Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ

Chương 56




Khấu Chuẩn nhíu nhíu mày, nói:

"Việc hôm nay, bệ hạ nhất định sẽ điều tra rõ và cho các vị một lời giải thích. Công chúa bị sợ hãi, vẫn là trước hết mời về dịch quán nghỉ tạm."

Tướng quân Khiết Đan cười lạnh một tiếng, nói:

"Tướng gia vội vã đuổi chúng ta đi, có phải trong lòng có cái gì ẩn giấu hay không?"

Khấu Chuẩn nhíu nhíu mày. Tạ Nhất cũng cảm thấy tướng quân kia là không có việc gì tìm việc. Kết quả lúc này, đột nhiên có người đứng ra, nói:

"Bệ hạ, vi thần biết tặc tử có ý đồ mưu hại Lưu Mỹ nhân là ai."

Tạ Nhất nhìn về phía người kia, không quen biết, chưa thấy qua lần nào. Khấu Chuẩn lại nhíu nhíu mày.

Người kia tên là Vương Hoài. Lúc trước Vương Hoài bởi vì làm chuyện trái pháp luật bị Khấu Chuẩn điều tra qua. Thủ đoạn của Khấu Chuẩn luôn là sấm rền gió cuốn. Bất quá lúc ấy hắn còn chưa có là Thừa tướng, quyền uy không đủ cao, Vương Hoài cùng một người khác bị điều tra. Đối phương hành vi nhẹ, bất quá lúc sau lại bị phán tử hình, mà Vương Hoài cuối cùng tìm kẻ chết thay, thế nhưng thoát tội an toàn.

Vương Hoài bởi vì chuyện này, vẫn luôn ôm hận Khấu Chuẩn. Sau đó Khấu Chuẩn được phong tướng, lại có Trương Tề Hiền nâng đỡ hắn, bởi vậy Vương Hoài căn bản không cách trả đũa.

Vương Hoài cao giọng nói:

"Tặc tử hạ độc Lưu Mỹ nhân chính là Khấu Chuẩn!"

Trương Tề Hiền lập tức quát:

"Câm mồm! Vương Hoài! Ngươi dám vu khống đương đường Tể tướng?!"

"Cũng không phải vu khống."

Vương Hoài chắp tay nói:

"Bệ hạ, ngài không ngại cho người lục soát Khấu Chuẩn. Độc ở trên người hắn, mới vừa rồi vi thần tận mắt nhìn thấy hắn đầu độc Lưu Mỹ nhân. Ý đồ mưu hại. Còn chưa có tới kịp đem độc phi tang."

Khấu Chuẩn sắc mặt xanh mét, nói:

"Ta Khấu Chuẩn hành động đoan chính, không sợ người khác tra xét."

Vương Hoài cười lạnh nói:

"Vậy liền lục soát một chút!"

Tạ Nhất thấy sự tình càng ngày càng loạn, còn có người Khiết Đan chuẩn bị xem náo nhiệt, liền gật gật đầu. Dù sao, Tạ Nhất cũng tin tưởng Khấu Chuẩn sẽ không làm chuyện này HunhHn786.

Cao Quỳnh tự mình đi qua xem xét Khấu Chuẩn. Thương Khâu đứng ở phía sau Tạ Nhất, thấp giọng nói:

"Xem ra đây là ngoài ý muốn."

"Cái gì?"

Tạ Nhất không hiểu, quay đầu lại nhìn về phía Thương Khâu. Thương Khâu nói:

"Có người đem đồ vật đặt ở trên người Khấu Chuẩn, chính hắn cũng không biết."

Tạ Nhất vừa nghe, trong lòng "lộp bộp" một chút. Quả nhiên liền nghe được Cao Quỳnh nói:

"Bệ hạ, lục soát có một vật!"

Mọi người lập tức một mảnh ồn ào.

Thế nhưng là một bao giấy nhỏ, bên trong là bột trắng. Tất cả mọi người chấn kinh không thôi. Khấu Chuẩn cũng vẻ mặt giật mình, tựa hồ không dám tin tưởng. Thương Khâu là bình tĩnh nhất, thấp giọng nói:

"Có thể đem đồ vật đặt ở trên người Khấu Chuẩn, hơn nữa lặng yên không một tiếng động, không bị người khắc phát hiện, người này...... ở trong yến tiệc."

Tướng quân Khiết Đan nhìn thấy lục soát ra bao giấy, lập tức ánh mắt sáng lên, giống như chờ giờ khắc này, lập tức hô to.

"Thật là hắn!"

Khấu Chuẩn vẻ mặt giật mình, căn bản không biết là chuyện như thế nào. Trên người hắn vốn không có vật như vậy, khẳng định là có người muốn vu oan.

Bất quá sứ thần bên kia dùng sức khuyến khích, từng bước ép sát, nói:

"Hôm nay không cho giải thích là không được! Chúng ta hộ tống công chúa đến, ngày thứ nhất liền gặp loại hạ độc ám hại bỉ ổi. Sao có thể yên tâm đem công chúa lưu lại chỗ người Hán các người."

Vương Hoài cũng thêm mắm thêm muối nói:

"Bệ hạ, sự tình quan trọng, thỉnh đem Khấu Chuẩn hạ ngục tra khảo, nếu không chỉ sợ Đại Tống mất quốc thể a!"

Công chúa Khiết Đan làm bộ vẻ mặt sợ hãi, ô ô khóc nói:

"Đây là chuyện gì? Có người không lý do hộc máu, thật là đáng sợ."

Tướng quân Khiết Đan nói:

"Hoàng đế người Hán! Như thế nào mà còn muốn bao che tặc tử hạ độc? Ta nghe nói Lưu Mỹ nhân là phi tần được sủng ái nhất hậu cung. Nữ nhân mình yêu quý nhất bị hạ độc mà chẳng quan tâm, không đem tặc tử ra xử lý, còn là nam nhân sao. Có chút chuyện cũng không đảm đương được sao?"

Khấu Chuẩn nghe tướng quân Khiết Đan vô lễ, a một tiếng, nói:

"Khấu Chuẩn đời này chưa làm qua chuyện trái với lương tâm, cũng không sợ người điều tra."

