Hai mươi năm trước, sau khi Lưu Nguyệt hạ sinh Kỳ Huy, Anh Quốc Công do đã nhận được hoàng mệnh từ trước, lập tức đưa bà rời khỏi kinh thành. Vì phải khởi binh, nên bà tạm thời ở nhờ Lư gia tại Trịnh Châu. Lão gia Lư gia là bạn tốt của Anh Quốc Công, nhưng ông không tham gia vào quan trường, thích ở nơi thâm sơn cùng cốc làm một vị ẩn sĩ, Lưu Nguyệt lúc này rất an toàn, để tránh hậu họa về sau, Anh Quốc công cũng đón Lưu phu nhân và Lưu công tử đến đây.
Nhưng sau đó mọi chuyện xảy ra, không ai ngờ được rằng, không đến một tháng, Tiên hoàng băng hà, Anh Quốc Công bị đánh bại và lục xét cả nhà. Ngô Thái hậu chấp chưởng toàn quyền. Lưu gia vì thế lưu lại Trịnh Châu sáu năm, đến khi Lư lão gia qua đời vì bệnh, Lưu công tử Lưu Mậu trưởng thành, cả nhà mới rời khỏi Trịnh Châu.
Cách đây không lâu, nghe nói Bình Dương phủ có thần y, Lưu lão phu nhân lo lắng cho con gái nên chuyển nhà đến đây. Hôm nay, Lưu Mậu đi săn thú, ai ngờ nghe được tin này.
Giọng của ông to, Lưu phu nhân đang nhóm lửa ngoài phòng bếp liền chạy ra, hỏi: “Mậu nhi, con vừa nói cái gì, Ngô Thái Hậu đã bị lật đổ? Hoàng Thượng khỏi bệnh rồi sao?”
“Vâng, Ngô Thái Hậu bị giam rồi! Mẹ, không những thế, Tào Quốc Công cũng chết rồi!”
“Tốt, tốt tốt, ông trời có mắt, ác phụ này cuối cùng cũng gặp báo ứng rồi.” Lưu phu nhân gõ cây gậy xuống đất, đánh trịch một tiếng, cười lớn: “Tốt quá, may thay ta vẫn còn chưa chết, có thể nhìn thấy kết cục của ác phụ ấy… Vậy Hoàng thượng đâu rồi?”
“Hoàng thượng vừa nắm quyền trong tay, liền xử trảm hết tham quan, miễn thuế ruộng, nghe nói bách tính đều ca ngợi hết lời.” Lưu Mậu đưa gà lôi trong tay cho mẫu thân: “Mẹ, mau đem con gà này đi nấu, hôm nay chúng ta phải ăn mừng”. Nói xong, nhìn thấy cái đầu ló ra của Lư Tấn Phương, ông bèn ngoắc tay gọi nàng: “Tấn Phương, qua đây, nói với con một chuyện, chúng ta sắp đến kinh thành rồi.”
Lư Tấn Phương là con gái của Lư lão gia, vừa sinh ra mẫu thân đã mất, sau đó Lư lão gia nhiễm bệnh mà qua đời, khi lâm chung đã gửi nàng cho Lưu gia.
Lưu Nguyệt rất thích đứa nhỏ này, nên nhận nàng là con gái nuôi.
Nghe xong câu này, Lư Tấn Phương kinh ngạc nói: “Phải đến kinh thành sao?” Nàng nhìn sang Lưu Nguyệt, thấy bà sắp không đứng nổi, bèn vội vàng đến dìu, nhỏ giọng nói: “Mẹ nuôi, sao lại phải đến kinh thành, con không hiểu?”
“Chúng ta không đi.” Lưu Nguyệt ho nhẹ, “Không đi đâu cả.”
Lưu lão phu nhân sửng sốt, vội đến nắm tay Lưu Nguyệt: “Nguyệt nhi, con nói linh tinh gì vậy? Hai mươi năm nay, con ngày ngày đều nhớ thương đứa trẻ đó, mà nay vất vả lắm mới có cơ hội như vậy, sao con lại không đi? Nguyệt nhi, con có nghe không, Hoàng Thượng vẫn là một minh quân!”
Bà rất vui, con của bà không chỉ khỏe lại, mà còn làm những việc tốt như vậy, không hổ là con trai của tiên đế, mang trong mình dòng máu của người.
