S.C.I. Mê Án Tập

Quyển 7 - Chương 6: Đàm phán




Bạch Ngọc Đường tập hợp tất cả mọi người vào văn phòng, trình báo lại vụ việc bắn nhau, gây ra cái chết của sáu cảnh sát quốc tế, khiến cả văn phòng phải lặng đi.

“Có chỗ bất hợp lý.” Sau khi nghe xong, Mã Hán lên tiếng trước, “Chưa bao giờ có chuyện tổ chức sát thủ trắng trợn đối đầu với cảnh sát quốc tế như vậy. Vả lại không có lý do gì đặc biệt… Còn lưu dấu vết rõ ràng như thế, chúng muốn đâm đầu vào chỗ chết ư?”

“Phải.” Bạch Trì gật đầu, “Em đồng ý.”

“Xem ra, để bảo vệ danh dự cho cảnh sát quốc tế, chắc chắn họ phải diệt ZJ rồi.” Công Tôn vắt chân, thờ ơ nói, “Như vậy TVA sẽ lũng đoạn thị trường.”

Tất cả mọi người đều cảm thấy cụm từ “lũng đoạn thị trường” gắn với sát thủ chuyên nghiệp thì hơi nực cười, nhưng quả thật là như vậy.

“Đội trưởng…” Triệu Hổ đột nhiên hỏi, “Có khả năng ZJ bị vu oan không?”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, gật đầu.

“Karula thình lình xuất hiện…” Lạc Thiên nhìn Bạch Ngọc Đường, “Cũng đáng nghi ngờ.”

Bạch Ngọc Đường gật gù, trao đổi ánh mắt với Triển Chiêu, “Cứ chờ đoàn người Âu Dương tới rồi sẽ bàn kỹ hơn.”

Bất chợt Lư Phương đi vào văn phòng, “Tiểu Bạch, bên sân bay gọi điện sang, bên họ sương mù dày đặc, chuyến bay của đoàn Âu Dương Xuân bị hoãn lại. Nhanh nhất cũng phải trưa mai họ mới tới nơi.”

Bạch Ngọc Đường chau mày, “Cái gì?”

“Tức là ngày mai chúng ta mới có thể tới hiện trường?” Triển Chiêu hỏi.

“Trời nóng thế này, xác chết dễ phân huỷ lắm.” Công Tôn chán ngán, “Lông vàng thì càng dễ thối hơn.”

Mọi người đều bất đắc dĩ nhìn anh, Công Tôn thật sự rất ghét người tóc vàng.

“Đừng lo.” Lư Phương mỉm cười, “Âu Dương đã gửi văn bản từ bên kia, tuyên bố tin tưởng năng lực của SCI, để chúng ta điều tra trước.”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau — Anh chàng Âu Dương này kể cũng biết điều phết.

“Thế thì…” Bạch Ngọc Đường đứng dậy, “Toàn bộ thành viên đến hiện trường, Công Tôn khám nghiệm tử thi.”

Anh vừa dứt lời, các đội viên lập tức phân công nhau hành động.

~Khoảng mười giờ sáng, toàn bộ SCI lái xe tới khách sạn xảy ra vụ bắn nhau tối qua. Sự việc đã trở nên ầm ĩ, rất nhiều ký giả cùng xe săn tin chờ ở hiện trường, cảnh sát giăng đầy băng vàng bảo vệ hiện trường.

Thấy SCI xuất hiện, các phóng viên liền vây lấy họ. Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu, thu hút mọi sự chú ý của truyền thông, cấp tốc nhảy qua dải băng vàng tiến vào.

Những đội viên khác đều vào từ bên hông hiện trường, mấy lời phóng viên trao đổi với nhau lọt vào tai: “Là SCI ‘văn võ song toàn tài mạo vút trời’ ấy hả? Còn đẹp trai hơn cả tưởng tượng!”

Đội viên SCI nhìn nhau… Văn võ song toàn tài mạo vút trời? Không tệ nha.