Hắn nói, trực tiếp quỳ xuống đất, đem mũ quan tháo xuống, cung kính đặt ở trên mặt đất, nói:

"Khấu Chuẩn tự nguyện nhập ngục, phối hợp duy trì trật tự!"

"Khấu Chuẩn......"

Tạ Nhất cảm thấy khẳng định là vu hãm, không cần nghĩ cũng biết là vu hãm. Khấu Chuẩn vào ngục chẳng phải là oan uổng người tốt, mà tướng quân Khiết Đan ở chỗ này từng bước ép sát.

Khấu Chuẩn đã nói trước khi Tạ Nhất mở miệng.

"Khấu Chuẩn tin tưởng bệ hạ nhất định có thể cho Khấu Chuẩn thanh bạch!"

Tạ Nhất nghe hắn nói như vậy, lại nhìn Trương Tề Hiền. Trương Tề Hiền cũng gật gật đầu, tựa hồ cảm thấy đây là kế sách tạm thời, liền cũng gật gật đầu.

Cao Quỳnh lập tức đi tới đem Khấu Chuẩn dẫn đi.

Bên kia Vương Hoài nhìn Khấu Chuẩn bị mang đi, quả thực là cười sâu kín, đặc biệt tiểu nhân đắc chí.

Lưu Mỹ nhân tuy rằng phun ra nhiều máu đen, nhưng vẫn còn trúng độc. Ngự y nói người đem Lưu Mỹ nhân nâng đi, đưa về cung của nàng chẩn trị.

Bởi vì đã xảy ra chuyện như vậy, bốn phía đã phi thường hỗn loạn, yến tiệc cũng vô pháp tiến hành tiếp tục. Sứ thần Liêu triều chuẩn bị mang theo công chúa đi dịch quán. Quan viên Tống triều cũng từng người đi về. Thực mau Yến Thính liền thanh tịnh. Lúc này đột nhiên có người, khóc lóc quỳ gối trước mặt Tạ Nhất.

Tạ Nhất không quen biết hắn, thoạt nhìn là một người bình thường. Người nọ quỳ gối trước mặt Tạ Nhất, khóc lóc nói:

"Tiểu nhân Thân Tông Cổ, chính là người bên cạnh tướng gia. Hoàng Thượng! Hoàng Thượng! Thỉnh ngài nhất định phải tra rõ việc này. Tướng gia trung thành và tận tâm, tuyệt đối sẽ không làm loại sự tình hạ độc bỉ ổi này! Hoàng Thượng, thỉnh cứu tướng gia!"

Thân Tông Cổ quỳ trên mặt đất khóc nước mắt ròng ròng. Tạ Nhất nhìn có chút không đành lòng, nói:

"Ngươi đúng lên trước, việc này trẫm sẽ điều tra rõ."

Thân Tông Cổ khóc hai mắt đỏ bừng, dùng tay áo lau đôi mắt, nói:

"Dạ, dạ, tạ ơn bệ hạ!"

Yến tiệc tan rã trong không vui, Tạ Nhất mang theo Thương Khâu về tới tẩm điện, mệt đến trực tiếp ngã vào giường, nói:

"Anh nói xem, Lưu Mỹ nhân trúng độc có phải do những người Khiết Đan làm?"

Thương Khâu đi vào, đem kiếm lấy xuống đặt lên bàn, nói:

"Chín phần."

Tạ Nhất nói:

"Vậy thật là kỳ quái. Vì cái gì bọn họ muốn làm hại Lưu Mỹ nhân chứ?"

Thương Khâu nhìn nhìn Tạ Nhất. Tạ Nhất mặc một thân long bào ở trên giường lăn qua lăn lại. Long bào lập tức bị đè ép nhăn nhúm. Thương Khâu bất đắc dĩ lắc đầu, đi qua cởi long bào giúp Tạ Nhất, đặt ở một bên, nói:

"Tướng quân Khiết Đan đã nói nguyên nhân."

"Cái gì?"

Tạ Nhất cẩn thận hồi tưởng một chút, cũng không có nghĩ đến cái gì là nguyên nhân.

Thương Khâu nhìn Tạ Nhất, ánh mắt thâm trầm nói:

"Bởi vì Hoàng Thượng độc sủng Lưu Mỹ nhân. Lưu Mỹ nhân chính là nữ nhân Hoàng Thượng thích nhất."

Tạ Nhất:

"......"

Không biết vì sao, Tạ Nhất cảm thấy Thương Khâu khẩu khí có điểm chua.

Bình dấm chua. Có thể dùng làm một mâm khoai tây xào dấm?

Thương Khâu lại nói:

"Có người muốn hãm hại Khấu Chuẩn, tất nhiên dùng bảo bối trong lòng cậu để hãm hại, nếu không lực độ không đủ."

Tạ Nhất cẩn thận nghĩ lại.

Thì ra là như thế. Có người muốn hãm hại Khấu Chuẩn, cho nên hạ độc Lưu Mỹ nhân. Bọn họ cho rằng Hoàng Thượng thích nhất Lưu Mỹ nhân, lúc trước đều là độc sủng hậu cung. Nhất định sẽ bởi vì Lưu Mỹ nhân mà phát giận, liên lụy Khấu Chuẩn!

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

"Xem ra người Khiết Đan không có ý liên hôn."

Tạ Nhất gật gật đầu, nói:

"Tôi cũng cảm thấy vậy. Hiện giờ làm sao đây? Đúng rồi, tôi cảm thấy Vương Hoài đặc biệt khả nghi. Nói không chừng hắn đầu phục người Khiết Đan, hạ độc không chừng chính là hắn. Sau đó vừa ăn cướp vừa la làng?"

Thương Khâu gật gật đầu, nói:

"Cho nên tôi ở trên người hắn thả một định vị phù."

"Cái gì?"

Tạ Nhất đều ngốc.

Định vị phù?

Tạ Nhất kinh ngạc nói:

"Khi nào? Tôi sao không phát hiện?"

Thương Khâu cười cười. Nụ cười ở dưới ánh đèn mờ nhạt, thế nhưng có vẻ dị thường ôn nhu, giống như một người ấm áp. HunhHn786 Tạ Nhất thiếu chút nữa liền bị ôn nhu dị thường kia hút vào trong. Dù sao Thương Khâu quá đẹp, cười lên, làm Tạ Nhất có một loại xúc động "chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu".

