Phương Trượng

Chương 37: Lỡ mất cơ hội (Thượng)






Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Tây Độc

Đa số người đều liên tiếp đáp ứng, chỉ có đầu lãnh mã tặc còn có chút do dự.

Mặc dù y cũng tin tưởng bạch mã này là Long Thần, nhưng dù sao cũng có nhiệm vụ trong người, trở về như vậy sợ là khó có thể ăn nói.

Hoắc Nguyên Chân nhìn y một cái:

- Tựa hồ vị thí chủ này có vẻ nghi ngờ, nếu các ngươi cũng có suy nghĩ như y vậy hãy ở lại, nếu như muốn sống hay lập tức rời đi.

Đám mã tặc kia ngơ ngác nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng xoay người đi ra bên ngoài rừng cây.

Hoắc Nguyên Chân lại nhìn về phía đầu lãnh mã tặc nói:

- Thí chủ, oan oan tương báo khi nào mới dứt, nếu như hôm nay người vẫn không chịu hoàn toàn tỉnh ngộ, chỉ sợ là phải xuống địa ngục A Tỳ.

Đầu lãnh mã tác nghiến răng, đang muốn nói lời mềm mỏng sau đó chạy đi, bên kia Trưởng Công chúa lại đột nhiên lên tiếng:

- Đại sư, ta là Trưởng Công chúa Thịnh Đường Triệu Nguyên Cơ, người này mưu đồ bất chính, muốn mưu hại bản Công chúa, ngươi hãy giúp ta bắt y lại. Người có chùa miếu phải không, ta sẽ trùng tu miếu tự, tái tạo kim thần tượng Phật cho ngươi.

Sắc mặt Nhạc Ưng hơi biến, rõ ràng hòa thượng này là thế ngoại cao nhân, mà Trưởng Công chúa lại tỏ ra không biết điều như vậy, nhân vật bậc này há có thể dùng thân phận ép buộc được sao?

Quả nhiên Hoắc Nguyên Chân quay đầu lại nhìn Trưởng Công chúa một cái, niệm một câu Phật hiệu:

- A Di Đà Phật, người ta hành thiện, phúc tuy chưa tới họa đã cách xa, người ta hành ác, họa dù chưa tới phúc đã rời xa, thiện ác chẳng qua là chỉ trong một ý niệm. Vị thí chủ này đã hoàn toàn tỉnh ngộ, tự nhiên bần tăng sẽ không làm khó y, Trưởng Công chúa nên rời khỏi đi thôi, y sẽ không làm tổn thương thí chủ nữa.

Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân liếc Âm Dương Ngư hộ tâm kính lộ ra trước ngực đầu lãnh mà tặc một cái, sau đó đột nhiên thân thể bay lên trời, điểm mũi chân vào ngọn cây, nhảy một cái xa vài chục trượng, tựa như dạ ưng bay ra ngoài rừng cây.

Con ngựa trắng kia cũng hí to một tiếng, hóa thành một đạo bạch quang đi theo. Lúc Hoắc Nguyên Chân rơi xuống, vừa đúng rơi vào trên lưng bạch mã, một người một ngựa trong nháy mắt liền biến mất trong màn đêm.

Hoắc Nguyên Chân không quay lại xem Nhạc Ưng và Trưởng Công chúa thế nào. Chuyện này không liên quan gì với hắn, hắn cứu bọn họ một mạng cũng là vì chấn nhiếp những mã tặc kia, giữ được mạng của mình.

Hơn nữa dáng vẻ Trưởng Công chúa kia chết đến trước mắt còn ra vẻ ngông nghênh, hắn cũng không muốn nhìn thấy, không nên trêu chọc tới là hơn.

Đám mã tặc mai phục Trưởng Công chúa kia có chút lai lịch. Âm Dương Ngư hộ tâm kính kia là vật của Đạo gia, nếu như vậy, rất có thể tên đầu lãnh mã tặc che mặt kia là một đạo sĩ.

Ở trong núi Thiếu Thất này, môn phái Đạo gia duy nhất chính là Trung Nhạc phái, nếu như đầu lãnh mã tặc này là người của Trung Nhạc phái, sợ rằng địa vị không thấp. Dù sao cao thủ Hậu Thiên hậu kỳ tuyệt đối là cao thủ, cho dù là chưởng giáo Trung Nhạc phái Ảo Diệu chân nhân cũng không thể tiến vào Hậu Thiền viện mãn.
Hiện tại tinh lực của hắn chủ yếu dành đối phó Pháp Vương tự, vẫn chưa tính toán xảy ra xung đột quá sớm với Trung Nhạc phái.

Hiện tại đã gần tới nửa đêm, dựa theo cách tính giờ của thời này coi như là nửa đêm giờ Tý, mà theo thời gian Hệ Thống Hoắc Nguyên Chân là hơn mười một giờ khuya.

Giục ngựa trở lại Thiếu Lâm, để cho bạch mã tự rời đi, Hoắc Nguyên Chân trở lại phòng mình.

