xem là đủ. (Ò.Ó”)

Nói thì nói thế nhưng nhìn lại thân thể yếu ớt của Thiên Ngọc, Thiên Vũ thở dài một hơi lắc đầu cảm thán: “Làm nữa không chừng sẽ yểu mệnh!”

Cách này không xong, đương nhiên chỉ còn một cách là ép y uống thật nhiểu nước. Mà thế lại có vẻ khả thi, uống nước nhiều vừa đẹp da vừa tốt cho sức khỏe, rất thích hợp để áp dụng cho nai con nha ~

“Không được ngủ!” – Thiên Vũ vỗ nhẹ vào mặt nai con tìm cách lay tỉnh. Thật không ngờ vào giờ phút nóng bỏng này y lại có thể thư thả đi tán gẫu với Chu công, đúng là một kẻ coi thường sống chết!

Thiên Ngọc mệt mỏi hé mắt một chút rồi nhanh chóng rơi vào giấc ngủ nửa tỉnh nửa mê. Quả thật với tình trạng đuối sức trong men say này thì cho dù có trời long đất lở cũng không thể nào khiến y dễ dàng thanh tỉnh.

Bất đắc dĩ, Thiên Vũ đành bế Thiên Ngọc xuống hồ, lặp lại hành động phong bế hô hấp của Thiên Thiên rồi nhanh chóng dìm Thiên Ngọc vào nước. Làm thế này tuy có hơi điên điên, tàn bạo nhưng lại là cách hữu hiệu vô cùng, vừa giúp y tẩy sạch cơ thể vừa giúp y hóa giải Lạc Mộng, một công đôi việc a.

Cả cơ thể bị dìm vào trong nước khiến Thiên Ngọc kinh hoàng vùng vẫy, nước hồ lại càng thuận lợi tràn vào.

Đến khi được Thiên Vũ mở lòng từ bi vớt lên và giải khai hô hấp, Thiên Ngọc đã gần như bất tỉnh.

Nhìn vùng bụng mịn màng căng tròn hơi nhô lên một tý làm Thiên Vũ liên tưởng đến một ngày khi Thiên Ngọc mang thai, đến lúc đó chắc sẽ vui lắm đây ~

Càng nghĩ hắn càng không nhịn nổi ý niệm muốn ngay lập tức ân ái, món ngon trước mắt mà hết lần này đến lần khác đều phải nhả ra, thực sự là làm cho hắn cảm thấy vô cùng ủy khuất!

Đưa tay điểm vào thụy huyệt của Thiên Ngọc, Thiên Vũ cười tà chép miệng chuẩn bị xơi tái nai con.

Hắn ôm Thiên Ngọc quay lại vị trí cũ rồi nhẹ nhàng lau khô cơ thể tuyệt mỹ, vừa lau vừa nuốt nước bọt ừng ực không ngừng.

“Nhóc con! Cuối cùng cũng đã đến lúc phu quân ngươi tận hứng! hà hà…”

Ôm lấy cơ thể đang ngủ say của Thiên Ngọc, Thiên Vũ rất nhẹ nhàng tiến vào cửa động rồi đung đưa di chuyển. Hành động rất mực ôn nhu, dịu dàng, trân trọng, đến mức chính hắn cũng không khỏi ngạc nhiên vì sao mình lại đối xử quá mức đặc biệt với đứa trẻ này.

Có lẽ là…huyết mạch tương liên chăng?

Mờ sáng hôm sau, hắn mới hai mắt thâm quầng nặng nề chìm vào giấc ngủ. Hắn thật không ngờ sau thiên đường tình ái làm say lòng người thì chính là địa ngục trần gian âm u không lối thoát!

Suốt đêm hắn chạy tới chạy lui không ngừng, vừa phải làm y hạ sốt, vừa cố gắng ép y uống nước thêm, và đương nhiên cũng phải liên tục ẵm y đi mao xí. Đã thế do hạ thân bị đau nên cả một đêm dài y cứ như hài tử mà không ngừng quấy khóc, ngủ được một chút là lại thút thít khóc nấc lên, chẳng biết là do y gặp ác mộng, hay là bị đau, hoặc là do nóng. Tóm lại là chẳng để cho hắn yên, trách nhiệm của bậc làm cha là mẹ quả thật là vô cùng cực khổ!