Kết quả Tạ Nhất đã quên Thương Khâu là người "bán nụ cười". Liền nghe Thương Khâu nói:

"Nếu để cậu thấy, chẳng phải là không thể hành nghề sao?"

Tạ Nhất:

"......"

Bán nụ cười! Bán nụ cười!

Tạ Nhất tức cắn răng, nói:

"Vậy hiện tại thì sao? Tôi cần phái người đi bảo hộ Khấu Chuẩn hay không. Không chừng người Khiết Đan sẽ xuống tay ở trong ngục, đối với Khấu Chuẩn bất lợi."

Tạ Nhất vừa nói, liền nhìn thấy Thương Khâu lại ôn nhu cười cười, nói:

"Không cần, tôi cũng ở trên người Khấu Chuẩn thả bùa bảo hộ, không có khả năng có người bất lợi với hắn."

Tạ Nhất:

"......"

Làm hoàng đế cũng thật thất bại!

Tạ Nhất có chút không cam lòng, nói:

"Vậy hiện tại tôi có khả năng làm gì?"

Thương Khâu cười cười, vẫn cứ ôn nhu nhìn chăm chú vào Tạ Nhất, nói:

"Ngủ."

Tạ Nhất đã không biết bao nhiêu lần hết chỗ nói rồi, như là cà tím héo ủ rũ chuẩn bị ngủ.

Thương Khâu đã đem hết thảy bố trí tốt. Nếu Vương Hoài đi liên hệ với người Khiết Đan, bọn họ sẽ lập tức biết. Mặt khác nếu người Khiết Đan muốn ở trong ngục giết Khấu Chuẩn, bùa bảo hộ của Thương Khâu cũng sẽ phát tác, sẽ không cho thực hiện được. Như vậy xem ra, Tạ Nhất đích xác không có gì làm.

Đã đêm khuya, Tạ Nhất liền rửa mặt một chút, chuẩn bị ngủ. Vừa mới còn thực khẩn trương, kết quả Thương Khâu nói giống như không có gì cần khẩn trương.

Tạ Nhất nằm ở trên giường. Thương Khâu rửa mặt xong, bất quá còn chưa có lên giường, mà là đứng ở bên giường. Bởi vì Tạ Nhất nằm, cho nên nhìn Thương Khâu liền cảm thấy hắn dáng người càng cao lớn, nhan sắc cũng quả thực làm người ta vừa hâm mộ vừa ghen tị.

Thương Khâu vừa cởi ra xiêm y vừa nói:

"Trước khi ngủ không đi xem Lưu Mỹ nhân cậu sủng ái nhất sao?"

Tạ Nhất:

"......"

Tạ Nhất nheo mắt. Thương Khâu đã cởi ra áo ngoài, chỉ mặc trung y nằm ở bên cạnh Tạ Nhất. Ngay sau đó hắn vung tay lên, tắt nến.

Tạ Nhất nghĩ nghĩ, đột nhiên có ý đồ xấu, liền trở mình, thò lại gần, chọc chọc phía sau lưng Thương Khâu. Thương Khâu quay đầu xem. Hai người thật sự gần. Tạ Nhất có chút giảo hoạt tươi cười, thật giống như là mèo con ăn vụng cá khô. Tạ Nhất nghĩ.

Thương Khâu chiếm thế thượng phong chế nhạo mình, mình cũng nên phản kích một phen!

"Có phải khanh ghen hay không? Cũng muốn trẫm sủng hạnh. A... Đúng rồi, cũng muốn chút mưa móc sao."

Tạ Nhất nói xong, liền thấy Thương Khâu dùng một loại ánh mắt "thâm trầm" nhìn chằm chằm chính mình. Thường Khâu nhìn chằm chằm đến da đầu Tạ Nhất tê rần, tứ chi nhũn ra, nói không nên lời, hô hấp hỗn loạn.

Thương Khâu nhướng mày, giọng trầm thấp nói:

"Chút mưa móc?"

Tạ Nhất tức khắc đỏ mặt lên, nhanh nói:

"Tôi...... Tôi đi ngủ."

Nói, trở mình, Tạ Nhất đem chăn kéo che đầu.

Cảm giác chính mình khí tràng vẫn là chưa đủ. Đùa giỡn Thương Khâu chẳng khác nào tìm đường chết a!

Thương Khâu cũng không có lại cùng Tạ Nhất nói chuyện, chỉ là nằm, liền nhắm mắt ngủ.

Tạ Nhất trong đầu đều là hình ảnh vừa mới rồi mình tìm đường chết. Quả thực vứt đi không được, trong lòng càng ngày càng bội phục chính mình.

Thì ra tìm đường chết là một loại xúc động khoái cảm như vậy!

Tạ Nhất mơ mơ màng màng liền ngủ. Trong mộng còn vì chính mình tạo dũng khí tìm đường chết.

Ở thời điểm Tạ Nhất đang ngủ ngon lành, thình lình nghe một trận náo loạn, còn có người hô to:

"Có thích khách!! Có thích khách!"

Tạ Nhất đột nhiên bừng tỉnh, đương nhiên Thương Khâu cũng tỉnh lại. Thương Khâu lập tức xoay người ngồi dậy, lấy quần áo phủ thêm, nói:

"Cậu chờ, tôi đi xem."

Thương Khâu nói, đi đến cửa đại điện, kéo cửa ra hỏi:

"Chuyện gì xảy ra?"

Hiện tại ai không biết Thương Khâu trước mắt là "đại hồng nhân", so với Lưu Mỹ nhân còn được sủng ái hơn, hàng đêm đều ở tẩm cung Hoàng Thượng. Tuy rằng Thương Khâu không có phẩm cấp, nhưng không ai dám trêu chọc hắn. Thị vệ vừa nghe, lập tức nói:

"Thưa đại nhân, tựa hồ là có thích khách, nhưng cụ thể tiểu nhân cũng không biết, còn chưa nhìn thấy thích khách."

Thương Khâu gật gật đầu, lại trở về trong điện. Tạ Nhất đã mặc vào áo ngoài xuống giường, nói:

"Làm sao vậy?"

