Quân Môn Trưởng Tức

Chương 9: Thứ 009 - Nội tình xấu hổ




Lục Châu thấy sắc mặt Lệ Nam Huyền không tốt, quan tâm hỏi một câu: "Làm sao vậy?"

Lệ Phong Linh làm như không chú ý tới sắc mặt không tốt của cháu trai, cười khúc khích hỏi: "Cháu trai Nam Huyền, cô nghe Tiểu Châu nói cháu nhất kiến chung tình với thằng bé."

Lục Châu không ngờ Lệ Phong Linh thật sự sẽ hỏi Lệ Nam Huyền chuyện này, lúng túng nhìn Lệ Nam Huyền.

Lệ Nam Huyền nhìn Lục Châu, khóe miệng câu lên nụ cười: "Đúng, hôm qua cháu vừa thấy cậu ấy lần đầu tiên đã bị cậu ấy mê hoặc rồi, lúc đó liền đặc biệt muốn trói cậu ấy lại bên người, không cho cậu ấy chạy thoát, cũng không muốn những người khác có cơ hội chiếm lấy cậu ấy, vậy nên vừa gặp mặt đã định ngày kết hôn, để tất cả mọi người biết cậu ấy là người của cháu."

Lục Châu hoàn toàn không tin lời hắn nói, nhưng bị ánh mắt đầy ý tứ của hắn nhìn vẫn rất xấu hổ, nhất là trái tim không khống chế được đập thình thịch.

"Cháu trai, cô cảm thấy cháu giống như tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết ấy, có dục vọng chiếm hữu mãnh liệt đối với người mình thích." Lệ Phong Linh cười cười quay qua hỏi Lục Châu: "Tiểu Châu, cháu thì sao? Có phải cháu cũng nhất kiến chung tình với thằng cháu nhà cô không?"

Lục Châu không được tự nhiên ho khan một tiếng: "Chuyện này cháu muốn chờ sau khi kết hôn sẽ nói riêng với Nam Huyền."

Ý cười trên khóe miệng Lệ Nam Huyền càng đậm: "Tôi chờ ngày đó đến."

Lục Châu: "..."

Lệ Phong Linh kéo dài giọng trêu ghẹo nói: "Xem ra nội tình trong này có chút xấu hổ nha."

Lục Châu bị cô chọc cho không biết trả lời thế nào, vội vàng chuyển chủ đề: "Đồ ăn sắp nguội rồi, ăn đi, mau ăn đi."

Sau khi ăn cơm xong, Lệ Nam Huyền nói chuyện phiếm với Lệ Nguyên Cương nửa tiếng đồng hồ mới đứng dậy đưa Lục Châu rời đi.

Lệ Phong Linh nhìn theo chiếc xe đang xa dần, hỏi Lệ Nguyên Cương: "Ba, ánh sáng trên người Tiểu Châu thật chói mắt, con từ trước tới giờ chưa từng thấy trên người ai tỏa ra ánh sáng rực rỡ như vậy, ba, Tiểu Châu là vị quý nhân nào chuyển thế mà thành vậy?"

Lệ Nguyên Cương cong ngón tay gõ lên trán cô một cái: "Cho con bình thường không học hành đàng hoàng, bây giờ ngay cả kim quang trên người Tiểu Châu cũng nhìn không thấu, con còn không biết ngượng à? Mau mau cút đi học cho ta, học đến khi nào nhận ra kim quang của Tiểu Châu là gì mới thôi."

"Biết rồi, biết rồi." Lệ Phong Linh nhanh chóng chạy về phòng đọc sách.

Lệ Nguyên Cương nhìn theo hương chiếc xe rời đi, thở dài một tiếng.

Lệ Nam Huyền lái xe về Lệ gia.

Lục Châu vừa đi vào đại viện, lập tức phát hiện mọi người đều đang dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn mình, có vẻ hết hồn khi gặp lại cậu.

Lệ Nam Huyền cùng Lục Châu trở lại Dương Môn viện, liền đi vào phòng tắm.

Lục Châu ngồi cạnh cửa sổ nhàm chán lướt điện thoại, thỉnh thoảng ngó ra ngoài.

Bốn ông lão mặc cổ trang đó vẫn như cũ đứng ở trong đình nhìn chằm chằm bàn đá, chỉ là lần này, trên bàn đá bày một bộ cờ tướng, bốn ông lão đang nghiên cứu xem nước tiếp theo nên đánh như thế nào.

Sau đó, trong sân vang lên tiếng cười khanh khách của trẻ con.

Lục Châu thuận theo âm thanh nhìn lại, thấy được cả lớn lẫn nhỏ hai đứa trẻ tầm ba tuổi, một trai một gái chân trần chạy trên tuyết, mà trên người chúng lại chỉ mặc một cái áo yếm màu hồng cùng với một chiếc quần soóc, giống như kim đồng ngọc nữ trong tranh Tết, bé trai đội cái mũ nhỏ, bé gái búi tóc hai bên, trông cực kỳ xinh xắn đáng yêu.

Chúng phát hiện Lục Châu đang nhìn chúng, nhanh chóng chạy đến bên cửa sổ ngẩng đầu nhìn cậu cười xán lạn.

Lục Châu vội vàng lấy từ trong ngăn tủ ra hai cái áo khoác ngắn rồi chạy ra khỏi phòng, bọc lấy thân thể hai đứa bé: "Trời lạnh thế này, sao không mặc quần áo cho đàng hoàng mà đã chạy ra ngoài rồi? Ba mẹ các em đâu? Bọn họ sao lại để mặc hai đứa như vậy?"

