Quan Thần

Chương 218: Cùng Tống Triêu Độ tâm sự




Điểm này xem ra là không sai biệt lắm, xem như nói đúng. Dường như người đàn ông nào cũng đều không cần người khác chỉ bảo, chỉ cần trèo lên là biết ngay mình muốn làm gì. Ngẫm lại cũng thấy đúng là việc lạ.

Hạ Tưởng cảm thấy có chút hổ thẹn đối với việc không thể theo Tiếu Giai về nhà . Tiếu Giai cũng đã nghĩ thông suốt :

- Anh theo em về nhà em thì cũng chỉ để gạt người khác, danh bất chính thì ngôn không thuận, cần gì phải lừa mình dối người. Ngẫm lại, mỗi người theo đuổi một cảnh giới khác nhau, có đôi khi ở mặt ngoài thể hiện ra cũng chưa chắc bản chất đúng là như vậy. Làm người cũng không thể quá tham, đúng không anh?

Hạ Tưởng mới nghĩ đến một vấn đề:

- Vẫn chưa hỏi qua là nhà bố mẹ em ở nơi nào?

Thân thể trắng mịn như tuyết của Tiếu Giai dưới ánh sáng của ngọn đèn chiếu vào làm toát ra một vẻ vô cùng mê người, như một khối ngọc, rất hấp dẫn người khác. Một người con gái có sức quyến rũ thì mặc kệ là trần truồng hay mặc quần áo thì động tác giơ tay nhấc chân của cô không chút suy giảm, vẫn luôn có vẻ rất mê người. Hơn nữa Tiếu Giai vừa được tưới tắm xong, nước da mịn màng như nhung, như một đóa hoa vừa được ơn mưa móc dưới ánh sáng mặt trời lại càng thêm kiều diễm, vẻ đẹp không sao tả xiết.

Ánh mắt Hạ Tưởng liên tục quét lên quét xuống, cảm giác như thế nào cũng không đủ.

Tiếu Giai bị Hạ Tưởng nhìn thì có vẻ ngượng ngùng, kéo cái chăn lên che người:

- Huyện An, anh có biết nơi này không?

- Huyện An?

Lập tức Hạ Tưởng sửng sốt, sao lại trùng hợp đến như vậy, hóa ra Tiếu Giai là người của huyện An. Hắn mỉm cười nói:

- Một thời gian nữa anh có khả năng phải tới huyện An làm Phó chủ tịch huyện.

- Thật hay giả? Tốc độ thăng quan của anh đúng là quá nhanh. Nếu đúng như lời anh nói thì em đã vớ được bảo bối?

Vẻ mặt của Tiếu Giai như bay lên, tuy nhiên một lát sau lại ảm đạm xuống.

- Sai rồi, anh là bảo bối của người khác, không phải của em.

Tiếu Giai thể hiện ở bên ngoài thì không tranh đoạt cái gì cả, tuy nhiên cô lo lắng là Hạ Tưởng e ngại sự phiền toái do cô mang đến, sợ cô nhiều chuyện. Vì thế cô hay thốt ra những lời trái ngược với nỗi lòng của mình. Một cô gái lớn lên, bản tính trời sinh đều khát vọng được gả cho một người đàn ông thành đạt để có thể nở mày nở mặt. Tiếu Giai cũng hiểu rõ rằng cô không có tư cách cò kè mặc cả với Hạ Tưởng. Mặc dù là tình nhân của Hạ Tưởng, nhưng cô cũng hiểu được không nên dồn ép Hạ Tưởng việc này.

- Được rồi, về sau về sau em sẽ không nhắc lại việc này nữa.

Cũng có đôi khi Tiếu cũng có những ước vọng xa vời, cảm thấy rằng nếu Hạ Tưởng có thể lấy cô đúng thực là đó là ngườiềm hạnh phúc nhất trên đời mà cô có được.

Không ai có quyền ép buộc giấc mơ của người khác.

Hạ Tưởng rất hiểu tâm tư của Tiếu Giai, chỉ có điều hắn không thể nói ra, không phải là muốn lừa gạt Tiếu Giai mà là không muốn cô sau khi nghe xong lại càng thêm khó chịu. Dù sao khi so sánh với Tào Thù Lê hay Liên Nhược Hạm, dù cho Tiếu Giai trở thành tỷ phú thì cũng không thay đổi được việc cô không phải con nhà quan. Hơn nữa, Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm ngoại trừ có xuất thân cao quý ra thì tướng mạo và phẩm hạnh cũng là số một.