Thương Khâu nói:

"Không biết là nơi nào có thích khách, nhưng trước mắt không thấy được người."

Thương Khâu nói, mặc tốt quần áo, nắm lên kiếm gỗ đào đeo ở trên người, nói:

"Tôi đi ra ngoài nhìn xem. Cậu ở chỗ này đừng nhúc nhích, bên ngoài có thị vệ. Tôi gọi Cao Quỳnh tới bảo hộ cậu."

Tạ Nhất gật gật đầu, nói:

"Anh cẩn thận."

Thương Khâu không nói chuyện, liền đẩy cửa điện đi ra ngoài, thực mau thị vệ lại đem cửa điện đóng lại.

Tạ Nhất ngồi ở trong điện một mình, bên ngoài rất nhiều thị vệ. Thương Khâu thời điểm đi cố ý nói thị vệ tăng cường canh gác. Qua một lát, Tạ Nhất tưởng Cao Quỳnh tới, bên ngoài có chút tiếng bước chân, nhưng không có nghe thấy Cao Quỳnh tham kiến.

"Rầm!"

Tạ Nhất có chút kỳ quái, liền nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ thấy có bóng đen. Tựa hồ là thị vệ ngã xuống.

"Hự hự hự"

Bên ngoài, thị vệ tất cả đều ngã xuống.

Tạ Nhất tức khắc trong lòng căng thẳng, cảm thấy sự tình không đúng, liền nghe được có người đẩy cửa đi vào.

Thế nhưng là Lưu Mỹ nhân!

Tạ Nhất kinh ngạc nhìn đối phương. Lưu Mỹ nhân chỉ mặc trung y, quần áo còn có chút ướt. Nhưng Tạ Nhất trọng điểm không ở cái này. Lưu Mỹ nhân đầy mặt xanh mét, ánh mắt vô hồn, thật giống như trúng tà. Nàng lập tức đi về phía trước hướng đến Tạ Nhất. Tạ Nhất kinh ngạc nói:

"Lưu Mỹ nhân? Chưa truyền triệu, nàng chạy đến tẩm cung làm cái gì?"

Tạ Nhất đã lấy ra hết khí thế, nhưng mà giống như không có dọa được Lưu Mỹ nhân. Lưu Mỹ nhân vẫn cứ từng bước một đi về phía trước. Ánh mắt thẳng lăng lăng, hướng về phía Tạ Nhất đi tới.

Tạ Nhất cảm giác không đúng, chạy nhanh, muốn hướng ra ngoài điện, ngay sau đó hô to:

"Có thích khách!"

Chỉ là Tạ Nhất còn chưa có chạy ra cửa, Lưu Mỹ nhân lại giống gắng động cơ, nhanh chóng xông tới.

"Vù!!"

Giống như một con mãnh hổ, nháy mắt nàng đã nhào lên người Tạ Nhất.

Tạ Nhất chạy phía trước, bị Lưu Mỹ nhân nhào lên lưng. Tạ Nhất té ngã trên đất, cằm và răng thiếu chút nữa bị dập rớt. Lưu Mỹ nhân nhanh nhẹn lại có quái lực, gắt gao ngăn chặn Tạ Nhất, cúi đầu liền phải cắn cổ Tạ Nhất.

Tạ Nhất hô nhỏ một tiếng, đột nhiên vặn người, chính diện hướng tới Lưu Mỹ nhân. Đập vào mắt Tạ Nhất là Lưu Mỹ nhân như tang thi, điên cuồng gầm nhẹ, giọng phát ra như tiếng còi.

"Rít "

Nàng như là một con chó săn, nhìn Tạ Nhất thèm nhỏ dãi.

Tạ Nhất dùng sức đẩy Lưu Mỹ nhân. Đối phương rõ ràng là người phụ nữ mảnh khảnh, nhưng sức lực lại vô cùng lớn. Tạ Nhất là một người đàn ông vóc dáng cũng không tính gầy, hơn nữa do kinh doanh quán ăn, cũng thường xuyên nâng nồi nặng, lực cánh tay tuy rằng không đuổi kịp Thương Khâu, nhưng cũng không tính yếu. Lưu Mỹ nhân lại dị thường "dũng mãnh", Tạ Nhất suýt nữa không chịu nổi nàng. Tạ Nhất ra một thân mồ hôi nóng, nói:

"Ta không đánh nữ nhân, nhưng nàng muốn cắn ta thì khác......"

Tạ Nhất nói, đột nhiên phát lực.

"Bộp!!!"

Tạ Nhất trực tiếp đá vào bụng Lưu Mỹ nhân.

"A"

Lưu Mỹ nhân hô to một tiếng, ngã trên mặt đất. Tạ Nhất nhanh từ trên mặt đất bò dậy, vội vàng hướng ra ngoài chạy. Lưu Mỹ nhân lập tức cũng bò dậy, sắc mặt xanh mét, đôi mắt lăng lăng cũng hướng bên ngoài chạy.

Tạ Nhất lao ra khỏi tẩm cung, nhanh chóng chạy.

"Rầm!!"

Lại là một tiếng động, Lưu Mỹ nhân đuổi không bỏ, một chút lại nhào lên. Tạ Nhất đột nhiên bị xô ngã trên mặt đất, cái trán đập vào bậc thang, tức khắc choáng váng, theo bậc thang liền lăn xuống.

Tạ Nhất cảm giác mình sắp chết. Trời đất quay cuồng, khẳng định là não chấn động, choáng váng còn từng đợt ù tai, căn bản không bò dậy được. Nằm liệt trên mặt đất không động đậy, Tạ Nhất miễn cưỡng mở to mắt, liền nhìn Lưu Mỹ nhân đi từng bước một tới. Nàng bắt lấy Tạ Nhất, mở miệng.

"Rít!"

Tạ Nhất chỉ cảm thấy trên cổ một trận đau nhức. Lưu Mỹ nhân thật sự cắn xuống. Nháy mắt liền chảy ra máu, Tạ Nhất có thể cảm giác được chất lỏng ấm áp theo cổ chảy xuống, ngay sau đó càng ngày càng mệt, càng ngày càng mệt, lâm vào bóng tối mông lung......