Nghĩ đến, nước mắt bà lại rơi, bao nhiêu năm nay, không biết nó sống thế nào. Đáng tiếc, thân là mẫu thân nhưng lại không giúp được gì, trước đây còn nghĩ rằng nó là hôn quân. Trong lòng bà khổ sở không thôi, lắc đầu nói: “Con đi làm gì. Mẹ, sức khỏe con không biết còn chịu được bao lâu, biết được nó sống tốt là được rồi, con chết cũng an tâm.”
Lưu phu nhân nghe vậy liền mắng: “Con nói linh tinh gì vậy, con sẽ không chết đâu. Mẹ đã đợi bao nhiêu năm qua, giờ con đã có thể đoàn tụ với Huy nhi, sao có thể chết được? Không thể được, không được suy nghĩ lung tung, đợi đến Kinh thành, nơi đó có rất nhiều danh y, mẹ tin chắc rằng có thể chữa được bệnh của con.” Nói rồi, ánh mắt bà dừng trên người con gái, thấy dáng người con mảnh mai, tiều tụy, bà liền òa khóc: “Đều là tại con ác phụ kia hại, nếu không phải tại ả, thì cả nhà chúng ta ở thành Dương Châu vui vẻ biết bao, không lo không nghĩ, không phải trốn chui trốn lủi như bây giờ. Tại sao lại bắt con vào cung làm phi, để rồi cốt nhục chia lìa!”
Bà khóc rất thảm thương, Lưu Nguyệt thấy mà đỏ cả mắt: “Mẹ, đều tại con không tốt, làm liên lụy đến mẹ và đệ đệ.”
Lư Tấn Phương ở bên cạnh nghe mà không hiểu sự tình ra sao, đôi mắt đen lúng liếng nhìn về phía Lưu Mậu.
Lưu Nguyệt là mẹ nuôi của nàng, Lưu Mậu là cậu. Nhưng sức khỏe Lưu Nguyệt không tốt, khi còn bé, phần lớn thời gian nàng đều theo Lưu Mậu chơi, nên rất thân thiết với cậu mình.
Chuyện này rất phức tạp, Lưu Mậu khó có thể một lời mà giải thích được hết thảy, bèn lờ đi ánh mắt của Lư Tấn Phương, thở dài khuyên lão phu nhân: “Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, mẹ khóc, tỷ tỷ cũng rất đau lòng.”
“Sao mẹ có thể không khóc được chứ?” Lưu phu nhân nói: “Con không nghe thấy sao, Mậu nhi, nó nói không đi kinh thành! Vậy mấy năm qua của mẹ con ta tính sao? Bị con ác phụ kia ép phải rời quê nhà, Nguyệt nhi không nhận lại con trai, con không thi đậu bảng vàng, hai mươi năm này là do ai ban tặng chúng ta?” Bà nhìn về phía Lưu Nguyệt, lau nước mắt, “Trước đây con sợ ác phụ đó biết chuyện sẽ giết Huy nhi, mẹ cũng không ép con, nhưng đến nay, ác phụ đó đã ngã đài, tại sao con không đến nhận con của mình?”
Lưu Nguyệt trầm mặc.
Ngày ấy bị ép vào cung, trời đất của bà như sụp đổ, bà mất hết tương lai, chẳng còn gì nữa.
Nhưng đôi khi ngẫm lại, có lẽ đây là số mệnh.
Mưa gió khó dò, chợt đến chợt đi, không ai biết được. Nhưng bây giờ có nói gì cũng không còn ý nghĩ nữa. Hai mươi năm trôi qua trong nháy mắt, ngày xưa vì bảo toàn tính mạng, bà bị ép rời khỏi hoàng cung, về sau lại biết được Ngô thái hậu vẫn hết lòng chăm sóc Kỳ Huy, nên càng không dám lộ diện, sợ hắn rơi vào nguy hiểm.
Tới ngày hôm nay, nếu truy xét ai đúng ai sai, cũng chỉ thêm hỗn loạn.
Đứa nhỏ này do nàng sinh, nhưng không nuôi được ngày nào cả. Trong ấn tượng, thằng bé vẫn chỉ là một đứa trẻ sơ sinh nhỏ nhắn, chỉ nhỏ bằng nửa cánh tay, khi ôm, ngay cả mắt nó cũng không mở, chỉ giương cái miệng nhỏ nhắn khóc thật to. Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng bà nhìn thấy nó.
Những năm gần đây, mỗi lần nghĩ lại, bà cũng chỉ nhớ đến khuôn mặt nhỏ nhắn, dường như vẫn chưa từng lớn lên.
Trong lòng bà rất rõ ràng, nếu đã như thế, thì cả đời này sẽ không gặp nhau nữa.