~Khách sạn mà Ben ở thuộc đẳng cấp quốc tế, các tầng lầu không cao.

Tầng sáu là nơi phát sinh vụ bắn nhau. Lúc sự việc xảy ra, vì một lý do nào đó mà Ben ở trên tầng bảy cho đến khi trận bắn kết thúc. Nhờ thế anh ta mới tránh được một kiếp, chỉ bị thương nhẹ.

“Ưm…” Triển Chiêu đừng ở đầu cầu thang nhìn lỗ đạn trên mặt đất.

“Sao thế Miêu Nhi?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Có phần kỳ lạ.” Triển Chiêu ngồi xuống xem thật kỹ lỗ đạn, “Rất thật.”

“Hả?” Bạch Ngọc Đường không hiểu, “Cái gì thật?”

“Rất giống một vụ đấu súng.” Triển Chiêu phiền muộn, “Nếu thật sự là song phương đối đầu… Những cảnh sát này không hề tệ, tại sao lại bị giết sạch?”

Bạch Ngọc Đường đồng tình, “Sáu cảnh sát quốc tế bị bắn chết nhưng không một tay sát thủ nào bỏ mạng. Tức là các cảnh sát bị tập kích bất ngờ, trở tay không kịp, mà vì một lý do gì đó họ không có cơ hội đánh trả. Nhưng nếu không có cơ hội, tại sao hiện trường lại giống một vụ đấu súng bình thường?”

“Cho nên mới nói, có mưu mẹo.” Triển Chiêu nheo mắt.

“Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường bỗng nửa đùa nửa thật mở miệng, “Này tôi bảo, sao mỗi lần nhắc tới mẹo mèo là cậu hưng phấn vậy? Họ hàng với nhau thật?”

Triển Chiêu híp mắt, nhìn ngó xung quanh, không ai chú ý, liền cong móng “xoẹt” con chuột một nhát.

“Đội trưởng.” Triệu Hổ gọi, “Có camera.”

Bạch Ngọc Đường ngoắc Triển Chiêu, “Đi xem đi.” Hai người một trước một sau vội vàng cất bước. Đột nhiên, một thứ gì đó phản quang đập vào mắt Triển Chiêu. Anh xuống cầu thang, chỉ thấy trên mặt đất có một mảnh thủy tinh…

Khi nãy có vật này ở đây sao? Triển Chiêu khó hiểu, nhưng bất ngờ một cánh tay từ bên cạnh vươn ra, bắt lấy anh.

~Băng ghi hình từ camera được lấy ra. Bạch Ngọc Đường bước vào căn phòng đầu hành lang, nơi Tưởng Bình đang phân tích video trên laptop.

“Thủ pháp rất chuyên nghiệp.” Lạc Thiên lẩm bẩm, “Rất giống của sát thủ chuyên nghiệp.”

“Miêu Nhi, xem này…” Bạch Ngọc Đường quay đầu lại… Chẳng thấy Triển Chiêu sau lưng.

“Miêu Nhi?” Bạch Ngọc Đường vội vàng lao ra hành lang… Có vài cảnh sát qua lại, nhưng không thấy Triển Chiêu.

“Miêu Nhi!” Bạch Ngọc Đường vừa đi vừa tìm, tới tận cuối hành lang, bên dưới là những bậc thềm đen kịt… Lòng thắt lại.

“Có ai thấy Triển Chiêu không?” Bạch Ngọc Đường túm lấy một cảnh sát gần đó.

Người cảnh sát hoảng hốt, lắc đầu, “Không ạ…”

“Miêu Nhi!” Bạch Ngọc Đường lao xuống lầu, lôi điện thoại ra gọi. Điện thoại của Triển Chiêu vẫn liên lạc được nhưng không ai bắt máy.

Bạch Ngọc Đường lại gọi cho Tưởng Bình, “Lần theo tín hiệu định vị trên điện thoại của Miêu Nhi!”

Tưởng Bình sửng sốt, nhưng ngay lập tức bắt đầu tìm kiếm, “Đội trưởng… tiến sĩ Triển hình như đang di chuyển, rất nhanh, có lẽ là ở trong xe.”