Trải qua náo nhiệt vừa rồi, lại thêm thi triển Sư Tử Hống một lần, Hoắc Nguyên Chân cũng có hơi mệt mỏi toàn thân, ngã người xuống giường rất nhanh tiến vào

Mộng đẹp.

Trong lúc ngủ say, dường như hắn nghe thấy Hệ Thống nhắc nhở gì đó, nhưng đang ngủ mơ màng hắn cũng không thức dậy.

Mồng Bảy tháng Bảy Ngưu Lang Chức Nữ bắt cầu Ô Thước, những nam nữ có tình ý với nhau trên chôn nhân gian đa phần sẽ hẹn nhau vào ngày này, làm như vậy là để phủ lên ái tình của bọn họ một sắc màu lãng mạn. Nhi nữ giang hồ lại càng thích chuyện này.

Những năm gần đây, cái gọi là đại hiệp có vẻ tương đối phổ biến. Một nam tử anh tuấn, nếu như có một thân công phu, bình thời không nói nhiều, mở miệng ra toàn là kinh điển, lại mang sắc thái u buồn một chút, đó chính là người mà các hiệp nữ giang hồ thích nhất. Nếu như là kiếp trước, chính là gặp phải kẻ quá mức manly.

Dưới chân hậu sơn núi Thiếu Thất, thế núi cực kỳ hiểm trở, nếu như muốn từ nơi này lên núi, tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.

Nhưng vào sáng sớm mồng Bảy tháng Bảy, lúc sương mù trên núi vẫn chưa tan đi, một thiếu niên mặc áo xanh đeo kiếm xuất hiện ở dưới chân núi, ngẩng đầu nhìn chủ phong Ngự Trại sơn cao vút tận chín tầng mây, khóe miệng treo một nụ cười.

- Ngự Trại sơn, một năm trước ta cùng Miêu cô nương ước hẹn gặp nhau ở ngọn núi cao nhất trên núi Thiếu Thất, hắn chính là chỗ này. Nghe nói trên núi có một Thiếu Lâm tự, ta cũng chưa từng lên đó bao giờ, cứ theo hậu sơn mà lên.

- Đến lúc đó Miêu cô nương lên núi từ phía trước, nhất định là phải đi qua Thiếu Lâm tự, đột nhiên thấy ta đã tới, hơn nữa còn không có đi qua Thiếu Lâm tự, nhất định rất là khâm phục khinh công ta. Có lẽ hôm nay, ta sẽ có cơ hội cùng Miêu cô nương... Hắc hắc...


Thiếu niên đeo kiếm nở một nụ cười bị ổi, nhưng ngay sau đó chính lại sắc mặt, tạo ra dáng vẻ ung dung tiêu sái, vung vẫy vạt áo sải bước lên trên núi.

Nhưng y nghĩ thì đơn giản, đến lúc làm lại không dễ dàng như vậy.

Hậu sơn núi Thiếu Thất không thích hợp leo lên, bằng không lúc trước Hoắc Nguyên Chân cũng đã xây tường rào ở nơi này. Cho dù là cao thủ khinh công tuyệt đỉnh, nếu không cần thiết cũng sẽ tuyệt đối không đi hướng này.

Huống chi mặc dù bề ngoài thiếu niên áo xanh đeo kiếm này không tệ, nhưng khinh công quả thật cũng không phải là cao minh. Lúc mới bắt đầu còn sải bước như bay, sau đó gặp phải những nơi hiểm trở vẫn có thể nhún nhảy liên tiếp, trông vô cùng tiêu sái. Nhưng đến giữa sườn núi, thế núi càng thêm hiểm trở, y cũng chỉ có dùng tay chân trèo lên.

Nhìn qua người này cũng không có kinh nghiệm leo núi, không biết tiết kiệm thể lực, lựa chọn phương thức đơn giản nhất, mà là theo đuổi tốc độ, leo nhanh một mạch lên trên. Đến khi lên tới hai phần ba núi đã lè lưỡi thở hồng hộc, không còn chút phong độ nào.

Chỉ còn dung mạo xinh đẹp của Miêu cô nương kia trong đầu là động lực cho y leo lên lúc này. Bọn họ ước hẹn với nhau vào mồng Bảy tháng Bảy, gặp nhau ở chỗ cao nhất trên núi Thiếu Thất, trước mắt còn cách lúc mặt trời mọc không bao lâu, y không thể không tiếp tục cố gắng leo lên. Lúc này trong lòng y đang vô cùng hối hận, rõ ràng là mình tự chuốc khổ vào thân, phải chi ngoan ngoãn theo sơn đạo đi lên thì hay biết mấy.

Sáng sớm cửa Thiếu Lâm tự đã mở, Tuệ Minh cầm một cây chổi đang quét sân trước sơn môn, chợt từ xa nhìn thấy một nữ tử đang men theo từng trên núi đi tới.

Nữ tử này một thân áo khoác màu vàng, dung mạo diễm lệ, dáng vẻ ngây thơ, sau lưng đeo Song kiếm, nhìn qua lập tức biết là nhi nữ võ lâm.