Hạ Tưởng chỉ có thể an ủi Tiếu Giai: Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

- Anh có người yêu là chuyện thật, còn việc cô ấy là ai thì không phải là anh không nghĩ tới việc nói cho em, mà là không cần phải nói …

- Em biết.

- Tiếu Giai bỗng nhiên lại mỉm cười vẻ nghịch ngợm.

- Em chỉ muốn, có lẽ một ngày nào đó em sẽ trốn ở phía sau nhìn hai người tiến vào đài hôn lễ.

Tiếu Giai đang cười, Hạ Tưởng lại cười không nổi. Hôn lễ đối với hắn mà nói thì dường như rất xa xôi, nhưng thời gian hai năm thì đảo mắt là trôi qua. Hai năm sau, khi Thù Lê tốt nghiệp đại học, hắn thật sự có thể làm được việc nghĩa là không chùn bước cưới cô bé Lê mà không để ý tới Liên Nhược Hạm vẫn ở sau lưng ủng hộ hắn hay không?

Đến lúc đó hắn có thể quyết tâm được không? Hạ Tưởng không thể trả lời câu hỏi của chính mình.

Ngày hôm sau, hắn lại cùng Tào Thù Lê đi gặp gỡ Liên Nhược Hạm. Dù sao Liên Nhược Hạm một mình ở tại thành phố Yến nên rất cô đơn. Hạ Tưởng cũng từng hỏi thử cô là vì sao không trở về nhà để đón năm mới. Ngay trước mặt Tào Thù Lê, Liên Nhược Hạm cũng không cho hắn một chút mặt mũi nào:

- Không nên hỏi mà cũng đừng hỏi chuyện này. Có biết tôn trọng riêng tư của người khác không?

Rồi lại thừa dịp lúc Tào Thù Lê không chú ý, cô cúi người nói nhỏ vào tai Hạ Tưởng:

- Em biết dưới bụng của anh có một nốt ruồi.

Hạ Tưởng kinh hãi, hắn ngẫm nghĩ lại một chút, mình cũng không khỏa thân trước mặt Liên Nhược Hạm bao giờ, làm sao mà cô ta lại phát hiện ra? Dường như Liên Nhược Hạm cố ý giải đáp nghi hoặc của hắn. Cô nói:

- Lần trước ở cao ốc Quốc Tế, khi anh chỉ mặc một quần lót, phía dưới dường như xấu hổ gì đó mà trương phồng lên, trong lúc vô ý em phát hiện ra.

Lời này rất có lực hấp dẫn. Hạ Tưởng biết Liên Nhược Hạm trêu ghẹo, muốn ở trước mặt Tào Thù Lê quyến rũ hắn. Vì vậy, hắn liền nghiêm trang nói lớn tiếng:

- Quân tử thích rộng rãi, tiểu nhân thì thích thứ dài dài. Khổng Tử viết, chỉ duy có phụ nữ và tiểu nhân là khó lường được.

Tào Thù Lê nổi giận:

- Anh nói cái gì linh tinh vậy? Rõ ràng trước mắt anh có hai đại mỹ nữ, anh lại còn cố ý nói câu này, có phải muốn bị đánh hay không?

- Da anh ta chắc đang ngứa, chúng ta phải gãi giúp anh ta một chút?

Liên Nhược Hạm cổ động Tào Thù Lê tiến hành xử phạt thể xác Hạ Tưởng.

Kết quả là Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm kết phe với nhau khinh rẻ Hạ Tưởng. Đã làm cách mạng thì ý chí cực kỳ kiên định, đồng chí Hạ Tưởng đương nhiên không thể ngồi chờ chết, hắn thừa cơ hội sờ soạng Tào Thù Lê mấy cái, thậm chí còn dám thừa lúc Tào Thù Lê không chú ý, cũng sờ soạng Liên Nhược Hạm được mấy chỗ, làm cho Liên Nhược Hạm bực mình lên, lấy tay chỉ vào bộ vị phía dưới của Hạ Tưởng, làm Hạ Tưởng khóc không ra nước mắt. Đúng là hình thức tra tấn dã man, chỉ để ý việc đốt lửa mà mặc kệ việc dập lửa, làm hắn giận điên người.

Ngày tiếp theo lại là một ngày xã giao, có một số người thân quen, đầu năm mới phải đến thăm hỏi một chút, nếu không người ta lại oán trách. Hạ Tưởng chạy tới chạy lui, cuối cùng cũng xử lý xong được việc này.