“Hướng nào?”

“Hướng nam.”

Bạch Ngọc Đường chạy vội tới bãi đỗ xe, hỏi ông lão trông xe, “Ban nãy có xe nào ra ngoài không ạ?”

Ông lão bị giật mình, vội gật đầu, “Có, một chiếc màu đen…”

“Biển số xe?” Bạch Ngọc Đường hỏi tiếp.

“Không… không thấy rõ…” Ông lão ngắc ngứ đáp.

“Là loại xe gì?” Bạch Ngọc Đường lại hỏi.

“À ừm… Loại rất đắt tiển, đầu hình vuông, hãng Bin… Bentley gì đó…” Ông lão chưa dứt lời, Bạch Ngọc Đường đã vội vàng ra bãi xe, nhảy lên xe mình. Anh nhấn ga phóng về phía nam, vừa lái vừa cắm điện thoại vào xe, “Tưởng Bình, vị trí chiếc xe kia!”

Tưởng Bình nhanh chóng báo cáo địa điểm.

“Gọi người tìm một chiếc xe Bentley màu đen giúp tôi!” Bạch Ngọc Đường nói, “Miêu Nhi bị bắt cóc rồi!”

“Xe Bentley màu đen?” Bạch Trì cùng Lạc Thiên nhìn nhau, sắc mặt những người khác cũng nhợt đi hẳn…

~Triển Chiêu nhìn người đã lâu không gặp bên cạnh – Eugene. Anh tạm thời không biết nên nói gì.

“Con mèo nhỏ, lâu rồi không gặp.” Eugene vẫn một bộ cợt nhả như trước.

“Anh có chuyện gì?” Triển Chiêu lạnh lùng hỏi.

“Thế nào mà lãnh đạm thế.” Eugene hì hì cười, “Tôi nhớ cậu lắm í.”

Triển Chiêu lại im lặng, xoay mặt nhìn cửa sổ.

“Mà kể ra…” Eugene dí sát mặt Triển Chiêu, nhìn chằm chằm, “Da cậu đẹp thật.” Muốn đưa tay sờ một cái.

Tay còn chưa tới nơi đã bị ánh mắt nụ cười lạnh lùng của Triển Chiêu đông cứng, “Anh cứ thử chạm vào đi, tin là tay bị chặt không.”

Eugene vội vàng rụt tay về, cười hê hê, “Tin, tin, đừng giận mà.”

Triển Chiêu lại mặc kệ hắn. Eugene ngượng ngùng lên tiếng, “Đại ca của tôi muốn tìm cậu tâm sự, nhưng mà ngại cậu cảnh sát kia.”

Triển Chiêu không đáp, ban nãy di động có rung, anh không tiếp máy. Đảm bảo Bạch Ngọc Đường đã phát hiện ra anh mất tích, chiếc xe Bentley màu đen nổi bật cộng với hệ thống định vị từ Bạch Cẩm Đường, Bạch Ngọc Đường nhất định có thể tìm được anh.

Chiếc xe chạy thêm một lúc nữa thì dừng lại trước một nhà máy. Eugene xuống xe, chạy vòng sang mở cửa cho Triển Chiêu: “Xin mời, con mèo nhỏ.”

Triển Chiêu xuống xe, xe dừng trong khuôn viên nhà máy, bốn phía có không ít người, đều mặc đồ đen, bộ dạng giống mấy tay anh chị.

Eugene mời Triển Chiêu vào nhà máy. Hắn đẩy cổng, bên trong là một khoảng không lớn. Chính giữa đặt một chiếc sofa và một bàn trà, trà đang được pha.

Đang ngồi vắt chân trên sofa là thủ lĩnh mafia quen thuộc, Leonard.

Eugene đứng tại chỗ, cách chiếc sofa ít nhất hai mươi mét, làm động tác mời với Triển Chiêu, ý bảo anh hãy qua đó một mình.

