"Ở nơi nào?" Chu Trạch hỏi.
"Hưng phát tiểu khu, một người đàn ông và con gái của anh ta đã dắt, tôi nhớ." Người đàn bà rất ung dung nói, "Vậy người đàn ông khi còn sống vẫn nhận biết, ông ta vẫn hay cãi nhau với tôi! Hắn lúc trước muốn chiếm tiện nghi của lão nương, định còn trêu chọc ta!"
Chu Trạch khẽ nhíu mày, nhắc nhở: "Nếu như ngươi dám gạt ta hoặc là muốn mượn đao giết người, dù có làm quỷ ta nhất định cũng không để ngươi có cơ hội làm."
"Sao có thể nhỉ, ông anh, tuy ta chết rồi, nhưng vẫn còn có tấm lòng tốt, nếu không tin anh hãy đến tiểu khu kia hỏi, ai không biết Hồng tỷ là một người nhiệt tình đích thị là người tốt?"
Chu Trạch vẫy vẫy tay, ý bảo cho phép an tĩnh.
Cô bé gái cũng không biết Chu Trạch nói chuyện cùng ai,đương nhiên, giọng nói Chu Trạch rất nhỏ nhẹ, giống như đang lẩm bẩm nói với mình.
"Dường như bằng hữu của ta đã nói là đã từng nhìn thấy con chó, tại Hưng phát tiểu cư có gia đình này có con chó gần giống như thế, hãy đến chổ đó hỏi thử xem sao." Chu Trạch nói.
"Thật sao? Được, tôi đi."
Cô bé nói xong liền lấy ví tiền từ trong túi ra chuẩn bị tính tiền.
"Được rồi, không cần."
"Điều nên làm, cám ông chủ đã cho tôi tin tức." Cô bé gái lấy ra năm trăm, kín đáo đưa cho chu Trạch.
"Đợi tìm được rồi hãy đưa sau." Chu Trạch cự tuyệt lấy tiền.
"Vậy, Cám ơn ông chủ."
Cô bé gái xoa xoa nước mắt, rời đi tiệm sách.
"Đúng là một con bé tốt." Người đàn bà có chồng vẫn ngồi ở tiệm sách trên nền gạch men sứ.
"Bà có thể nằm."
"Ông anh, tôi thật vất vả để tìm nói nghe câu chuyện của cô gái, không thể bù lại sao?"
Người đàn bà thật sự rất vất vả, bộ dạng của bà rất khổ cực.
"Không rảnh."
Chu Trạch một lần nữa ngồi trở lại phía sau quầy, cầm lấy kìm móng tay, tiếp tục cắt sửa móng tay của mình.
"Đại huynh đệ, anh mở cửa hàng sách chổ này, không sợ không thể buôn bán sao?" Người đàn bà tìm chuyện để tán gẫu.
Chu Trạch bất thình lình chợt nhớ lại cái gì đó, hỏi: "Nghĩ sao?"
"Hạ xuống?" Người phụ nữ có chồng sửng sờ một chút, dường như không hiểu được.
"Ngươi nên đi đến nơi dsod." Chu Trạch mới nhớ lại, bản thân bây giờ con sống như là một quỷ sai.
"Có thể không xuống dưới sao?" Phu nhân có chút làm khó, "Con trai ta năm nay thi Đại học, tôi muốn cùng con mình thi Đại học rồi mới đi."
Thương cảm cho tấm lòng của mẹ cha quá.
"Con trai ngươi nếu như biết rõ người chết chính là mẹ của mình mà buổi tối vẫn còn cùng ôn bài, nhất định sẽ cảm động đến phát khóc." Chu Trạch trêu chọc nói.
Làm cảm động đến phát khóc thì chưa chắc, nhưng đến đổ bệnh mà không thể đi thi Đại học thì rất có khả năng lớn.
"Ta cùng nhìn xem một chút." Người đàn bà có chút ủy khuất nói.
"Tùy ngươi vậy." Chu Trạch vẫy vẫy tay, lười chẳng muốn nói cái gì nữa, Tiểu La Lỵ dặn dò rõ công việc của ta, trừ phi cố tình vượt quá bổn phận, còn lại thời gian này, mình không nên xen vào bất kỳ chuyện gì.