Lưu Mỹ nhân cắn cổ Tạ Nhất, thực mau Tạ Nhất liền mất đi ý thức. Lưu Mỹ nhân rốt cuộc dừng tay, nhả ra. Trên cổ Tạ Nhất máu chảy xối xả. Lưu Mỹ nhân chậm rãi đứng lên.

Tạ Nhất té xỉu trên mặt đất, đã không có ý thức, lại đột nhiên mở to mắt. Miệng vết thương, máu chậm rãi biến thành màu đen. Tạ Nhất mở đôi mắt, cũng là nhìn thẳng lăng lăng, sắc mặt có chút phát xanh, giống hệt Lưu Mỹ nhân.

Lưu Mỹ nhân bắt lấy Tạ Nhất, đem người túm lên. Tạ Nhất cảm thấy mình đần độn, giống như đắm chìm ở trong bóng tối. Khó chịu nói không nên lời, ý thức hỗn độn, có thể nói không còn là chính mình, Tạ Nhất liền đi theo Lưu Mỹ nhân.

Lưu Mỹ nhân mang theo Tạ Nhất đi về phía trước. Bởi vì một là hoàng đế, một là phi tử được sủng ái nhất, cho nên dù trên đường gặp người, cũng sẽ không ai ngăn trở bọn họ.

Thực mau Lưu Mỹ nhân liền đem Tạ Nhất đưa tới một nơi hẻo lánh. Thoạt nhìn là chỗ để tạp vật, rất là hẻo lánh, bên trong dơ hề hề, đều là bụi.

Lưu Mỹ nhân mang theo Tạ Nhất đi vào, ngay sau đó đóng cửa. Nàng cầm lấy dây thừng trên mặt đất, nhìn về phía Tạ Nhất.

Tạ Nhất ý thức vẫn là hỗn độn nhìn Lưu Mỹ nhân cầm dây thừng. Tạ Nhất không biết sao, giống như trúng tà, liền tự động vươn đôi tay đưa tới để Lưu Mỹ nhân đem chính mình trói. Lưu Mỹ nhân động tác sắc bén, đem tay Tạ Nhất trói gắt gao ở phía sau. Tạ Nhất đôi tay bị trói ở sau người, ngay sau đó thập phần khốn đốn, liền đi đến góc, ngã trên mặt đất, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Lưu Mỹ nhân ngay sau đó đi ra ngoài, đóng cửa lại, đem y phục trên người cởi xuống ném ở cửa đại điện. Ngay sau đó nàng tìm tới mồi lửa, ném lên y phục.

"Phừng!!!"

Thì ra chất lỏng dính ướt trên quần áo nàng là dầu. Nháy mắt lửa bốc lên. Cửa là bằng gỗ, có bôi chất bắt lửa một chút cũng cháy lên.

Bên trong phòng đều là tạp vật, có rất nhiều thứ dễ cháy, nháy mắt toàn bộ đều bị lửa hừng hực vây quanh. Lưu Mỹ nhân nhìn nơi này, khóe miệng cong lên lộ nụ cười dữ tợn. Ngay sau đó nàng trần truồng lỏa thể bỏ đi.

Thời điểm Thương Khâu trở lại tẩm điện liền nhìn thấy bên ngoài điện tất cả thị vệ đều bất tỉnh. Tạ Nhất không thấy. Cao Quỳnh đã tới rồi, nhưng không có nhìn thấy Tạ Nhất, đang đi tìm người. Thương Khâu trong lòng "lộp bộp" một chút.

Là điệu hổ ly sơn, mục tiêu của thích khách là Tạ Nhất!

Thương Khâu nhanh chóng đi ra khỏi tẩm điện, liền nhìn thấy bậc thang có một ít vết máu, hơn nữa vết máu biến thành màu đen. Thương Khâu ngồi xổm xuống híp mắt nhìn nhìn, trong miệng phát một tiếng, tựa hồ thập phần không kiên nhẫn.

Thương Khâu nhanh chóng đứng lên. Trên người Tạ Nhất có bùa định vị, cho nên Thương Khâu có thể tìm được người. Thương Khâu nhanh chóng đi về phía trước, liền nghe được phía trước thập phần hỗn độn, có người hô to:

"Cháy!! Mau dập lửa!"

"Mau cứu hoả!!"

"May mắn chỉ là nhà kho vứt đồ bỏ đi."

Thương Khâu nhanh tiến lên, liền nhìn thấy một cái tiểu điện bốc cháy, lửa xông thẳng tận trời, đem đêm tối đốt sáng lên.

Tạ Nhất ở bên trong!

Thương Khâu cảm giác được hơi thở của Tạ Nhất. Tạ Nhất nhất định ở bên trong. Hắn nhanh chóng tiến lên. Cung nhân nhìn thấy là Thương Khâu, vội vàng ngăn hắn, nói:

"Đại nhân!"

Thương Khâu cũng không để ý này nọ. Hắn vọt tới cửa, liếc mắt một cái liền thấy được cửa khóa, nheo nheo mắt.

"Roẹt"

Hắn rút ra kiếm bên hông, ngay sau đó chém xuống.

"Keng!!!"

Mọi người liền thấy Thương Khâu nâng kiếm. Khóa treo ở trên cửa trong nháy mắt bị một kiếm gỗ chém đứt. Lề sách bình thường liền giống như khối đậu hủ bị cắt.

Thương Khâu bất chấp mọi người ánh mắt kinh ngạc, vội vàng nhấc một thùng nước.

"Ào!"

Hắn đem nước tưới chính mình từ đầu đến đuôi, ngay sau đó nhảy vào khói đặc cuồn cuộn.

Bên trong tạp vật đặc biệt nhiều, đặt lung tung rối loạn, rất nhiều đồ vật bị cháy. Có đồ gỗ cùng quần áo, đều là thứ phi thường dễ dàng cháy. Thương Khâu mạo hiểm vọt vào, dùng sức đẩy ra vật che tầm mắt. Hắn nghe được mơ hồ âm thanh ho khan, tựa hồ là bị khói sặc đến ho khan.

Thương Khâu chạy theo âm thanh, quả nhiên liền thấy được Tạ Nhất.