Triển Chiêu vừa lại gần chiếc ghế, Leonard vốn đang cúi đầu suy tư chợt ngẩng lên, quan sát Triển Chiêu từ đầu xuống chân một lúc mới cười, “Mời ngồi.”

Triển Chiêu ngồi xuống.

Leonard rót một tách trà cho Triển Chiêu, thấp giọng, “Đây chính là tiến sĩ Triển, Triển Chiêu?”

Triển Chiêu nhìn đồng hồ đeo tay, “Có chuyện gì thì mau nói đi, thời gian của anh chẳng còn nhiều đâu.”

“Ha ha…” Leonard cười khẽ, “Tôi biết, cho nên mới bố trí hai mươi tay chân ngoài kia, ít nhất cũng cho chúng ta khoảng nửa giờ.”

Triển Chiêu không nhiều lời, hỏi thẳng, “Anh muốn gì?”

“Uống trà.” Leonard đẩy tách trà về phía Triển Chiêu, “Đây là loại trà quý nhất của đất nước các cậu, trà Phổ Nhĩ.”

Triển Chiêu lắc đầu, “Tôi bị đau dạ dày, không uống được trà.”

Leonard chớp mắt, “Đừng giận, tôi bất đắc dĩ mới phải dùng hạ sách này để mời cậu.”

Nói tới đây, tiếng phanh rít vang lên ngoài cổng.

“Nhanh thế?” Leonard hoảng hốt nhìn đồng hồ đeo tay.

“Chuyện gì thì anh mau nói đi.” Triển Chiêu lên tiếng, “Còn không quá mười phút đâu.”

“Mười phút giải quyết hết hai mươi cao thủ, có phóng đại quá không?” Leonard cười cười, “Cậu tin cậu ta như vậy cũng phải, tình nhân mà.”

Triển Chiêu liếc Leonard, “Ai bảo hai mươi? Là hai mươi mốt.”

Leonard sững sờ.

Triển Chiêu quay đầu lại nhìn Eugene, “Anh ta không ra, còn tối đa năm phút.”

Leonard thoáng chần chừ nhưng cuối cùng vẫn gật đầu với Eugene.

Eugene không cam lòng ra ngoài, miệng lẩm bẩm, “Phải tính vào bảo hiểm tai nạn lao động, cấp tiền thuốc men về già đấy!”

Cổng được mở ra rồi lại đóng vào, lập tức, từng tiếng “bịch” “bịch” vang lên…

“Sao không thấy có tiếng súng?” Leonard lấy làm lạ.

“Anh vẫn muốn lãng phí thời gian?” Triển Chiêu bắt đầu mất kiên nhẫn.

“Được rồi, tôi nói. Thật ra cũng chỉ mấy câu mà thôi.”

Triển Chiêu gật đầu, đợi Leonard tiếp tục.

“Thứ nhất…” Leonard đan tay tạo thành chữ thập đặt dưới cằm, “ZJ là ngựa của tôi.”

Triển Chiêu nhìn Leonard, không lên tiếng.

“Thứ hai, tôi không giết đám cảnh sát quốc tế kia.”

Triển Chiêu không hề có vẻ giật mình.

“Thứ ba…” Leonard nghĩ nghĩ, ghé sát vào tai Triển Chiêu thì thầm, “Karula…”

Lời Leonard khiến hàng lông mày của Triển Chiêu thoáng nhăn lại.

Leonard nói xong, lại tựa lại sofa, “Điều tôi muốn ‘tâm sự’ chỉ vậy thôi.”

Triển Chiêu gật đầu, ngẩng đầu, “Tôi cũng có chuyện muốn hỏi anh.”

“Cậu hỏi đi.” Leonard cười, “Tôi vẫn độc thân.”

Triển Chiêu lạnh lùng nhìn hắn, “Thế à, còn tôi thì không.”

“Ha ha…” Leonard gật đầu, “Cậu dễ thương đấy, muốn hỏi gì?”

Triển Chiêu ngập ngừng rồi mới mở miệng, “Triệu Tước có ở chỗ anh không?”