Những ngày này đi làm như đi chơi, bình thường thì trước rằm tháng giêng thì cũng không có người nào làm việc. Đảo mắt một cái đã qua rằm tháng giêng, mọi người trong cơ quan cũng chậm rãi cởi bỏ hương vị ăn Tết, bắt đầu chính thức trở lại trạng thái làm việc.

Hạ Tưởng không nghĩ tới là Lý Đinh Sơn còn chưa quay về huyện Bá. Hắn nhận được điện thoại của Lý Đinh Sơn, hẹn hắn cùng đi gặp Tống Triêu Độ. Không một chút suy nghĩ, Hạ Tưởng đồng ý ngay. Vừa tan tầm, hắn vội vàng đi tới nhà Sử lão, đón Lý Đinh Sơn, sau đó đi thẳng đến nhà của Tống Triêu Độ.

Tống Nhất Phàm đã lâu không gặp Hạ Tưởng, cô bé vừa nhìn thấy hắn thì rất mừng rỡ, không ngừng nhảy nhót nắm lấy tay hắn. Hạ Tưởng cố gắng mấy lần mới giãy khỏi bàn tay của cô bé, trong lòng thầm nghĩ với những cô bé được ông bố nuôi dưỡng kiểu này là phải cẩn thận, thông thường nếu như có mẹ ở bên cạnh thì sẽ giáo dục con gái không được tùy tiện cầm tay đàn ông. Bây giờ thì tuổi của Tống Nhất Phàm cũng không coi là nhỏ nữa rồi, cũng đã bắt đầu vào tuổi thiếu nữ. Bàn tay nhỏ bé mềm mại, hoạt bát của cô bé làm Hạ Tưởng không tự chủ được nhớ tới Tào Thù Lê hai năm trước.

Cũng không thể để tình trạng này tiếp tục diễn ra, hắn cười nói với Tống Nhất Phàm:

- Cô em gái thấy anh mừng rỡ là đúng, nhưng để biểu hiện sự mừng rỡ thì có rất nhiều phương pháp. Có thể vừa cười, có thể nhảy, cũng có thể kêu, nhưng tốt nhất đừng nắm lấy tay anh, được không?

Tống Nhất Phàm mất hứng, quay người lại đi mách ba của mình:

- Ba, anh Hạ Tưởng bảo con không được cầm tay anh ấy. Anh ta keo kiệt như vậy, ba phải phê bình anh ta đấy.

- Ha ha, anh Hạ Tưởng nói đúng đấy. Con là một thiếu nữ rồi, khi thân thiết thì phải chú ý đến người ta là con trai hay con gái chứ?

Dù sao Tống Triêu Độ cũng là bậc làm cha, hiểu rõ ý tứ của Hạ Tưởng, nhìn Hạ Tưởng gật gật đầu khen ngợi, rồi lại nói với Tống Nhất Phàm

- Con từ nhỏ vẫn ở bên ba, mẹ con ít chăm sóc con nên có một số điều đáng ra mẹ đã nói cho con biết, còn ba nói ra thì cũng không tiện.

- Không nói thì thôi, con cảm thấy có việc gì đâu, ai lại để ý đến nhiều như vậy.

Tống Nhất Phàm nhìn Hạ Tưởng rồi phản bác một câu:

- Anh Hạ cũng không phải đứa con trai nào đâu, anh ta là đàn ông.

Tính ra Tống Nhất Phàm thuộc thế hệ 8x, hơn nữa còn là 8x đời cuối gần tới 9x. Hạ Tưởng biết rất rõ, so sánh với thế hệ 7x, con gái 8x có tư tưởng cởi mở đủ làm cho người ta cứng lưỡi, còn chưa hết, là nữ sinh 9x thì không thể dùng từ cởi mở để tưởng tượng, mà có thể dùng thẳng từ "buông thả" để hình dung, thậm chí còn lên mạng khoe với nhau đêm đầu tiên như thế nào. Ngay cả một số người đàn ông nước ngoài, khi thấy các cô gái Trung Quốc đều lắc đầu nói: "các cô gái Trung Quốc đúng là giải phóng quá...."

