Lạnh,
Lạnh quá…
Chu Trạch không biết tại sao ở đây lại lạnh đến thế.
Anh ta đi trên một con đường nhỏ, hai bên lối đi được trồng đầy hoa nhưng anh lại chẳng cảm thấy đẹp và lãng mạn chút nào, một lối đi như dành riêng cho anh vậy.
Hoa nở bên kia, người đi vãng sinh;
Ký ức cuối cùng trong đầu Chu Trạch bây giờ là lửa, lửa, những ngọn lửa đã nuốt chửng anh và cơ thể anh bị thiêu thành tro bụi.
Nhưng trong nháy mắt,
Anh ta đến nơi này.
Tại đây, anh ta gặp rất nhiều người,
Già,
Trẻ em,
Thanh niên và người trung niên,
Nam và nữ,
Tất cả mọi người đều mặc quần áo khác nhau.
Một số người thì ăn mặc rất đơn giản, còn một số người quần áo rất sặc sỡ và trên khuôn mặt của họ đều được trang điểm rất đậm.
Chân họ đi không chạm đất,
Không ai nói chuyện,
Cũng không có một âm thanh nào phát ra,
Thỉnh thoảng xuất hiện tiếng "lau" cọ xát vào nhau phát ra âm thanh.
Chu Trạch cũng bắt đầu đi theo mọi người một cách mơ hồ và thỉnh thoảng anh ta lại chợt nghĩ mình đang đi đâu vậy.
Anh ta đã chết,
Ở nơi này,
Chính là địa ngục.
Và ở đây, chính là ngôi nhà của những người chết và sau tất cả Chu Trạch thật sự đã chết.
Mình,
Mình đã chết thật rồi.
Chu Trạch không biết làm gì, không biết mình nên đi hướng nào,
Anh ta không muốn chết, không ai muốn chết, nhưng anh ta không biết mình nên làm thế nào cho tốt. Chu Trạch rơi vào tình trạng bất lực và hoang mang.
"Ồ đúng rồi…. … ….."
Một giai điệu vang lên từ xa nhưng đầy sự lạnh lùng,
Chu Trạch bổng ngủ quên và anh thấy đằng xa xa có một màu đỏ tươi, nhưng có vẻ những người khác lại không chú ý đến nó, Anh tiếp tục đi trên đôi chân bị tê cứng của mình.
Một lúc sau, Chu Trạch đã nhìn thấy bông hoa màu đỏ trên chiếc ô giấy có hình hoa đào một cách rõ ràng, ở đằng xa, anh nhìn thấy một nhóm phụ nữ cầm trên tay chiếc ô giấy, họ xếp hàng và lần lượt đi đến.
Trông dáng người của họ cao gầy nhưng có vẻ kiêu ngạo. Tất cả điều khoác lên mình bộ sườn xám, trông rất quyến rũ và hấp dẫn.
Dáng vẻ của các cô gái ấy rất thướt tha, uyển chuyển khiến người nhìn bị say đắm bởi vẻ đẹp yêu kiều đó. Nhìn họ giống như đoàn hát, ca múa và có lẽ đã được huấn luyện trong thời gian dài.
Họ đang đi bộ,
Giống như một cuộc diễu hành,
Từ đầu con đường đến cuối con đường,
Và thật may mắn
Họ đã đi ngang qua chỗ anh đứng.
Chu Trạch được nhìn ngắm họ kỹ hơn, làn da trắng, trang điểm trông rất đẹp nhưng nhìn họ rất lạnh lùng, nó tạo nên không gian giống như không khí ở Thượng Hải, lan tràn những làn khói thuốc.
Trên mỗi cổ tay của những cô gái đều có đeo một chiếc vòng đầy màu sắc, kích cỡ vòng cũng khác nhau. Chiếc vòng đã làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết của họ, thậm chí còn rực rỡ hơn.
Thật đáng tiếc,
Khung cảnh này không được nhiều người chiêm ngưỡng,
Và họ cũng không phải là đoàn nghệ thuật nổi tiếng,
Họ đang ở dưới đường hoàng tuyền,
Chân họ bỗng nhẹ nhàng bay lên và lướt qua bên kia,
Vẻ mặt của họ rất lạnh lùng, không hề có một cái chớp mắt nào,
Trống rỗng,
Chu Trạch chưa kịp suy nghĩ gì.
Thì người phụ nữ cuối cùng đi qua mặt của Chu Trạch.
Cô ta đột nhiên quay đầu lại và nhìn về hướng của anh.
Khi nhìn vào đôi mắt cô gái ấy, ở đó lóe lên một sự sáng ngời và trong trẻo của một người phụ nữ, nhưng đột nhiên Chu Trạch thấy trong mũi cô ta có con ve và những con giun thì đang loắn quắn trong lỗ tai của cô gái.
Từ một cô gái xinh đẹp nhất thế giới,
Bây giờ,
Lại khiến người khác phải sợ hãi.
Kinh dị?
Tất nhiên là kinh tởm!
Buồn nôn?
Thật sự không thể nhìn được nữa!
Chu Trạch đã là một người chết, người thì bị dọa chết nhưng còn ma thì sao?
Cô gái lại nhìn Chu Trạch,
Và anh ta cũng nhìn lại cô gái ấy,
Mặt đối mặt, rồi người phụ nữ ấy lướt đi trong cơn gió, tiến về phía trước, nhìn cơ thể cô càng quyến rũ vì những đường cong do bộ sườn xám tạo nên.
" Cô... cô đang đi đâu vậy?"
Chu Trạch vừa dứt lời cũng đi theo cô gái ấy trong vô thức, anh ta rời khỏi con đường đầy hoa kia.
Con đường càng trở nên vắng người qua lại,
Hầu như những người đi cùng Chu Trạch đi trên con đường đó nhìn vào nó như anh và điều này làm cho Chu Trạch trở nên khác với những linh hồn còn lại.
Một cô gái, từng bước từng bước đi về phía trước một cách nhẹ nhàng như một tảng băng trôi.
Khung cảnh vốn đã lạnh lùng, mọi thứ rất âm u và nhất là khi có sự xuất hiện của họ.
Chu Trạch tiếp tục đi về phía trước, anh cố gắng đuổi theo họ.
Sau đó, anh ta thấy những cô gái ấy đi xuống hồ nước,
Hồ nước không lớn lắm,
Nó phẳng lặng như một tấm gương,
Và ngay sau, sự tĩnh lặng bị phá vỡ bởi sự xuất hiện của các cô gái này và tạo nên một lớp sóng bồng bềnh.
Từng người lần lượt bước xuống hồ nước,
Chu Trạch cũng đi đến bên cạnh hồ nước, tất nhiên anh ta không đi theo các cô gái, Chu Trạch chỉ đứng đó và ngắm nhìn.
Mọi thứ ở nơi này hoàn toàn xa lạ với anh. Nhưng anh ta không biết rằng, bất cứ ai cũng không được vào và khi vào được thì lại không có cơ hội trở ra ngoài.
Đột nhiên, ở giữa mặt hồ có cái gì đó trồi lên.
Đó là một bàn tay,
Một bàn tay trắng mượt mà,
Nhỏ nhắn nuột nà,
Đôi bàn tay ấy múa tựa như một giấc mơ khiến người xem không thể nào rời mắt được.
Nó, nó vô cùng đẹp, một vẻ đẹp vô cùng hấp dẫn.
Trong ánh mắt của Chu Trạch toát lên sự say sưa, đến nổi anh không biết mình đang bước vào hồ.