"Đến, nếm thử, món nước mới."
Hứa Thanh Lãng đặt một chén nước trên quầy cho Chu Trạch, chén nước ô mai này thì màu sắc có chút đậm nồng hơn những chén nước ô mai trước một ít, cầm chén nước trong lay, như cầm một chén rượu.
"Có cái gì khác biệt khồng?" Chu Trạch hỏi trước.
""Hương vị có chút thay đổi, nó mạnh tựa như Hoàng tửu, có thể giúp ngươi khi ăn không giống như hổ đói, nâng cao cuộc sống của ngươi hạnh phúc hơn."
"A, gian, tình."
Tại tủ sách bên cạnh nử thi sắp xếp lại giá sách thì kêu lên một tiếng đau.
Chu Trạch nhấp thử một miếng, chén nước ô mai này có chút khác biệt, trong đó có chút cam ngọt, khi uống hết thì trong miệng vẫn còn đọng lại hương cam, rất tốt.
Nhưng mà, không phải là cảm giác mình muốn.
Chỉ là, mới uống không được bao lâu, Chu Trạch thấy dạ dày của mình đau xoắn lên một lúc.
"đau......"
Thân thể của Chu Trạch không thể chịu nổi bắt đầu run rẩy lên.
Dư vị này trở về cảm giác chua lúc đầu,
Thật là bá đạo.
Mười ngòn tay hơi hơi lượn, sau đó chậm rãi mở ra, Chu Trạch gật gật đầu, cảm thấy rất hài lòng.
"Ngươi thật có lòng." Chu Trạch nói.
"Khách khí." Hứa Thanh Lãng mỉm cười, "Tôi vừa ý định nãy ra bảng hiệu cho món ăn này, chỉ tiếc người thích khẩu vị này thì rất ít."
"Ừ," Chu Trạch đồng ý với suy nghĩ này.
"Két..."
Cửa tiệm sách bị đẩy ra, một đám học trò đi tới, học trò không ít, tận bảy tám người, thoạt nhìn toàn "Con ngoan trò giỏi."
"ông chủ, cho xin ít Wifi?" một nữ sinh mở miệng hỏi.
Chu Trạch chỉ vào tấm bảng viết trên tường.
"Đó..."
Các học trò chia ghế ra rồi ngồi lên chiếc ghế nhựa, sau đó nữ sinh lấy ra trong ba lô cuốn vở bài tập, chia ra, những học trò còn lại xúm lại xem.
Sắp hết thời gian nghỉ đông, vậy cũng là bình thường cảnh vật đúng không.
Chu Trạch thấy vậy đi đến nói với những học sinh không được sao chép bài tập của bạn, anh ta trên quầy gật một cái, nữ sinh hiểu ý liền đến rót cho Chu Trạch một chén nước ấm.
Cô bé đi đầu tới giá sách bên cạnh tùy ý lật tới lật lui những quyển sách kia, lấy một vài quyển sách đi đến trước mặt của Chu Trạch, "Bao nhiêu tiền?"
"Chín mươi lăm." Chu Trạch đáp.
"Cho, không cần thối lại."
Cô bé trông rất hào phóng, đưa chi Chu Trạch một trăm.
Chu Trạch lấy tiền, không nói thêm gì nữa.
Đến năm giờ chiều, đám học trò làm xong bài tập rồi rời cửa tiệm, tiệm sách khôi phục lại sự vắng vẻ lúc ban đầu.
Hứa Thanh Lãng không ở trong tiệm, anh ta đã đi đặt bảng hiệu, đương nhiên sẽ không đặt hàng theo như lời Chu Trạch nói.
"Người cả đời ăn đất, đất luôn luôn ăn người" câu bảng hiệu này,
Bởi vì không cần nghĩ thì câu nói này cũng không thích hợp làm bảng hiệu đặt tại cửa hàng, nó thích hợp để hai bên phần mộ hơn.
Ngược lại nữ thi hôm nay rất giỏi, dọn dẹp hết mọi thứ trên lầu hai, ngoài ra cũng thỉnh thoảng gãi đầu khoe dung nhan thể hiện sự phô trương có chút lẳng lơ ra bên ngoài, thì còn lại không có khuyết điểm.