Tạ Nhất nằm trên mặt đất, cau mày, đôi tay còn bị trói ở phía sau, không ngừng ho khan, trên cổ còn có máu, tựa hồ bị cái gì cắn.

Thương Khâu đi nhanh đến, duỗi tay bế Tạ Nhất lên, tháo dây thừng, nhẹ nhàng vỗ gương mặt, nói:

"Tạ Nhất, Tạ Nhất?"

Tạ Nhất khẽ run. Thương Khâu thấy đối phương chậm rãi mở mắt, tức khắc có chút vui sướng, hơi chút nhẹ nhàng thở ra. Nhưng mà Tạ Nhất mở mắt ra trong nháy mắt, Thương Khâu lập tức nhăn lại mi.

"Rít!"

Tạ Nhất đột nhiên hút một hơi, đột nhiên hung tợn bắt lấy Thương Khâu. Mặt tái xanh, ánh mắt thẳng lăng lăng, Tạ Nhất hướng về phía Thương Khâu cắn. Thương Khâu chấn động, đột nhiên mở tay ra. Tạ Nhất đảo lại đè hắn trên mặt đất. Động tác phi thường dũng mãnh, phản ứng thật giống như là một con báo mạnh mẽ.

"Tạ Nhất!"

Thương Khâu hô một tiếng. Tạ Nhất lại không có ý thức.

Nói thật ra, Tạ Nhất kỳ thật có ý thức, nhưng cảm giác chính mình bị nhốt ở trong ngục tối. Có thể nghe được giọng Thương Khâu quan tâm sốt ruột, có thể cảm thấy Thương Khâu mạo hiểm lửa lớn khói đặc, vọt vào cứu chính mình. Nhưng mình đang bị cái gì khống chế không làm theo ý mình được.

Tạ Nhất nhìn đăm đăm, động tác lại phi thường mau, hết thảy đều hình như là do thân thể tự mình phản ứng, lại hình như là kích phát tiềm lực Tạ Nhất.

Thương Khâu ra tay nhanh như chớp, tựa hồ là muốn đem Tạ Nhất đánh ngất. Nhưng Tạ Nhất phản ứng thần tốc, cánh tay trực tiếp đón đỡ Thương Khâu, ngay sau đó áp xuống.

Thương Khâu trong mắt lộ ra một tia kinh ngạc. Rất khó có chuyện gì làm Thương Khâu kinh ngạc. Lực phản ứng của Tạ Nhất lại làm Thương Khâu kinh ngạc. Hắn là người biết võ, hơn nữa là cao thủ khó gặp.

Thương Khâu nheo lại đôi mắt, nhanh chóng ra tay. Tạ Nhất thế nhưng có thể hóa giải chiêu. Tạ Nhất trên mặt lạnh nhạt xa cách, động tác sắc bén mau lẹ, không chút nào yếu ớt.

Hai người đánh giây lát đã nhanh chóng qua hai mươi mấy chiêu. Tốc độ cực nhanh làm người nhìn thấy hoa cả mắt. Tạ Nhất thế nhưng đều có thể hóa giải hết.

Thương Khâu híp mắt, đột nhiên hạ xuống một chút, nhanh chóng quét ngang. Tạ Nhất rút thân nhảy dựng lên.

"Bạch bạch"

Trực tiếp đạp ở trên mặt tường, đột nhiên mượn lực nhảy lên hướng về phía trước. Tạ Nhất sức lực cực đại, thế nhưng mượn lực nhảy lên cao, ngay sau đó đột nhiên xoay người, soạt chân. Động tác nảy sinh ác độc, đá hướng về phía gáy Thương Khâu.

Thương Khâu lập tức phản ứng, nhanh chóng giơ tay. Cánh tay ngăn trở chân Tạ Nhất đá tới. Đột nhiên va chạm, Tạ Nhất đang ở giữa không trung, căn bản không có điểm tựa, bị Thương Khâu va chạm, nhanh chóng bay về phía sau.

"Bịch"

Tạ Nhất vững vàng rơi trên mặt đất.

Hai người đấu không ngừng. Trong tiểu điện đã bị cháy đến 70- 80 %. Thương Khâu còn biết ngừng thở, nhưng Tạ Nhất không có ý thức, chỉ biết cùng Thương Khâu nảy sinh ác độc. Hô hấp Tạ Nhất thô nặng, khói bị hút vào mũi, làm không ngừng ho khan, sắc mặt càng ngày càng kém.

Thương Khâu cau mày, tính toán tốc chiến tốc thắng, không thể lại cùng Tạ Nhất kéo dài. Thương Khâu làm một động tác giả. Tạ Nhất quả nhiên công kích trực tiếp.

Một quyền trực tiếp đánh vào trên mặt Thương Khâu. Gương mặt đột nhiên bị đánh chếch một bên, khóe miệng nháy mắt bị trúng. Thương Khâu bất chấp nhiều như vậy, đôi tay hợp lại, một chút liền kiềm trụ tay Tạ Nhất. Tay Tạ Nhất giống như rơi vào bẫy thú, căn bản không thể động đậy. Liền ở ngay lúc này, thình lình nghe một tiếng vang lớn.

"Ầm!!!"

Xà ngang bị đốt không xong, đột nhiên từ trên rớt xuống dưới. Đôi mắt Thương Khâu co rụt lại, đột nhiên buông tay Tạ Nhất.

Tạ Nhất còn dùng lực cùng Thương Khâu phân cao thấp, đột nhiên lui về phía sau lảo đảo. Thương Khâu cùng lúc đó nhanh chóng nhảy ra trực tiếp đẩy Tạ Nhất.

Tạ Nhất chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, lảo đảo ngã ra ngoài, theo sát chính là một tiếng vang lớn.

"Ầm!!!!"

Trước mắt khói đặc, trong nháy mắt, Tạ Nhất liền nhìn thấy xà ngang mang theo lửa nện xuống, một chút đem Thương Khâu bao phủ.

"Thương Khâu!!!"

Tạ Nhất đột nhiên từ trong ngục tối giãy giụa thoát ra, cảm thấy trong óc "ầm vang". Nháy mắt như là phát điên rồi, đang không thể khống chế, ý thức dần sáng tỏ. Tạ Nhất sắc mặt dữ tợn xuất hiện khe hở, ngay sau đó có chất lỏng từ hốc mắt trào ra, cũng không phải nước mắt, mà là máu đen.