Bà không xuất hiện, Ngô thái hậu sẽ coi Kỳ Huy như con ruột, giữ lại mạng nhỏ cho hắn, mời cho hắn các danh y có tiếng trong khắp thiên hạ, cả đời này của hắn có thể sống bình bình an an, chẳng sợ làm một tên hôn quân. Nhưng nàng, không cho hắn được cái gì, nàng mang hắn đi chỉ có nguy hiểm.
“Mẹ, mẹ hãy nghe con nói, không cần đi kinh thành, nếu Ngô gia đã không còn, thì về sau chúng ta sẽ không phải trốn nữa…”
Lưu phu nhân ngắt lời bà: “Vậy sức khỏe của con thì sao, đại phu ở đây đều không chữa được cho con, nếu đến kinh thành thì lại khác. Mẹ không thể trơ mắt nhìn con chết được! Trong cung không phải có rất nhiều thần y sao, có thể chữa bệnh của Hoàng thượng, thì bệnh của con cũng thể chữa được” Bà bèn phân phó Lưu Mậu: “Mậu nhi, con đi thu dọn hành lý đi, ngày mai chúng ta xuất phát đến kinh thành.”
“Mẹ” Lưu Nguyệt giữ bà lại: “Tại sao chúng ta phải gây thêm chuyện chứ, bao nhiêu năm đã qua rồi, hoàng thượng đã quen không có người mẹ ruột như con, con cũng quen với những ngày tháng này rồi.”
“Con lừa mẹ làm gì, nếu như con quen, sẽ không vì thế mà bị bệnh.” Lưu phu nhân nhìn con gái: “Ý mẹ đã quyết, nếu như con không đi, mẹ sẽ đi một mình, mẹ không thể để con chịu khổ bao nhiêu năm mà không ai hay biết! Dựa vào cái gì, con là hạt minh châu trong tay của Lưu gia ta, nếu như không phải ác phụ kia ép con vào cung, con đã sớm gả vào nhà lành, vợ chồng hòa thuận, con cháu đầy đàn, chẳng lẽ không tốt hơn hiện tại?” Bà nói tiếp: “Mậu nhi, mẹ sẽ một mình đi kinh thành, con hãy ở lại chăm sóc Nguyệt nhi.”
“Mẹ, tuổi mẹ đã cao, làm sao có thể một mình đến kinh thành được?” Lưu Nguyệt vội vàng nói, “Bên ngoài loạn lạc, đánh giết nơi nơi, nếu xảy ra chuyện gì…” Bà chưa nói xong đã ho đến cả người run lên.
“Nếu như con lo cho ta, thì cùng đi với ta.” Lưu phu nhân ngẩng đầu, nếp nhăn trên mặt càng hiện rõ: “Nếu như con không lo cho ta, thì ở lại đây, những chuyện khác đừng nói đến nữa. Ta làm mẹ, không thể nhìn thấy con ra nông nổi này được, con đã làm sai cái gì, mà phải sống những ngày như thế này chứ?”
Bà vĩnh viễn nhớ rõ ngày đó, con gái mình bị ép vào cung, tim bà như bị dao cứa từng nhát.
Cũng vĩnh viễn nhớ rõ, con gái vừa sinh xong, liền bị đem ra khỏi cung. Ngày hai mẹ con gặp nhau, con gái gào khóc nói nhớ đứa bé đó…
Hoài thai mười tháng, chính là tình thương không thể chia cắt.
Lưu phu nhân đứng lên, mang con gà đi vào trong bếp: “Hôm nay mẹ phải làm mấy món ngon. Mậu nhi, con đi mua một vò rượu, Tấn Phương, con đỡ mẹ nuôi vào đi.”
Lư Tấn Phương tuy không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Lưu Nguyệt không còn cách nào khuyên nhủ mẫu thân, đành quay đầu nói với Lưu Mậu: “A Mậu, đệ mau khuyên mẹ đi.”
“Tính mẹ thế nào, tỷ còn không hiểu sao. Đệ làm sao mà khuyên được, đệ cũng không muốn khuyên. Tỷ, đại
Đang tải...
phu ở Bình Dương phủ này không chữa được bệnh của tỷ, bất luận thế nào đi chăng nữa, đệ cũng mang tỷ lên kinh thành. Dù tỷ không muốn gặp nó, vậy tỷ cũng đành lòng bỏ đệ, bỏ mẹ và cả Tấn Phương mà đi sao? Cả nhà chúng ta sống nương tựa vào nhau, hai mươi năm rồi, đệ sẽ không để tỷ chết, tin rằng tỷ cũng không đành lòng để mẹ một thân một mình đến kinh thành, đúng không?”