"Xem ra, không cần tôi mặc cho anh xem."
Bác sĩ Lâm đúng là người phụ nữ theo phong tục truyền thống, nhưng không phải người đàn ông ngày xưa nào cũng lo sợ sẽ ảnh hưởng đến danh dự của vợ mình.
Bản thân cô cũng đã có sự thỏa hiệp, song, cô cũng tự chính mình giữ khăng khăng.
Cô có thể buộc chính mình chấp nhận Chu Trạch đã có hành vi xâm phạm mình, cũng có thể chấp nhận Từ Lạc ngày càng trở nên tự chủ hơn,
Thế nhưng, quan trọng cô không không chấp nhận Chu Trạch đi ngoại tình.
Cô tức giận,
Vô cùng tức giận,
Thậm chí muốn quay bước rời đi.
Nhưng lúc này, Lâm bác sĩ chưa rời đi, vì đang chờ đáp án của Chu Trạch, cho dù như thế nào, Chu Trạch cũng nên nói một tiếng, giữa cô và anh ta điều có thể cho nhau một sự giải thoát.
Dù khi quay về bị mẹ chỉ trích, đối diện với phẫn nộ của cha mình, cô cũng chấp nhận.
Nhưng mà Chu Trạch không trả lời.
Cũng không có sự giải thích,
Dường như là chấp nhận.
Trong đôi mắt của Lâm bác sĩ có vẻ mờ đi.
Ngay cả giải thích cũng không cần giải thích sao?
Trên thực tế, bác sĩ Lâm hiểu lầm Chu Trạch, anh cơ bản không kịp phản ứng, thậm chí cũng không để ý đến cảm nhận của Lâm bác sĩ.
Hiện tại góc nhìn của Chu Trạch, quả thật đáng sợ đến mức những sợi lông tơ phía sau gáy điều dựng hết cả lên.
Đây là thi thể,
Cư nhiên sống!
Hơn nữ cũng không giống như sự việc ban ngày, đi xuống chỉ để uống nước, cô ấy thoải mái đi đến trước mặt anh, nói chuyện với anh, ảnh hưởng tác động lẫn nhau!
Lại nhớ đến hồi ban ngày vì muốn cho cô thức dậy nên đã tiến hành "Đầu ngón tay dạo chơi",
Chu Trạch ngay lập tức chạy ra khỏi cửa hàng, tranh thủ chạy được bao xa thì chạy.
Về Hứa Thanh Lãng có thể giải thích tại sao cứ ngồi ngu ngốc trên ghế, cơ bản anh ta không dám động đến!!
Hoàn cảnh này, Lâm bác sĩ rơi vào sự trầm mặc.
"ngươi được." Khóe miệng của nữ thi thể mỉm cười, cùng Chu Trạch gọi, giống như Hàn Quốc Nhật Bản khi mà chồng về nhà thì nói: "Anh đã về rồi", cô ấy nghiền ngẫm ánh mắt nhìn Lâm Vãn Thu.
"Ngươi được." Lâm bác sĩ lạnh lùng đáp trả.
Chu Trạch hít thở một hơi thật sâu, liền kéo Hứa Thanh Lãng đứng dậy, anh ta vì bị ép đứng lên.
"Vãn Thu, anh giới thiệu với em, đây là Hứa Thanh Lãng người hàng xóm tốt bụng của anh, anh ta có một cửa tiệm mì và hai mươi phòng trọ, và có ý định dời đi nơi khác!"
"Ngươi tốt." Hứa Thanh Lãng nhìn Vãn Thu nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thi thể.
Anh ta giống như đang làm nũng nịu mọi thứ rối tinh rối mù, giống như một con chim cút đang sợ hãi.
"ngươi được." Lâm Vãn Thu.
"Vị này.." Chu Trạch chỉ vào thi thể, "là người yêu của Hứa Thanh Lãng."
"Đúng.. Cái gì?" Hứa Thanh Lãng ngẩn người, nhưng sau dsod, Chu Trạch dùng tay đánh thức anh, thân thể anh chao đảo, và nương theo thi thể của cô gái đi lên.
