Chàng trai ngoại bán đứng ở chổ cũ, ngồi đằng sau Chu Trạch nhìn nhìn anh.
"Đừng lo, tiệm không có camera, cũng không có ghi âm." Chu Trạch duỗi lưng một cái, "Đương nhiên, tôi nói như vậy cậu sẽ không tin ta, tùy cậu thôi."
"tôi không biết ý anh là như thế nào." Chàng trai giao hàng tỉnh táo nói/.
Nhưng người có thể làm điều này, nhất định rất bình tĩnh.
Cảnh sát đến bây giờ còn chưa tìm được người phóng hỏa cụ thể, đương nhiên, ở nơi đây cũng không được an toàn.
"tôi chắc chắn những ngọn lửa kia, chính là do ngươi đốt." Chu Trạch dang tay ra, nói một sự thật, cũng không cần sự phản bác từ phía bên kia.
"Anh uống say." Người giao hàng nói.
"Không say."
Chu Trạch cười cười.
"Dựa vào cái gì, mà anh nói do chính tôi đốt? Anh so với cảnh sát còn lợi hại hơn?" Gương mặt của chàng trai bắt đầu căng thẳng, nhưng cũng đang rất kiềm chế.
"không...ta đương nhiên không giỏi bằng cảnh sát rồi, nhưng ta suy đoán. Về việc tôi nói anh là người phóng hỏa, thật xin lỗi, không phải như vậy.
Ta chỉ muốn chứng thực trước có phải là do ngươi phóng hỏa, và sau đó đưa ra một bằng chừng, một cảm giác của Conan."
Chu Trạch đưa tay chỉ về chàng trai ngồi phía sau lưng anh,
Chàng trai giao hàng lập tức quay đầu, anh ta nghĩ rằng cảnh sát đang đứng đó, nhưng không có ai, cũng không có tiếng còi báo động.
Trong cái trung tâm mua sắm gần như sắp đóng cửa này, trời đã khuya, và cũng không có người qua đường.
"tất cả đều đến với cậu." Chu Trạch nói.
"Ai?" Chàng trai nhíu mày.
"Sáu người chết trong rạp chiếu phim, bọn họ đều đi theo anh, và sau khi tôi nhìn thấy nó, liền "A", hung thủ chính là anh, điều đó rất rõ ràng.
Ngoại trừ người đứng phía sau tôi, thì đang phải hận tôi,
Cậu cũng không thể nói cả bọn 6 người điều nhận nhầm kẻ giết người?"
Chu Trạch chậm rãi đứng lên, nhìn nhìn mặt của người giao hàng.
"Giả thần giả quỷ!" Chàng trai bắt đầu gầm thét với Chu Trạch, không biết vì cái gì, anh cảm thấy áp lực càng ngày càng lớn, trên mặt cũng bắt đầu chảy mồ hôi lạnh.
"đừng sợ, bọn họ cũng không hại người được đâu."
Chu Trạch từ sau quầy bước ra, tay cầm theo một túi nhựa.
Trong đó chứa một hộp cơm nhỏ, còn có một ít dưa muối.
Trong tầm mắt của Chu Trạch, có 6 người đang ngồi một hàng dài trên ghế nhựa plastic nam nữ đều có, trong đó có hai người già.
Bọn họ cũng rất có quy tắc, ngồi đọc sách một cách lặng lẽ, không có chút ồn ào.
Trước mặt họ Chu Trạch đều để một chén cơm, thêm chút dưa muối, và rồi những chiếc đũa bắt đầu dựng đứng lên.
Sau đó, Chu Trạch lấy ra chai rượu trắng trên dưới 10 nhân dân tệ, đổ vào một cốc nhựa trong bình, và đặt trước mặt mỗi người một ly.
"mọi người, tôi cũng rất khó khăn, tiệm sách này mở cũng đã lỗ vốn, chỉ có thể mời mọi người những thứ này, nên cũng đừng trách tôi, các ngươi chết rồi, nhưng tôi thì cũng phải tiếp tục sống.
Dù sao người nhà các ngươi cũng sẽ chiêu đãi các người, cũng không kém hơn chổ này, đúng không?"