Leonard hơi bất ngờ. Hắn mỉm cười và đặt ngón trỏ lên môi, “Suỵt.”

Triển Chiêu gật đầu, lại gần hắn, “Phải rồi, còn việc này muốn nói với anh nữa.”

“Chuyện gì?” Leonard cũng lại gần cậu, vẻ mặt rất tò mò.

“Chính là…” Triển Chiêu nghiêm túc, “Động tác của anh… Quá xấu.”

Leonard sững sờ, cùng lúc đó một tiếng nổ “ẦM” vang dội, cánh cổng bị phá, Eugene bay dưới đất, ôm sườn nhe răng, “Shh… Sao chẳng niệm tình cũ chứ?”

Nhìn lại, Bạch Ngọc Đường đứng đó, sau lưng một đám người mặc đồ đen ngã lăn quay, bò không nổi.

Leonard lắc đầu vỗ tay, nhìn đồng hồ, “Chưa tới mười phút, thật lợi hại.”

Bạch Ngọc Đường đi đến.

Eugene tránh sang một bên. Leonard chán ngán nhìn thuộc hạ thân tín, “Cậu vô dụng thật, tôi trả tiền cho cậu làm gì hả?”

Eugene không phục, trừng Leonard, “Có bản lĩnh thì anh thử đi.”

Sắc mặt Bạch Ngọc Đường khó coi chưa từng thấy, tới cạnh Leonard, vung tay chĩa súng vào đầu hắn.

“Tiểu Bạch.” Triển Chiêu đứng lên, bị Bạch Ngọc Đường kéo lại.

Leonard mỉm cười, nhìn vào nòng súng tối đen, “Hành động này không đẹp lắm đâu… Trên đời, không ai có thể chĩa súng vào tôi.”

Leonard vừa dứt lời, Bạch Ngọc Đường đã nã một phát đạn về phía đỉnh chồng hàng sau lưng hắn.

“A…” Tiếng rên đau đớn vang lên, một cây súng bắn tỉa rơi xuống, nát bét.

Sắc mặt Leonard trắng bệch, đưa mắt sang Triển Chiêu, “Tiến sĩ Triển, lên tiếng hộ tôi đi, tuy biện pháp bên tôi không phải, nhưng ít nhất cũng không có ý đồ xấu? Đâu đến mức phải vậy.”

Triển Chiêu nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Bạch Ngọc Đường, hơn nữa cũng không thể làm thật với Leonard, bèn kéo tay anh, “Đi thôi.”

Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm vào Leonard, cuối cùng thu súng, kéo Triển Chiêu ra ngoài.

Vừa bước chân khỏi cổng, Bạch Ngọc Đường để Triển Chiêu lên xe trước, bản thân vòng sang bên lái, đang mở cửa xe thì đột ngột giương súng, nã đạn về phía thùng xăng chiếc Bentley màu đen…

“OÀNH” – chiếc Bentley mười lăm triệu bốc cháy trong nháy mắt.

Xung quanh, thủ hạ của Leonard đều choáng váng. Bạch Ngọc Đường thu súng, lên xe và khởi động, đưa Triển Chiêu đi khỏi.

Trong nhà máy, Leonard vuốt cằm nhìn chiếc xe yêu bị lửa ôm ấp bên ngoài, xoay sang hỏi Eugene, “Cậu bảo xem, nếu tôi đòi Cẩm Đường bồi thường, cậu ta có chịu chi không?”

Eugene xoa xoa vết thương, “Đã bảo đừng có chơi mấy trò này rồi, nói chuyện viết thư gọi điện là đủ lắm rồi còn dùng chiêu nguy hiểm vậy… Tôi mặc kệ đấy… Muốn thế nào thì anh cũng phải trả tiền thuốc men cho tôi… Đau quá.”

Leonard nhìn chằm chằm vào ngọn lửa bên ngoài hồi lâu, chậm rãi mở miệng, “Hình như tôi đã hiểu vì sao cậu ấy lại yêu mến hai đứa em trai đến vậy.”