Máu đen cuồn cuộn cuồn cuộn chảy ra, ngay sau đó biến thành màu đỏ tươi.

Tạ Nhất thấy Thương Khâu bị xà ngang đập trúng, đột nhiên ý thức thanh tỉnh sợ tới mức toàn thân phát run. Tạ Nhất nhanh chóng tiến lên, liền nhìn thấy Thương Khâu nằm trên mặt đất, cái trán có chút chảy máu, tựa hồ là bị thương. Hắn cũng không có bị đập trúng, bất quá cánh tay Thương Khâu cùng chân bị xà ngang đè lên.

Thương Khâu lắc lắc đầu, tựa hồ nhất thời có chút hỗn độn, nhìn thoáng qua Tạ Nhất, khóe miệng cong lên, giọng khàn khàn nói:

"Cậu tỉnh?"

"Thương Khâu! Thương Khâu!"

Tạ Nhất xông tới, dùng sức đẩy xà ngang. Xà ngang phi thường nặng, còn có mảnh vụng cháy không ngừng từ trên rơi xuống.

"Rắc!!"

Tạ Nhất đẩy xà ngang ra khỏi tay chân Thương Khâu, nâng người dậy. Thương Khâu trên đùi đều là máu, bị thương không nhẹ. Tạ Nhất túm Thương Khâu, dùng sức đem người lên lưng, nói:

"Tôi mang anh đi!"

Tạ Nhất thân thể không có cao bằng Thương Khâu, cõng Thương Khâu thập phần khó khăn. Thương Khâu giọng khàn khàn nói:

"Cậu đi đi."

Tạ Nhất không chút suy nghĩ, lập tức nói:

"Không có khả năng."

Trong nháy mắt này, Tạ Nhất lại có uy nghiêm. Cái này làm cho Thương Khâu sửng sốt một chút, ngay sau đó cười khẽ nói:

"Công phu của cậu không tồi."

Tạ Nhất căn bản không có công phu, cũng không biết chính mình vừa rồi làm sao được vậy, nhanh cõng Thương Khâu chạy ra bên ngoài. Nhưng bên trong khói dày đặc, căn bản không nhìn ra phương hướng, cũng không biết chạy bên nào mới đúng HunhHn786.

Liền ở ngay lúc này, thình lình nghe có người vọt vào, thế nhưng là Cao Quỳnh. Cao Quỳnh dẫn người vọt vào, kêu:

"Bệ hạ!?"

Tạ Nhất nhìn thấy Cao Quỳnh, tức khắc nhẹ nhàng thở ra.

Cao Quỳnh nhanh chóng xông tới, nhận Thương Khâu để ở trên lưng hắn. Mọi người lao ra bên ngoài. Đã có người đến tiếp ứng, chạy nhanh đến đổ nước lên trên người bọn họ, đem ngọn lửa dập tắt.

Thương Khâu bị thương, tuy rằng cũng không phải quá nặng, nhưng cánh tay cùng chân đều bị thương. Tạ Nhất gấp không chịu được, vội vàng nói:

"Mau kêu ngự y!"

Rồi lại nói:

"Phái người tìm Lưu Mỹ nhân!"

Cao Quỳnh lập tức chắp tay nói:

"Dạ, bệ hạ."

Cao Quỳnh thực mau gọi người đi tìm Lưu Mỹ nhân, sau đó đưa Tạ Nhất cùng Thương Khâu trở về tẩm điện.

Ngự y đã ở đó, nhanh chóng kiểm tra Thương Khâu. Kinh ngạc chính là cánh tay cùng chân Thương Khâu đều không có chuyện gì.

Lúc trước Tạ Nhất rõ ràng nhìn thấy xà ngang nện xuống người Thương Khâu. Nhưng trên người Thương Khâu, tay cùng chân cũng không có bị gãy xương, chỉ là chảy máu, thoạt nhìn quả thực là kỳ tích.

Có người nói phát hiện Lưu Mỹ nhân. Cao Quỳnh tự mình đi một chuyến, chuẩn bị đem Lưu Mỹ nhân mang về.

Tạ Nhất có chút ủ rũ, hốc mắt còn vết máu khô, thấp giọng nói:

"Thực xin lỗi, tôi cũng không biết sao lại như vậy."

Thương Khâu lắc lắc đầu, nói:

"Không cần tự trách, tôi không chết được."

Tạ Nhất ngẩng đầu nhìn Thương Khâu. Thương Khâu nhàn nhạt nói:

"Tôi nói chính là lời thật, cũng không phải an ủi cậu. Tôi không chết được. Từ thật lâu về trước tôi đã biết. Thật lâu thật lâu trước, tôi đã biết bị thương cũng sẽ cảm thấy đau đớn, nhưng mà đối với người thường trí mạng, với tôi mà nói đều sẽ thực mau khép lại."

Hắn chỉ chỉ bụng, thực nhẹ nhàng nói:

"Vừa rồi có khả năng xương sườn gãy đâm vào nội tạng nào đó, bất quá hiện tại đã không có việc gì."

Tạ Nhất kinh ngạc nhìn hắn.

"Vụt!"

Một chút nhảy lên, chấn kinh nói:

"Gãy xương sườn?! Xương sườn gãy sao vừa rồi anh không nói cùng ngự y?!"

Thương Khâu sửng sốt, ngay sau đó khẽ cười một tiếng, lắc đầu, nói:

"Cậu chú ý một chút. Có phải khó tin hay không?"

Hắn nói, lại nói:

"Luôn là như thế."

Tạ Nhất gãi gãi cái ót. Thương Khâu lại nói:

"Đã không có việc gì, không cần xem."

Tạ Nhất nói:

"Thật sao?"

Thương Khâu gật gật đầu, nói:

"Nhưng thật ra là cậu, có chỗ nào không thoải mái không?"

Tạ Nhất cẩn thận nghĩ nghĩ, nói:

"Hiện tại đã không có gì, vừa rồi có chút không thể khống chế. Tôi cũng không biết sao lại vậy."