Cô cùng không nói muốn đem mình đi đâu, Chu Trạch cũng không muốn hỏi.
Đương nhiên, Chu Trạch nhớ rất rõ Bạch phu nhân có nhắc nhỏ: "Kế tiếp lễ Hàn Y, lấy lấy gỗ cầm của thi hài đem đi thiêu hủy."
Chu Trạch không nhớ rõ ràng lắm là Bạch phu nhân muốn mình lấy xác thi hài, kỳ thật đã xuát hiện linh trí.
Nếu như cô biết, người gửi gắm anh ta, cùng lúc đó, còn đem thi thể của cô đốt đi, thì lúc đó phải giải thích như thế nào?
Tối hôm qua, nữ thi nói với Chu Trạch cho dù có bị anh đánh chết thì mình cũng không để thần sắc hung ác ảnh hưởng đến vô tội nhất là Bạch phu nhân trong địa ngục phải liên lụy,
Nhưng mà,
Bạch phu nhân chỉ muốn giải quyết cô một cách sạch sẽ tránh sự phiền toái.
Nhìn từ góc độ này,
Việc này bị chính mình làm thành nữ bộc nữ thi,
Kỳ thật cũng là một người đáng thương.
"Cô tên gì?" Chu Trạch hỏi.
"Tôi họ Bạch." Nữ thi hồi đáp.
"Cái gì Bạch?"
"Bạch Oanh Oanh."
"Bạch Oanh Oanh?"
Chu Trạch gật đầu, tên này, có chút khó hiểu.
"kỳ thật, anh ăn cơm không cần phải tốn công sức như vậy." Nữ thi duỗi lưng một cái, đích thực đáng ăn kinh khủng của ngươi xuất hiện mỗi khi ngươi ăn, "Cái này nó cũng giống như việc tôi và anh cũng ngủ một chổ.
Linh hồn của anh dính đến khí địa ngục, mà thân thể của anh, thì lại là của người sống.
Anh cần ngủ, cần ăn cơm, để cung cấp cho cơ thể của mình, nhưng linh hồn, lại không cần những thứ này, nên bản năng này mới bị bài xích."
"nói tiếp."
"Sau này tôi có thể cho ngươi ăn." Nữ thi thẹn thùng cười cười, "Đồ ăn trong miệng của ta, mang theo nước bọt của ta,
Tương đương với mang theo mùi của quỷ. Anh có thể ăn, không còn cảm thấy khó chịu nữa."
Chu Trạch nhớ lại chén nước lần trước khi mình uống có chút ngọt, không phải vì nước bọt nữ thi, mà là vì nguyên nhân này.
"Cám ơn."
"Đừng khách khí."
Bên ngoài cửa đi tới một người đàn ông mặc Bì Giáp Khắc, người đàn ông ăn mặc có chút quê mùa, đầu tóc có chút bù xù, sắc mặt chuyển hồng, chắc là vừa mới uống rượu.
Đối phương ở bên ngoài đi lòng vòng hai vòng, cuối cùng mới đẩy cửa ra đi vào tiệm sách.
Ngay từ đầu, Chu Trạch không có để ý, nhưng rất nhanh, tầm mắt của Chu Trạch có chút ngưng tụ.
Người đàn ông này, anh ta biết.
Tôn Sóng Lớn, trước đây là trợ lý, một người...rất có năng lực bác sĩ.
Ánh mắt của nữ thi hơi nhíu lại, cô đưa tay nhẹ nhàng nhéo vào phần eo của Chu Trạch, nói:
"Thượng sai, cái kia, tôi có thể ăn không?"
Ăn thịt người?
Chu Trạch khẽ nhíu mày.
"Thương sai không thấy sao, trên lưng của hắn."
Được nhắc nhở, Chu Trạch đứng dậy, nhìn về phía lưng của người đàn ông đeo một đồ vật đen thui.
Người bình thường không biết cái này là cái gì, bởi vì lớn lên quả thật có chút trừu tượng, tương tự hắc sắc Nhuyễn Trùng, nhưng cũng có chút giống người.
Nhưng bỏi vì nghề nghiệp trước kia của Chu Trạch, nên khi liếc nhìn một cái đã phát hiện là cái gì-------- một đứa trẻ sinh non.
"Ô ô ô......Ô ô ô....."