Hạ Tưởng rất bất đắc dĩ, đàn ông so với trẻ con thì lại càng đáng sợ hơn. Ngay trước mặt Tống Triêu Độ và Lý Đinh Sơn, hắn cũng không tiện nói nhiều nên phải cười nói:

- Vậy được rồi. về sau anh sẽ cho em kéo tay. Tuy nhiên anh có một điều kiện, là em chỉ được nắm tay một mình anh, các thanh niên khác thì không được làm như thế này, được không?

Tống Nhất Phàm nghiêng đầu nhìn Tống Triêu Độ, trong chốc lát lại ngẩng đầu lên nhìn Hạ Tưởng, cuối cùng là đồng ý:

- Cũng được, trước mắt em đồng ý. Tuy nhiên nếu về sau em thích một người anh khác thì làm sao?

- Nếu vậy thì đầu tiên em phải nói cho ba em trước, trao đổi với ông ấy, để xem ba em sau khi nhìn thấy người đó rồi nhận xét, được không?

- Được, nhìn nụ cười của anh khá thật thà chất phác, em sẽ làm như vậy.

Tống Triêu Độ mỉm cười vẻ nan giải, lấy giọng điệu cực kỳ hòa nhã nói:

- May là Tiểu Hạ có biện pháp. Ai chà, nuôi một cô con gái thật hao tổn trí sức. Lúc con bé làm một việc gì sai trái, muốn mắng cũng không xong, trừng phạt cũng không được. Mà mẹ nó thì lại không ở bên cạnh, dù sao tôi cũng bị nó làm cho tức giận đến độ cơm ăn cũng không ngon.

Hạ Tưởng và Lý Đinh Sơn đều mỉm cười.

Lý Đinh Sơn hẹn Hạ Tưởng tới gặp Tống Triêu Độ, thật ra là cũng không có việc gì. Tuy nhiên là muốn ba người tụ họp lại với nhau, mà nói cho cùng thì đây là lần đầu tiên ba người cùng gặp lẫn nhau như thế này, cũng xem như để long trọng thêm ý tứ chính thức. Tống Triêu Độ liền lấy ra loại rượu rất lâu năm, cực kỳ trân quý để tiếp, lại bảo người giúp việc làm cơm ở nhà, ba người ngồi ngay ở ban công cùng uống rượu dưới ánh trăng.

Sự tình Lý Đinh Sơn phải tới huyện An thì Tống Triêu Độ cũng đã biết, cũng là có thái độ tán thành. Đối với việc bố trí Hạ Tưởng làm chức Phó chủ tịch huyện giúp cho Lý Đinh Sơn thì ông ta không phát biểu cái nhìn, dường như rất cẩn trọng để phát biểu việc này.

Hạ Tưởng đoán được khả năng Tống Triêu Độ thấy hắn nên ở lại thành phố Yến thì hơn. Nhưng bởi vì là Sử lão an bài, vì thế Tống Triêu Độ cũng không tiện mở miệng phản bác.

Lý Đinh Sơn uống vào vài chén rượu, có chút cảm khái:

- Mặc dù có Tiểu Hạ theo tôi đi tới đó, tuy nhiên bên người không có một thư ký thích hợp, điều này cũng thật là hao tổn tâm trí. Triêu Độ, anh có người nào phù hợp chọn giúp tôi được không?

Tống Triêu Độ chậm rãi lắc đầu:

- Không tốt để tìm người. Bây giờ người mà đảm bảo các phương diện thích hợp để tôi hoàn toàn tín nhiệm còn không có.

Hạ Tưởng nghĩ thầm rằng, đối với Tống Triêu Độ mà nói, người mà phù hợp với điều kiện của ông ta thì không ít, nhưng để ông ta tín nhiệm thì lại rất ít. Rất khó để Tống Triêu Độ tín nhiệm một người, điều này thì hắn nhận thức rất đầy đủ. Quãng thời gian mà hắn và Tống Triêu Độ kết giao với nhau là không ngắn, mỗi lần đến Tống gia, ngoại trừ nói chuyện chính sự ra thì ông ta rất hiếm khi đề cập đến các vấn đề khác. Cho dù là nói chuyện tùy ý kiểu chuyện phiếm cũng không có. Hoặc là có sự việc gì thì nói sự việc đó, hoặc là không nói lời nào. May mắn còn có Tống Nhất Phàm thích nói chuyện với mình, nếu không mỗi lần đến Tống gia, chỉ sợ nói chuyện không vượt qua ba phút thì sẽ không còn gì nói với nhau nữa.

- Tiểu Hạ có người nào thích hợp không?