Hai đứa bé chớp chớp đôi mặt to xinh đẹp, kinh ngạc nói: "Cậu có thể chạm vào chúng ta sao?"

"Không chỉ có thể chạm, mà còn có thể véo cái mặt nhỏ này của hai đứa nữa đó." Lục Châu buồn cười nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của chúng, đang định ôm chúng lên, thì giọng nói của Lệ Nam Huyền từ trong phòng truyền ra: "Tiểu Châu..."

Hai đứa nhỏ nghe thấy giọng hắn, hoảng sợ quay đầu bỏ chạy.

Lục Châu vội vàng la lên: "Mau trở về tìm ba mẹ đi, đừng có để bản thân lạnh hỏng đấy."

Lệ Nam Huyền đi ra hỏi: "Cậu đang nói chuyện với ai vậy?"

"Hai đứa bé không mặc quần áo, cũng không biết con cái nhà ai, đã không biết đường mặc quần áo vào cho bọn nhỏ lại còn để chúng chạy ra ngoài, thật quá vô trách nhiệm."

"Có lẽ là trẻ con ở viện khác." Lệ Nam Huyền kéo cậu trở về phòng, sau đó, cầm khăn mặt trong chậu nước nóng lên vắt khô rồi đắp lên cánh tay Lục Châu.

Lục Châu kinh ngạc hỏi: "Vừa nãy anh vào phòng tắm là để lấy nước nóng à?"

"Ừm."

Lục Châu từ vẻ mặt cau mày nhìn chằm chằm cánh tay mình của hắn có thể nhận ra người đàn ông này là thật lòng quan tâm cậu.

Lúc này, trong sân vang lên một khúc nhạc du dương đẹp đẽ cảm động lại làm lòng người sục sôi.

Lục Châu quay đầu lại nhìn, chỉ thấy nam nam nữ nữ hơn mười người trong bộ cổ trang không đủ che thân nhảy khiêu gợi*, giống như đang mê hoặc vị chủ nhân bên trong căn phòng, bên cạnh còn có một nhóm nhạc sĩ đệm nhạc phụ họa.

*Nguyên văn là 艳舞, hay erotic dance, là cái gì thì anh em tự tra Google đi ha =)))

"Ha ha, viện của anh cũng náo nhiệt thật đấy." Lục Châu lúc nói lời này, không chút mảy may trong lời nói đã xen lẫn mùi giấm chua nồng nặc. "Cấp trên ở quân khu của anh có biết đời sống sinh hoạt của anh tiêu dao khoái hoạt như vậy không?"

Lệ Nam Huyền cong cong môi: "Cậu đang ghen à?"

"Nam nữ cả thảy mười mấy con người ăn mặc hở hang đang nhảy khiêu gợi ngay trong sân của vị hôn phu, anh cảm thấy mình liệu có vui nổi không?"

Lệ Nam Huyền ý vị sâu xa nói: "Cũng chỉ có cậu nói viện của tôi náo nhiệt."

"Còn chưa đủ náo nhiệt hay sao? Chẳng lẽ viện của anh trước đây còn náo nhiệt hơn?"

"Đương nhiên không phải, nhưng mà, từ khi cậu chuyển tới đây, nơi này quả thực náo nhiệt hơn rất nhiều." Lệ Nam Huyền buồn cười xoa xoa tóc của cậu, híp híp mắt, ngay sau đó, âm nhạc đột ngột dừng lại.

Lục Châu nhìn ra sân, đám người ngảy khiêu gợi chẳng biết đã đi đâu.

"Báo cáo, thiếu tá, chú Địch tìm cậu, báo cáo, thiếu tá, chú Địch tìm cậu." Là điện thoại di động của Lệ Nam Huyền đang đổ chuông, hắn vừa bắt máy, ậm ừ hai tiếng, đã cúp luôn: "Chú Địch nói, người thiết kế lễ phục đến rồi, đang chờ chúng ta ở viện của đám Bàn Mạt rồi."

Lục Châu hỏi: "Người thiết kế lễ phục? Họ tới đây làm gì?"

"Đương nhiên là để thiết kế lễ phục dự tiệc xã giao cho chúng ta, còn có lễ phục mặc khi kết hôn nữa."

Trên mặt Lục Châu lộ vẻ do dự: "Anh xác định thật sự muốn kết hôn với tôi sao?"

Lệ Nam Huyền nhíu mày: "Cậu muốn đổi ý?"

"Đương nhiên không phải, tôi chỉ muốn xác nhận lại một lần nữa thôi, dù sao cũng chỉ mới gặp một lần, anh đã quyết định kết hôn, hơi qua loa quá, tôi sợ anh sẽ hối hận."

Lệ Nam Huyền khẳng định: "Từ trước tới nay chuyện mà tôi đã quyết thì tuyệt không hối hận."

"Vậy..." Lục Châu ho khan một tiếng hỏi: "Nếu như anh sau khi kết hôn với tôi liền trở nên cực kỳ xui xẻo, thậm chí bị tước mất quân hàm, hoặc làm anh tổn hại thanh danh, anh cũng sẽ không hối hận sao?"

Lệ Nam Huyền cười nói: "Câu này rất giống lời thề nguyện cha sứ yêu cầu cô dâu, chú rể đọc trong buổi lễ thành hôn."

Lục Châu lại hỏi một lần nữa: "Vậy anh sẽ không hối hận sao?"

Lệ Nam Huyền lấy ra một sợi dây chuyền hắc kim sa có gắn miếng mề đay hình lệnh bài quân đội cổ đại đeo lên cổ cậu."

Lục Châu nghi hoặc: "Đây là cái gì?"