"Đúng, là người yêu của tôi, cô ấy họ Bạch, gọi là Bạch Tố... Bạch Tố Tố." Hứa Thanh Lãng nhìn vào Vãn Thu, đồng thời giả bộ thân mật khoác tay lên vai của tử thi.
Trong chớp mắt,
Vào tối hôm qua anh đã cảm nhận được sự lạnh buốt trên người tử thi,
"A...Úc úc úc úc...Vù vù vù...A......."
Hứa Thanh Lãng liên tục rùng mình rồi buông tay ra, nói: "Ha ha, vợ, trên người thật mềm mại, tôi rất thích sờ quá,
Ha ha ha ha ha!"
"Hai người cứ tiếp tục, Vãn Thu, cô đi ra đây một chút, tôi có chút việc muốn nói với cô."
Nói xong, Chu Trạch trực tiếp dắt tay Lâm Vãn Thu, mặc kệ cô có đồng ý hay không kéo cô ra khỏi tiệm sách.
"Ơ, Từ Lạc, tôi đột nhiên nhớ ra có một việc vô cùng quan trọng muốn nói với anh, ví dụ như phòng trọ của tôi quá nhiều, muốn chia bớt cho ngươi một số phòng để quản lí."
Hứa Thanh Lãng ngồi một bên phất tay muốn đi theo Chu Trạch,
Nữ thi thể ở bên không động đậy, lễ độ nhã nhặn trầm tĩnh.
Nhưng mà, Hứa Thanh Lãng cảm nhận được một sự đáng sợ trực tiếp bủa vây xung quanh cổ của mình, chỉ cần anh dịch chuyển đi một bước là lập tức sẽ bị xé rách trong chớp mắt.
Hứa Thanh Lãng lựa chọn dừng bước, sau đó cười hai cái ha ha:
"Vợ đừng nóng giận, tôi có tặng phòng cho ai đâu, hai mươi mấy phòng của ta sẽ để cho bọn nhỏ kế thừa, đến lúc đó ngươi cũng có thể trở thành người mẹ anh hùng."
Sắc mặt Hứa Thanh Lãng thể hiện sự khổ, một lần nữa ngồi tựa vào chiếc ghế nhựa.
Chu Trạch kéo tay bác sĩ Lâm ra khỏi phòng sách, đi thẳng về nơi chiếc xe bên ven đường mà bác sĩ Lâm đỗ lúc nảy.
"có chuyện gì, nói đi." Lâm bác sĩ hỏi.
"cô gần đây hình như có mập một chút, buổi tối đừng có ăn khuya quá."
Nói xong, Chu Trạch liền đẩy Vãn Thu về phía chiếc xe.
"Hãy nhanh chóng lái xe trở về, buổi tối không có việc gì thì đừng chạy nhảy khắp nơi."
"cuối cùng là như thế nào?" Lâm bác sĩ hỏi phúc đáp Chu Trạch.
"bất luận, cô cũng hãy nhanh chóng rời đi cho tôi." Chu Trạch thúc giục.
Lâm bác sĩ không nói câu nào nữa, ngồi vào xe, nổ máy, cuối cùng nhìn thoáng qua Chu Trạch, rồi rời đi.
Chu Trạch thở một hơi nhẹ nhàng, sau đó ngồi xổm ven đường, đốt một điếu thuốc.
Nói thực ra, anh ta không muốn trả lời, hơn nữa trực giác cho anh biết, để cho Lâm bác sĩ rời đi là điều sáng suốt, không có biện pháp nào hết, thi thể kai đào từ đất lên.
Chu Trạch không có thánh mẫu, thật sự rất phiền toái, nhưng cho dù như thế nào, bản thân của anh là một quỷ sai, nói đúng ra là anh không được để cho nữ thi thể kia làm bậy, làm ra những chuyện xấu, trong lòng anh có chút băn khoăn.
Hứa Thanh Lãng vẫn còn ở trong tiệm sách,
A,
Hứa Thanh Lãng vẫn còn trong tiệm sách, thiếu chút nữa là quên hắn rồi.
Hay còn ti tiện nhỉ,
Đều chết mất,
Hay là ti tiện nhỉ.
Phun một vòng khói thuốc ra, ném tàn thuốc trên mặt đất, anh ta đứng dậy, nagy sau đó, đi thẳng vào trong tiệm sách.