Lý Đinh Sơn lại hỏi Hạ Tưởng.

- Vâng, cũng có, hơn nữa còn có hai người.

Hạ Tưởng do dự một chút, vốn hắn đang thầm nghĩ đề cử một mình Chung Nghĩa Bình, sau lại nghĩ sao không thử đề cử Phương Cách xem, có lẽ Trưởng ban Phương cũng đang cố ý để Phương Cách xuống cơ sở rèn luyện một chút. Huyện An cách thành phố Yến không xa, tuy rằng Trưởng ban Phương và Bí thư Lý không quen nhau, nhưng chính mình cũng đi theo làm Phó chủ tịch huyện, điều này không chừng Trưởng ban Phương sẽ cảm thấy rất hứng thú.

Thực ra nếu Phương Cách làm thư ký Bí thư Lý thì chẳng khác nào đem Bí thư Lý và Trưởng ban Phương cột chặt cùng một chỗ. Khi Bí thư Lý gặp nạn thì chắc chắn là Trưởng ban Phương sẽ không ngồi yên mà không quan tâm đến. Đương nhiên đây cũng là chuyện tốt, Hạ Tưởng cũng cố ý thúc đẩy việc này, tuy nhiên để thành công thì cả hai bên phải đồng ý mới được.

- Một người tên là Chung Nghĩa Bình, là một thanh niên trẻ, tính cách cũng được, bằng cấp cũng cao, hơn nữa cũng có ánh mắt. Khuyết điểm của anh ta là chí lớn không đủ.

Hạ Tưởng đánh giá xem như đã đúng về bản chất. Chung Nghĩa Bình chưa có kinh nghiệm công tác cơ sở, tầm mắt hơi thấp, nhưng có tâm phấn đấu, lại chịu khó chịu khổ, ham học hỏi…

- Còn có một người nữa tên là Phương Cách, mới tốt nghiệp, trường Đại học Bắc Kinh. Người này hơi lỗ mãng một chút, tuy nhiên có tầm mắt, lời nói cũng có dụng tâm, so với Chung Nghĩa Bình thì có tiền đồ hơn.

Hạ Tưởng cười vẻ tự giễu:

- Vì người này là con của Phương Tiến Giang.

Lý Đinh Sơn khá giật mình:

- Trưởng Ban tổ chức cán bộ Thành ủy Phương Tiến Giang? Ông ta mà đồng ý để con mình làm thư ký cho tôi? Tiểu Hạ, cậu không nên nói đùa.

Tống Triêu Độ thì ngược lại, có sự trầm ổn hơn hẳn, suy nghĩ một chút rồi nói:

- Anh đừng nói nữa, ý nghĩ của Tiểu Hạ là rất được. Nếu Phương Tiến Giang đã an bài con ông ta vào văn phòng tổ cải tạo để đi theo Tiểu Hạ, điều này chứng tỏ ông ta có ấn tượng tốt với Tiểu Hạ, rất xem trọng Tiểu Hạ nên mới yên tâm để con mình đi theo. Trước mắt nếu Hạ Tưởng và anh cùng nhau tới huyện An, như vậy việc bố trí Phương Cách ở bên cạnh anh làm thư ký, tương đương với việc gián tiếp ở cùng một chỗ với Tiểu Hạ. Xuất phát từ khía cạnh này, tôi nghĩ có lẽ Phương Tiến Giang đúng là thật sự sẽ nhả người ra.

Lý Đinh Sơn mỉm cười tự giễu :

- Tôi tìm một thư ký mà cũng còn phải nhờ vào mặt mũi của Tiểu Hạ. Tôi là Bí thư huyện ủy mà càng lăn lộn càng trì trệ. Lúc trước Tiểu Hạ ngay cả chức Phó phòng cũng chưa có thì tôi đã là cấp trưởng của huyện rồi. Bây giờ Tiểu Hạ là cấp phó huyện, tôi vẫn là cấp trưởng huyện. Anh nói xem, thư ký của tôi lên chức so với tôi thì còn nhanh hơn, điều này có phải làm cho người ta bất đắc dĩ lắm không?

