Quái Vật Chiếm Hữu

Chương 19: Chia sẻ




Buổi chiều hôm đó,

Via đang ngủ bỗng cảm nhận được bộ phận bên dưới lành lạnh khiến cô có được cảm giác thỏa mái. Cô định ngồi dậy thì hắn cản lại:

"Nằm im đó!" hắn lại cúi xuống tiếp tục lau hết t.in.h d.ị.ch bên trong cơ thể cô. Via không vội khép chân vì xấu hổ.

"Ta sẽ không để chuyện đó xảy ra nữa". Via bất ngờ về biểu hiện nghiêm túc của hắn. Như thể hắn đã tự trách bản thân rất nhiều.

Cô ngại ngùng: "Em không sao đâu". Nghe vậy hắn ngẩng mặt lên nhìn cô một lúc rồi đứng dậy, đưa một chiếc váy cho cô mặc, nó cũng như mấy bộ khác ở đây, tuy hơi lỗ thời nhưng vẫn thể hiện được sự sang trọng và quý phái.

Hắn quay đi tránh ánh mắt của cô, cố gắng nói ra những cảm nghĩ của bản thân:"Chắc nàng đã rất mệt mỏi vì đã gặp một người như ta. Thực sự ta không thể kiểm soát được cảm xúc của bản thân...".

Cô cố gắng lấy can đảm ấp úng nói: "Thật ra em...không mệt mỏi gì hết... Chẳng qua em...hơi ngại vì làm chuyện đó trước mặt chàng" hiện giờ cả gương mặt cô đã đỏ bừng lên.

Nghe được những lời an ủi của cô, Artiers dịu dàng tiến tới hôn lên trán cô: "Chắc nàng đang đói lắm, ta kêu người chuẩn bị thức ăn cho nàng nhé! Lát nữa nàng có muốn cùng ta đi thăm khu vườn không?".

Nghe thấy vậy mắt Via sáng rực lên: "Hiện giờ em không đói. Chúng ta sẽ cùng nhau thăm khu vườn thật chứ? Em sợ sẽ làm phiền ngài".

Artiers trở lên bối rối: "À... Ta rảnh lắm"

Nhìn biểu hiện như vậy cô biết ngay là hắn đang nói dối: "Em sẽ không đi nữa".

Hắn thở dài một hơi: "Ta cũng muốn nghỉ ngơi một chút" nói rồi hắn bế cô lên một cách nhẹ nhàng.

Hành động đột ngột ấy khiến Via trở lên hoảng loạn: "Em có thể tự đi mà".

Nghe vậy hắn vẫn tiếp tục cất bước thật nhanh trên hành lang. Trong lòng cô hoàn toàn hoảng loạn vì sợ người khác sẽ nhìn.

\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=

Trong khu vườn của tòa lâu đài,

Trên bàn có rất nhiều bánh ngọt mà Via thích nhưng hiện giờ cô vẫn bĩu môi trước mặt hắn.

"Em đã bảo thả em xuống rồi mà" cô hờn dỗi không muốn nhìn mặt hắn. Còn ánh mặt sâu thẳm của Artiers vẫn hướng về nàng.

"Lại đây!" thấy Via vẫn không nhúc nhích hắn liền mạnh mẽ nắm lấy cổ tay cô kéo vào ngồi trên đùi hắn.

Via cố gắng đứng dậy nhưng hắn đã vòng tay qua eo khiến cô không thể nào trốn thoát. Cô do dự một hồi, rồi làm theo hắn, cô cảm thấy được chỗ đó của hắn đang đứng thẳng lên.

Via r.ê.n r.ỉ, cảm nhận hắn đang cọ cọ vào â.m h.ộ cô như đang muốn trêu chọc nó.

Cô can đảm nói với hắn: "Chỗ đó của chàng...".

Artiers cố gắng lên tiếng: "Ngồi im đi! Ta không chịu nổi được nữa" giọng hắn trở lên khàn đặc rồi kéo váy cô xuống làm lộ ra bộ n.gự.c sữa trắng nõn của cô.

Bàn tay hắn nhẹ nhàng vân vê n.ú.m v.ú của cô, bàn tay còn lại nắm chặt phần đ.ùi mềm mại của cô tách ra.

Via kìm chế đẩy tay hắn ra xa: "Đ...ừng...mà... Chúng ta...đang ở bên ngoài sẽ có người thấy đó!" Via cố gắng muốn hắn tha cho cô vì cô chỉ muốn cùng hắn vui vẻ nói chuyện.

Gương mặt hắn trở lên nghiêm túc: "Tên nào mà nhìn ta sẽ móc mắt hắn ra".

Trước câu nói ấy Via dần trở lên kinh ngạc trong lòng cô có chút sợ hãi: "Chàng...đừng nói như vậy....Chúng ta đến đây không phải làm chuyện này" cô cố gắng trấn an bản thân hắn lại.

Nghe vậy hắn đành kìm chế lại, hắn dựa vào lưng cô: "Nàng có muốn thứ gì không? Như váy, trang sức, bất cứ thứ gì ta cũng có thể cho nàng".

Via nghe vậy trong lòng cô không cảm thấy vui vẻ mà ngược lại: "Không cần đâu. Dù sao...em cũng đâu có thể ở đây mãi được. Em sẽ phải quay trở lại..."

Cô đang nói bỗng hắn tức giận ngăn cô lại: "Vậy là nàng cũng chỉ muốn rời xa ta sao?" hắn cố gắng kiềm chế bằng cách nắm lấy cánh tay cô.

Via nghe vậy nhanh chóng từ chối: "Không phải, mà là em phải quay về không thì...cha sẽ rất tức giận"

Hắn nhếch mép lên cười: "Nàng đang nói cái tên không quan tâm nàng sống chết hay sao? Hay nàng có cảm tình với cha mình?"

Via thật sự tức giận trước câu nói ấy khiến cho cô khóc nấc lên: "Sao chàng có thể nói như vậy? Ông ấy là cha em mà. Em cũng chỉ muốn chúng ta vui vẻ cùng nhau nói chuyện thôi"

Artiers nhận ra bản thân đi quá giới hạn, nhưng hắn vẫn lạnh lùng trước câu nói của cô muốn rời xa nơi này: "Được rồi! Chúng ta sẽ không nói về chuyện đó nữa. Ta xin lỗi vì đã đi quá giới hạn".

Nghe được lời xin lỗi ấy, khoảng một lúc sau cô mới có thể bình tĩnh lại: "Vậy thì em muốn biết nhiều hơn về chàng"

"Điều gì?"

"Quá khứ của chàng"

Hắn thở dài tránh né câu hỏi của cô: "Chẳng có gì đặc biệt cả"

Via tức giận trước câu trả lời hời hợt ấy của hắn: "Em muốn nghe chi tiết" cô nhìn anh với ánh mắt kiên quyết.

Hắn mệt mỏi dựa vào lưng cô: "Cha mẹ ta mất sớm vì một căn bệnh nào đó. Nên giờ ta phải sống một mình nơi đây mà không có người thân".

Via quay ra nhìn hắn với một ánh mắt đồng cảm: "Chắc chàng đã cô đơn lắm phải không?" Via đưa tay nhẹ nhàng chạm lên mặt hắn. Nghe vậy hắn ôm chặt cô hơn mà không nói câu nào.

Thật ra hắn không muốn bất kỳ ai biết quá khứ ghê tởm của mình nên đã nói phải nói dối cô.