Bọn họ đang nói chuyện, liền nghe được âm thanh la to, là Cao Quỳnh đem Lưu Mỹ nhân mang đến.

Lưu Mỹ nhân điên cuồng, trên người nàng khoác một loại như chăn đơn. Bởi vì Lưu Mỹ nhân vừa rồi đem y phục thoát xuống làm vật dẫn lửa, hiện tại có thể nói là trần truồng. Cho nên Cao Quỳnh mới bọc nàng bằng một áo choàng.

Lưu Mỹ nhân điên cuồng, không ngừng làm loạn, nhưng dường như không có ý thức, sắc mặt dữ tợn, nghiến răng.

"Rít rít"

Thương Khâu nhíu nhíu mày, nhìn Lưu Mỹ nhân, nói:

"Nàng trúng cổ độc."

"Cổ độc?"

Tạ Nhất trước kia có xem phim truyền hình, đặc biệt là phim võ hiệp, nhưng không nghĩ tới mình cũng tự trải qua một lần.

Thì ra độc Lưu Mỹ nhân trúng ở trong yến tiệc, cũng không phải độc bình thường, mà là cổ độc. Ngự y giải độc, trị ngọn không trị gốc, Lưu Mỹ nhân nhìn như tốt lên, liền nặng nề ngủ. Nào biết nửa đêm nàng đột nhiên liền nổi điên, thị nữ bị đánh xỉu, tự mình chạy đi.

Lưu Mỹ nhân trúng cổ độc, còn tập kích Tạ Nhất. Tạ Nhất bị cắn, Lưu Mỹ nhân đem nước bọt truyền vào máu Tạ Nhất, bởi vậy Tạ Nhất cũng trúng cổ độc. Nhưng khác nhau ở chỗ, Tạ Nhất thế nhưng tự mình tỉnh lại.

Thương Khâu híp mắt, quay đầu lại nhìn Tạ Nhất. Miệng vết thương trên cổ Tạ Nhất đã được tiêu độc, băng bó cẩn thận. Thương Khâu nói:

"Các người đều cần giải độc, nếu không rất có thể bị người khác khống chế."

Tạ Nhất nói:

"Giải độc? Giải như thế nào?"

Phải hỏi người khác, Thương Khâu cũng không biết giải độc. Hắn đuổi ma thì giỏi, đối với dùng độc cùng giải độc cũng không tinh thông. Thương Khâu có thể áp chế độc tố, nhưng không biết cổ độc có thể đột nhiên phát tác hay không.

Mọi người ở đây chần chờ, đột nhiên có người tiến vào nói nhỏ với Cao Quỳnh vài câu, ngay sau đó Cao Quỳnh chắp tay, nói:

"Bệ hạ, quốc sư cầu kiến."

"Quốc sư?"

Tạ Nhất cũng không biết còn có nhân vật như vậy. Bất quá nghĩ lại rất nhiều hoàng đế đều cầu trường sinh bất lão. Người Khiết Đan có nữ vu, thân mình là một hoàng đế, bên cạnh có quốc sư tựa hồ cũng hợp lý.

Cao Quỳnh chắp tay nói:

"Quốc sư nói có thể vì bệ hạ cùng Lưu Mỹ nhân giải trừ cổ độc."

Tạ Nhất một trận kinh ngạc.

Theo lý mà nói chuyện này phát sinh xong, người cần cảm kích đều ở chỗ này, không có khả năng đi ra ngoài. Quốc sư thế nhưng đã biết, lại còn đi tới trong cung!

Tạ Nhất kinh ngạc không thôi, nhìn về phía Thương Khâu, tựa hồ ở dò hỏi ý. Thương Khâu nhíu nhíu mày, ngay sau đó gật gật đầu. Tạ Nhất liền nói:

"Thỉnh quốc sư tiến vào."

Thực mau, một người trẻ tuổi mặc áo bào trắng đi đến. Hắn dáng người tinh tế, thậm chí hơi có chút nhỏ nhắn. Trên cổ tay cổ chân mang lục lạc, đi đường lay động phát ra âm thanh "leng keng" giòn vang dễ nghe cực kỳ.

Người trẻ tuổi kia giống như thiếu nữ, lộ ra đôi tay trắng, ngón tay tinh tế nhỏ dài. Chẳng qua trên mặt hắn mang một mặt nạ quỷ, tựa như bị lột da rút gân, lại như là quỷ sai trong địa ngục chạy ra, thoạt nhìn cực kỳ khủng bố.

Bởi vì mặt nạ kia, Tạ Nhất cũng không dám nhìn nhiều.

Người trẻ tuổi đi vào tới, chỉ là ước chừng hành một cái lễ, nói:

"Bệ hạ trúng cổ độc, tại hạ có thể giải."

Thương Khâu híp mắt đánh giá người kia. Giọng hắn khó chịu, từ sau mặt nạ lộ ra rầu rĩ nghe không rõ ràng.

Thương Khâu tựa hồ đối với người không lộ mặt này có điều khúc mắc, nói:

"Quốc sư không ngại, trước tiên xem cho Lưu Mỹ nhân."

Quốc sư cũng không có không thoải mái, chắp tay, tựa hồ đã lĩnh mệnh, đi đến bên Lưu Mỹ nhân.

Lưu Mỹ nhân giương nanh múa vuốt, khuôn mặt dữ tợn. Nàng vốn tư dung tú lệ, có thể nói là mỹ nhân hiếm có. Mà lúc này mặt dữ tợn, vặn vẹo biến hình, mở to hai mắt hung hăng trừng quốc sư. Giống như chỉ cần quốc sư duỗi tay ra, Lưu Mỹ nhân liền sẽ há mồm cắn đứt ngón tay hắn.

Lưu Mỹ nhân muốn cắn quốc sư, thị vệ cơ hồ ấn xuống không được. Lưu Mỹ nhân đột nhiên nhảy lên hướng về phía quốc sư. Tạ Nhất hô to một tiếng:

"Chú ý!"

Quốc sư thoạt nhìn dáng người còn muốn nhỏ hơn so với Lưu Mỹ nhân. Vừa rồi Tạ Nhất cũng lĩnh giáo Lưu Mỹ nhân lợi hại thế nào. Sức lực cổ quái kia quả thực kinh người.