Hạ Tưởng cười ha hả không ngừng:

- Bí thư Lý nói rất khách khí. Tôi lên chức Phó phòng là do ngài đề bạt. Tuy rằng chức vụ Trưởng phòng là sau khi đi đến thành phố Yến thì mới đề cử, nhưng cũng là có cái gốc từ ở huyện Bá, có trải qua quá trình nhậm chức ở quê nhà thì mới có thể thuận lợi được đề cử tiếp. Lại nói tiếp, xét đến cùng, hoàn toàn từ một tay ngài giúp đỡ tôi lên tới cấp phòng. Về phần cấp phó Cục trưởng, đây là do được hưởng lây từ việc phê duyệt biên chế chính thức của tổ cải tạo, điều này thì xem như không ý nghĩa gì hết.

- Điều may mắn thì không phải người nào cũng có. Đây cũng do Trần Phong muốn đỡ cậu vì thế mới để cậu ở vị trí Chủ nhiệm.

Hôm nay Tống Triêu Độ cũng không biết là bởi vì do có Lý Đinh Sơn ở đây hay là nguyên do là uống nhiều rượu nên nói cũng không ít.

- Ở trong quan trường, có người giúp, có người đỡ là rất bình thường. Nhưng như vậy rồi mà cũng có người này thế này, người kia thế kia. Điều chính yếu chính là các sự giúp đỡ chỉ là các ngoại lực, năng lực cá nhân và trình độ đối nhân xử thế mới là gốc rễ của sự thăng quan tiến chức!

Có thể nói rằng những nội dung trong lời nói của Tống Triêu Độ đã trải qua rất nhiều khảo nghiệm. Ông ta từng là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, đã từng trải qua hai lần đặc cách được đề bạt nên Hạ Tưởng không có chút hoài nghi nào đối với trình độ đối nhân xử thế của Tống Triêu Độ.

Hiện tại Tống Triêu Độ đang là rồng ở ẩn, ông ta có thể bay lên bất cứ lúc nào. Bây giờ mà chiếm được sự tín nhiệm của ông ta, so với lúc về sau khi ông ta ở vị trí cao cao tại thượng thì sẽ dễ dàng hơn một ít, mà cũng làm ông ta ghi nhớ lâu hơn. Một khi người nào đó đứng lâu trên vị trí trên cao, trên cơ bản là bên người không có bạn bè chân chính để có thể tâm sự. Người bạn mà ông ta tín nhiệm nhất phải là người bạn mà luôn ở bên cạnh ông ta ngay tại thời điểm bị rủi ro nhất.

- Trưởng ban Tống nói rất chí lý, tôi xin ghi nhớ trong lòng.

Hạ Tưởng gật đầu tiếp nhận tâm ý của ông ta, hắn đánh bạo kính Tống Triêu Độ một ly.

Tống Triêu Độ rất nể tình cụng chén với Hạ Tưởng, uống một hơi cạn sạch rồi cảm khái nói:

- Tiểu Hạ, tôi không kết bạn nhiều, không phải tôi lạnh lùng, không dễ dàng tiếp cận, mà chính là tính cách nặng nề của tôi. Cũng bởi vì tính cách này mà hiện tại mới rơi vào nông nỗi này. Rất may mắn là trong thời điểm khó khăn nhất của tôi thì có người bạn tri tâm như Đinh Sơn. Bây giờ lại có thêm cậu là người bạn vong niên, điều này cũng đủ để tôi vui mừng, nhất là cậu có thể giúp tôi quản giáo Tiểu Phàm, thật sự là khiến tôi cảm thấy kinh ngạc. Cậu đúng là người rất có sức hấp dẫn, có thể khiến đủ loại người thích cậu. Với tính cách như vậy, trong chốn quan trường thì cậu cực kỳ có lợi!

Lý Đinh Sơn cười nói:

- Triêu Độ, ông cũng đừng khen cậu ta nữa. Mọi người thường nói với tôi, không cho tôi khen ngợi cậu ta, bởi nếu khen nữa sẽ làm cậu ta trở nên kiêu ngạo.

Tống Triêu Độ ánh mắt sáng ngời, nhìn Hạ Tưởng hỏi:

- Tiểu Hạ, cậu nói thật đi, khen cậu mấy câu như vậy thì cậu sẽ lâng lâng chứ?

Hạ Tưởng bị ánh mắt nhìn chăm chú của Tống Triêu Độ làm có chút hốt hoảng, vội nói:

- Lúc được khen như vậy đương nhiên tôi thấy có chút hưng phấn, tuy nhiên sau khi qua rồi thì sẽ tỉnh táo lại, biết lúc sau phải làm gì.

Tống Triêu Độ lần đầu tiên vươn tay vỗ vỗ bả vai Hạ Tưởng:

- Tốt, tốt!