Chu Trạch cúi người xuống, nói chuyện bình thường như đang trò chuyện cùng với khách của mình.
Ừ, đằng sau cũng có người không kém phần hài hước, Chu Trạch cũng không để cho anh ta diễn quá tốt dù sao cũng phải giữ lại.
"Ngươi đầu óc có bệnh hoạn gì không!" Chàng trai giao hàng không nhịn được nữa, "A, đáng lẽ tôi nên quay lại cảnh lúc này, để cho mọi người trong nước nhìn thấy đức tính của anh!"
"Cậu dám không?" Chu Trạch nghiêng người nói, "Nói như là cậu thật can đảm lắm, anh chỉ được phát vài ngày, năm – năm đã ngừng."
Đúng vậy, cảnh sát hiện tại không tìm được người phóng hỏa, cũng không biết nguyên nhân, nhưng nếu để cảnh sát tìm ra manh mối, tra ra được thì cậu rất khó mà che dấu được.
"tôi đi đây, đầu óc anh có vấn đề rồi."
Chàng trai thay đổi lại vẻ ôn hòa trước đây, anh ấy có thể khiến mình thành công chỉ với một chương trình phát sóng trực tiếp, đồng thời có được một thu nhập lớn, không chỉ bởi vì cậu ta "anh hùng", còn vì kế hoạch tiếp thị riêng của mình.
Anh ấy rất có căn cứ, hình tượng ban đầu được thiết lập rất tốt, trên cơ sở này, giao hàng trực tiếp, giao đồ ăn là một việc rất nhàm chán, nhưng lại nó có thể khiến người thấy rất thích thú.
Cậu ta rõ ràng, đang rất luống cuống và hoảng loạn, anh ta muốn rời đi và trốn khỏi hiệu sách.
Cậu ấy hối hận vì hôm nay đã đến đây, vô cùng hối hận.
Chu Trạch cũng không ngăn cản cậu ấy, chỉ là, khi chàng thanh niên chuẩn bị kéo cửa đi ra,
Chu Trạch lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, nói:
"0 giờ."
"đông!"
Tiệm sách không có đồng hồ treo tường, nhưng vào lúc này, chàng trai giao hàng lại nghe tiếng chuông reo lên.
Anh ta dùng lực đẩy cửa, nhưng nó không di chuyển, anh ta tức giận, nhìn vào ổ khóa, cánh cửa không bị khóa, hơn nữa cũng không có vật gì cản trở, nhưng nó lại không mở ra được.
Thanh niên bắt đầu đạp cửa điên cuồng, nhưng nó vẫn không mở ra.
Điều mà anh lại nhìn thấy là,
Cả sáu người đang ngồi đọc sách đằng kia,
Tất cả bọn họ đều đứng dậy,
Bảy ngày đêm đầu tiên,
Linh hồn trở về đòi nợ,
Bọn họ đến nơi này, để theo dõi kẻ thù của họ,
Mà trước mắt,
Tất cả mọi người điều nhìn chằm chằm vào kẻ thù của mình,
Một người rõ ràng đã phóng hỏa đốt cháy bọn họ, nhưng lại trở thành anh hùng.
"tôi gọi anh sao anh không cứu tôi!"
Một tiếng gầm gừ phát ra từ sau lưng Chu Trạch.
Lúc này Chu Trạch đang thổi móng tay của mình, quay người dứt khoát, năm ngón tay phải nhanh chóng mọc dài ra, màu sắc đen làn tràn ra, quanh xung quanh năm đầu ngón tay, mang đến sự ngột ngạt.
Cùng lúc đó, trong mắt Chu Trạch cũng xuất hiện một làn khói đen cuộn.
"Đau đau đau......a a a a a!!!!!!!!!!"
Vừa mới vất vả biến thành quỷ Chu Trạch liền nắm lấy bờ vai của người đàn ông mặc đồ Tây, cả người hắn run rẫy, năm ngón tay của Chu Trạch sắc bén đâm thủng vào trong thân thể của hắn, từng làn khói xanh trên cơ thể của linh hồn từ từ bốc lên.
"Tôi hiểu, nhưng ngươi làm tôi rất khó chịu."
Chu Trạch trầm nói,
"Cho nên, ngươi nên biến mất."