Dù sao Tiểu La Lỵ cũng không bắt mình viết báo cáo yêu cầu mình trong một tháng phải kiếm thu nhập bao nhiêu.
"Đại huynh đệ, anh làm sao biến được thành người vây?" Người đàn bà tò mò.
Chu Trạch khẽ nhíu mày,
Người phụ nữ cơ thể bắt đầu run vài cái, ngay lập tức không dám nói nữa.
Khoảng một phút trôi qua, phụ nữ cất giọng nói con trai thường ôn bài vào buổi tối bà ta nên trở về, vì vậy lập tức rời khỏi tiệm sách.
Đợi sau khi cô ấy đi, Chu Trạch liền đến nhìn xem có tiền âm phủ để trên ghế nhựa, mà đối phương vừa mới ngồi.
"Rốt cuộc là gặp qua người đàn bà còn sống."
Chu Trạch cảm thán một tiếng, cảm thấy tính tình mình thật không tốt?
Bản thân mình dù sao cũng là quỷ sai, năng lực bên trong, bọn họ dám rời đi tay không?
Chắc chưa đến lúc họ phải lo cho cán bộ?
Cửa tiệm đẩy ra, đi ra khỏi tiệm, Chu Trạch móc một điếu thuốc đốt, đúng lúc này Hứa Thanh Lãng vừa dọn dẹp xong, mặc tạp dề đi ra, nhìn nhìn Chu Trạch, sau đó đến bên cạnh Chu Trạch và ngồi xổm xuống, Chu Trạch cũng đưa cho anh ta một điếu thuốc.
Hai người đàn ông ngồi xổm thành một hàng,
Sau khi qua đời,
Gần như trung tâm thương mại đã bị bỏ hoang, phía trước mặt tiền, cũng không có một bóng người đi qua.
"Tiểu cô nương kia được mẹ đón đi?" Hứa Thanh Lãng hỏi.
"Cô xuống dưới." Chu Trạch đáp.
"A, đi xuống." Hứa Thanh Lãng thở ra một hơi, "Đi xuống, rồi cũng trở về, liền có chút không yên."
"Tôi không biết." Chu Trạch lắc đầu một cái.
Đúng như lời Tiểu La Lỵ nói, lúc mình xuống Hoàng Tuyền cũng đi được một đoạn nhỏ, căn bản không trải qua nơi địa ngục thật sự chổ khủng khiếp.
"Địa ngũ, rốt cuộc thì nó có những gì?" Hứa Thanh Lãng phun một làn khói hỏi.
"Tôi không đến chổ đó nên không biết rõ lắm."
Không thích hợp để nói chuyện, nhưng họ cảm thấy giờ về tiệm thì rất nhàm chán, hai người ngồi hút hết điếu thuốc tại nơi thượng đẳng này.
"Này bà vợ ngươi đâu?" Hứa Thanh Lãng không thấy bà lão.
"Ở, riêng." Chu Trạch bĩu môi.
"khà khà."
Sau đó, lại trầm mặc.
Kế tiếp,
Lại làm thêm điếu thuốc thứ ba.
"Tôi muốn về quê một chuyến, nước ô mai ta Minh Nhi cho ngươi một chút."
"Cám ơn, anh không phải là người địa phương?"
"Chúng tôi ở biển."
Cửa biển là dưới thành tại một huyện.
"Tôi còn một thông gia, kết hôn, nhưng tôi lại không muốn rời khỏi thông thành, dù sao khi còn bé cùng chơi đùa ở chổ này giả bộ rước dâu và còn có cả tiền lì xì thể hiện giao tình."
"Hắn muốn anh trở về làm phụ dâu sao?" Chu Trạch hỏi.
"Dúng, phụ dâu......" Hứa Thanh Lãng hiểu ra, lập tức liếc nhìn Chu Trạch một cái, "Là phù rể."
"Trước kia anh đã từng kết hôn sao?" Hứa Thanh Lãng đột nhiên hỏi.